Đêm, nguyệt hắc phong cao giết người đêm.
Trên sơn đạo gồ ghề Ưng Giản Sầu, mấy bóng người ăn mặc hắc y mặt đeo mặt nạ quỷ lặng yên không tiếng động trong bóng tối xuyên qua, chính là Tống Khuyết người.
Tống đại gia lúc này đang dẫn đường, dựa theo ký ức nhiều lần thông qua phân hồn quan sát. Hắn rất nhẹ nhàng vòng qua mấy trạm cọc ngầm, Lĩnh Vực mở đến phạm vi rộng nhất hơn m hắn không chút nào lo lắng bị cạm bẫy hay độc vật tấn công.
Cẩn thận nhẹ nhàng bò lên trên một vách núi, Tống Khuyết ra hiệu cho người dừng lại, nhỏ giọng hướng phía trước mấy gian sáng đèn phòng ốc chỉ:
“Đa số đám sơn tặc đều tập trung ở đây, ở giữa gian nhà kia là bọn nó nhị đương gia Ôn Kiện cùng tam đương gia Hồ Ban. Hứa Thế Hữu người này không hợp quần, một mình xây phòng phía trên lưng chừng núi”.
Nhìn phía dưới nhốn nháo ồn áo túm năm tụm ba uống rượu đánh bạc đám người. Nhiếp Phong mừng rỡ:
“Trời cũng giúp chúng ta, thiếu gia, người chúng ta cứ vậy theo vách núi vòng qua cổng trại, tìm tới Hứa Thế Hữu hợp lực diệt sát, sau đó quay lại thanh toán đám ô hợp này là vừa”.
“Hắc hắc, ta cũng là có ý nghĩ như thế”.
Tống đại quan nhân dâm đãng cười gật gù đắc ý.
Đánh hội đồng là hắn thích nhất rồi.
Đừng cùng Tống gia nói cái gì quân tử không quân tử, có thể đánh hội đồng ngu sao mà không đánh.
Mặc kệ đám sơn tặc kia ca hát nhảy múa, người hòa vào bóng đêm không kinh động ai vòng qua sơn trại hướng lão Hứa gian nhà đi tới.
Vẫn tiềm phục quanh đây chim sẻ nhỏ, Tống Khuyết đối với vị trí Hứa Thế Hữu là mười phần rõ ràng. Chỉ huy lão Nhiếp cùng Hùng Bá tách ra bao vây mặt một gian phòng.
Đem đao tạm thời thu vào không gian, lấy ra bên trong Khổng Tước Linh âm thầm nắm chặt trong tay. Hắn hít một hơi thật sâu.
“Ai?”.
“Ầm...”.
Tiếng hít quá mạnh gây nên trong phòng người cảnh giác, nhưng cũng chỉ kịp như thế, Tống Khuyết giơ chân đạp tan bức tường, cả người như tia chớp lao vào nhắm thẳng Hứa Thế Hữu bàn tay vận lực bóp.
“Ầm...”.
“Áaaaaa............”
“Khổng Tước Linh, ngươi là....”.
Trên thân truyền đến cảm giác nhói đau, lão Hứa thầm hô hỏng bét. Nhìn mặt nạ quỷ người trên tay ống tròn đồ vật hắn quá kinh hãi, buột miệng hô lớn.
Nhưng Tống Khuyết làm sao cho hắn thời gian thở gấp, trên tay không biết lúc nào xuất hiện Huyền Thiết đao thật mạnh chém xuống, thế như lôi đình vạn quân quyết đem người này bổ làm đôi không ngừng.
“Chết”.
Hứa Thế Hữu cũng là kinh lịch nhiều lần chém giết, rất nhanh giữ vững tỉnh táo, hét lên một tiếng nâng nắm đấm đánh về phía lưỡi đao.
“Keng....”
Đao quyền chạm nhau vang lên tiếng kim thiết oanh minh chói tai vô cùng. Toàn lực một đao của Tống Khuyết vậy mà bị người dùng tay trần cản lại.
Lão Hứa cũng không dễ chịu, chỉ thấy nắm đấm của hắn bị lưỡi đao bổ ra một vết thương đến tận xương. Bên trong xương cốt trắng ởn còn không ngừng tràn ra máu tươi dọa người vô cùng. Bản thân hắn cũng bị lực đạo khủng bố đẩy lùi về sau bước mới dừng lại.
“Đừng cho hắn lấy vũ khí”.
Thấy Hứa Thế Hữu lao đến bên gường một đôi búa lớn, Tống Khuyết hét lớn.
Lúc này đã xông đến Hùng Bá người cũng không hàm hồ, đao phong quyền ảnh vận đủ sức lực như vũ bão hướng về phía lão Hứa mà đến, chỉ cần hoãn địch không cần đả thương. Mục đích minh xác chỉ là đem hắn mài cho đến lúc độc phát mà chết.
“Keng... Coong”.
tiếng kim thiết vang lên, xông lên Hứa Thế Hữu lần nữa bị người đánh lui. Tuy trên thân không tiếp tục tăng thêm vết thương mới nhưng giờ phút này dừng lại với hắn đã đủ trí mạng.
Siêu Thần trạng thái mở ra Tống đại quan nhân đao đao nhanh như ánh chớp, không cần cái gì hoa lệ chiêu thức, mỗi đao đều mênh mông cuồng dã như cự tượng trùng kích điên cuồng trút lên Hứa Thế Hữu.
Trên người cắm đầy độc châm lão Hứa chịu đựng người vây công, khí huyết trong cơ thể bị chấn đãng lăn lộn. Cảm giác độc tố đang nhanh chóng phát tán, bản thân càng lúc càng thiếu lực hắn quá sợ hãi, liền muốn quay đầu chạy trốn.
Nhưng thân thể cồng kềnh hắn chú định là cùng nhanh nhẹn từ này vô duyên, Tống lão gia để cho hắn chỉ biết ngoan ngoãn nằm trên đất bé ngoan chịu đòn.
Lúc này, nơi xa tiếng la hét dần dần vọng lại. Nhị đương gia Ôn Kiện đang dẫn theo đám sơn tặc mênh mông xông lại đây.
Nhìn trên người Hứa Thế Hữu đầy rẫy vết đao, bên trong bắt đầu tràn ra máu màu xanh đen, Tống Khuyết quát lớn:
“Hai người giúp ta cản lại một chút thời gian”.
Hùng Bá, Nhiếp Phong không chần chờ xông lên đón lấy bầy sơn tặc. Tống Khuyết trong đầu Tesseract mãnh liệt thiêu đốt, trong tay lực đạo không ngừng tăng, tăng lại tăng.
Liên tiếp bổ hơn chiêu nữa, Hứa Thế Hữu cuối cùng không kìm được một hơi thoát lực, bị Tống gia bắt lấy cơ hội một đao chém sâu từ trán chẻ đôi vào trong sọ não. Hồng bạch huyết tương văng sái khắp nơi, hắn mắt trợn tròn không cam lòng ngã xuống.
Tống Khuyết cũng không dễ chịu, chỉ thấy đỉnh đầu hắn hơi nước dày đặc, trái tim nhức nhối đập liên hồi như muốn phá nát, hắn không nhịn được chống đao tay nắm ngực trái thở hổn hển.
Một lát sau, cảm giác run rẩy có chút giảm bớt Tống lão gia lập tức xách đao xông về phía đang chiến đấu mấy người. Từ đầu đến cuối không từng nhìn thêm lão Hứa một mắt.
Vốn tả xung hữu đột người, có Tống đại gia chi viện càng như hổ thêm cánh. Rất nhanh người đem bọn này sơn tặc đánh cho thất linh bát lạc, Ôn Kiện cũng là trong lúc đó bị một đao chia hai.
“Đầu hàng không giết”.
Theo tiếng vang lên, vốn còn đau khổ chèo chống hoặc xung quanh tìm đường chạy trốn đám sơn tặc liền lập tức ngồi xổm xuống ôm đầu, động tác thuần thục như diễn tập để Tống đại quan nhân cũng phải lác mắt.
“Mã Diện, đến lượt ngươi. Thu lưu người, chúng ta quay lại trong trại”.
“Rõ, Vô Thường đại nhân”.
Vô Thường, Ngưu Đầu, Mã Diện là hôm nay người Tống Khuyết, Hùng Bá, Nhiếp Phong mật danh. Việc này hắn muốn âm thầm tiến hành nên tuyệt không để lộ ra danh tính mọi người.
Áp tải hàng binh quay lại trong trại, tốn chút công phu thu thập những người còn lại, tiện tay một đao tiễn lão tam Hồ Ban lên đường. Hôm nay việc coi như viên mãn hoàn thành.
Cửa trại vẫn y nguyên đóng, hẳn là không có người nào nhân cơ hội lẻn mất. Tuy thế Tống Khuyết vẫn điều động Tia Chớp bay xung quanh kiểm tra xem có hay không cá lọt lưới.
Tùy ý lão Nhiếp xử lý hậu sự, Tống Khuyết cùng Hùng Bá chỉ lạnh lùng đứng xa xa chấn nhiếp. Cũng không có kẻ nào dám nhảy ra chống đối, những người chống đối hết thảy đã nằm xuống.
Bận bịu hồi lâu, Nhiếp Phong mới quay lại báo cáo:
“Vô Thường đại nhân, còn lại sơn tặc người. Thêm nữa phi chiến đấu nhân viên người, tất cả đều đồng ý quy phục”.
“Rất tốt”.
Tống Khuyết gật đầu hài lòng, nhìn một đám tâm trạng lo sợ bất an sơn tặc chậm rãi mở miệng:
“Thế giới này mạnh được yếu thua, chúng ta huynh đệ so với Hứa Thế Hữu người mạnh hơn nên hôm nay chết là bọn hắn. Các vị ở đây tụ tập nơi này hẳn cũng vì miếng cơm manh áo, cuộc sống ép không nổi mới đi đến bước này.
Đã như thế, đi theo cường giả không phải về sau cuộc sống trôi qua càng dễ chịu. Huynh đệ ta có thể bảo đảm nhường chư vị sau này có thể ngày ngày ăn no uống say, yêu cầu cũng rất đơn giản. Chỉ cần nghe lời là được”.
“Vị huynh đệ nào thấy không bằng lòng, có thể bây giờ rời đi, ta cũng không ép buộc”.
Bọn này tặc nhân đều là tinh minh đây, tất nhiên sẽ không tin hắn mấy lời ma quỷ này, tất cả đều trung thực đứng im tại chỗ cúi đầu nhìn chân.
Hồi lâu không thấy một ai nhúc nhích, Tống Khuyết mới gật đầu:
“Đã vậy từ nay chúng ta sẽ là Trại chủ mới. Ta là Vô Thường, vị này là Ngưu Đầu, Mã Diện, hi vọng sau này cùng các huynh đệ hợp tác khoái trá”.
“Ra mắt Trại chủ!”.
Một đám cỏ đầu tường rất thức thời thế, lúc này mới ngẩng đầu chắp tay hô lớn.
Dặn dò Nhiếp Phong tiếp tục xử lý công việc tiếp theo, để Hùng Bá ở lại đề phòng bất trắc, Tống Khuyết một mình quay lại Hứa Thế Hữu căn nhà.
Đem xác lão Hứa lật qua một lần, không có gì hữu dụng sau Tống gia liền mặc kệ vứt đấy, tiến vào trong nhà xem xét.
Ngân phiếu lượng, một đôi chùy sắt, quyển bí tịch, đồ vật linh tinh một đống lớn là tất cả những gì tìm được. Đem ngân phiêu thu vào không gian, chùy sắt vứt qua một bên, Tống Khuyết bắt đầu lật xem bí tịch.
“Thiên Chuy Bách Luyện Thể”
“Thiết Gia Chùy Pháp”.
Một môn ngạnh công cùng một quyển tu luyện chùy pháp, hẳn đều là trên người lão Hứa sử dụng võ công.
Thiên Chuy Bách Luyện Thể uy lực không thể khinh thường, Hứa Thế Hữu người này ăn Tống gia không biết bao nhiêu đao mà cũng chưa thể tạo thành chí mạng. Lực đạo của hắn sau khi tiến nhập Siêu thần trạng thái thế nào hắn rõ, như thế có thể thấy công pháp này hiệu quả kinh người.
Ngược lại môn kia chùy pháp vũ khí khá thiên môn, hắn cảm thấy hứng thú thiếu thiếu.
Cầm trên tay Thiên Chuy Bách Luyện Công say sưa nghiên cứu, đợi đến khi lão Nhiếp quay lại, Tống Khuyết mới hài lòng buông xuống.
“Thiếu gia, mọi việc đã ổn định, những người còn sót lại đều đồng ý nghe theo ngài điều khiển. Thu hoạch tổng cộng lượng bạc, lượng vàng, vũ khí hơn món. Ngoài ra dược liệu, ngọc thạch, các loại cổ vật giá trị gần lượng, ta đang để tập hợp tại một chỗ do Hùng Bá trông coi”.
Một chuyến này vậy mà thu nhập vạn ngân lượng, Tống đại gia đối với bọn này sơn tặc giàu có cũng là cảm thấy kinh hãi. Xem ra nếu có thể khống chế tiếp tục vận hành này Hắc Thiết trại, hàng tháng mang đến cho mình tiền lời không hề nhỏ.
Đối với mình quyết sách cực kỳ bội phục, Tống Khuyết cười với Nhiếp Phong hỏi:
“Lão Nhiếp, ta định để ngươi ở lại nơi này khống chế Hắc Thiết Trại, ngươi thấy thế nào”.
Dù sao ngoài mình cũng không còn khác nhân tuyển, Nhiếp Phong đối với vấn đề này trước đây đã có chuẩn bị, không hề do dự đáp ứng.
“Thiếu gia yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngài nhìn kỹ nơi này”.
“Ha ha, không cần quá mức áp lực, ta cũng sẽ thường xuyên tiến đến trợ giúp ngươi”.
Tống Khuyết hài lòng cười.
“Nhưng mà lão Nhiếp ngươi cũng cần cẩn thận. Trước ổn định đám này sơn tặc một thời gian, sau đó từ từ điều tra xem trong đó có ai là thân tín của Hứa Thế Hữu người còn sót lại, còn nữa âm thầm điều tra những kẻ tội ác chồng chất.
Những người này chúng ta về sau sẽ không cần”.
Đã không cần thì những kẻ đó cũng không có tồn tại cần thiết, tuy Tống Khuyết không nói rõ nhưng hai người đều tự mình hiểu ngầm lấy. Nhiếp Phong cũng không phải thánh mẫu hạng người, cũng không có gì dị nghị.
“Thiếu gia yên tâm, ta biết làm thế nào”.