Vô danh ngọn núi, Hắc Thiết Trại bản doanh.
Trong một gian phòng xa lưng chừng núi, Nhiếp Phong đang tiếp tục cùng Tống Khuyết hội báo công việc.
“Thiếu gia, còn một vấn đề nữa. Nơi này vậy mà nằm trên một mỏ sắt, trữ lượng cùng chất lượng đều hết sức khả quan. Trong trại những người kia phi chiến đấu nhân viên có rất nhiều người đều là biết rèn đúc vũ khí.
Hứa Thế Hữu người này cũng là một đoán tạo cao thủ. Bọn hắn Hắc Thiết Trại lại có thể tự túc rèn luyện binh khí, đem bán cho chung quanh Ưng Giản Sầu các thế lực”.
Tống đại gia nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ.
Không trách đám này tặc nhân lại như thế giàu có, hóa ra là có cách phát tài nha.
Lão Hứa thật nhân tài nhé, sâu hiểu đạo lý trứng gà không thể đặt cùng một giỏ, xung quanh mở rộng nghiệp vụ, hắc bạch đầu đều có thể đưa lên mặt bàn được.
Tiện nghi Tống gia ta, lão Hứa người tốt vậy.
“Lão Nhiếp ngươi nhanh chóng chọn ra một nhóm đầu lĩnh mới hỗ trợ quản lý, trong trại công việc cần tiếp tục như cũ vận hành. Có thể thích hợp tăng lên những kẻ này phúc lợi, tận lực tránh để lộ tiếng gió, gây nên những người khác ngấp nghé”.
“Rõ, thiếu gia”.
“Lão Hứa, ta còn có một nhiệm vụ rất quan trọng gia cho ngươi”.
Cẩn thận quan sát chung quanh không có người thứ , lúc này Tống đại quan nhân mới ngưng trọng thấp giọng nói.
“Thiếu gia mời nói”. – Nhìn hắn bộ dáng như thế nghiêm túc, biết chuyện quan trọng Nhiếp Phong lập tức nghiêm mặt.
“Ta cần ngươi chú ý bảo vệ một chỗ, chỗ này liên quan đến việc chúng ta có thể hay không nhanh chóng cho ngươi báo thù. Nhất định phải cẩn thận”.
Nhắc đến việc báo thù, lão Nhiếp mắt sáng choang, trịnh trọng thề:
“Thiếu gia, mời ngài tin tưởng. Ta sẽ dùng tính mạng mình để bảo vệ bí mật”.
Nhìn thật sâu lão Nhiếp, Tống Khuyết gật gật đầu:
“Ngươi đi theo ta”.
Nghi thì không dùng, đã dùng người thì không nghi ngờ. Mấy ngày nay tiếp xúc, Tống Khuyết cũng đối với vị này trước Trần thiếu gia khá yên tâm, là người có thể tín nhiệm. Hơn nữa làm việc này hắn cũng không hoàn toàn bỏ mặc, chuyện quan trọng như vậy tất nhiên cần thêm biện pháp chú ý giám sát, Tống đại gia có nắm chắc lão Nhiếp không làm mình thất vọng.
Theo đường mòn vòng ra phía sau núi, cẩn thận chú ý quan sát, Tống Khuyết mới y theo Hứa Thế Hữu phương pháp dẫn Nhiếp Phpng đi vào bên trong.
“Thiếu gia, đây là...”.
Nhìn thấy trong hang động đồ vật, Nhiếp Phong không thể tin vào hai mắt mình bật thốt lên.
“Hắc hắc, không sai. Chính là Kim Cốt quả, hơn nữa còn là quả, hoàn toàn đủ cho chúng ta người sử dụng”.
Nghĩ đến thiếu gia nhà mình trên người mình đã tốn hao không biết bao nhiêu linh đan diệu dược, công sức chữa bệnh. Bây giờ bảo vật bực này vậy mà cũng có mình phân, lão Nhiếp không nhịn được hai mắt rưng rưng bỗng nhiên quỳ xuống.
“Thiếu gia đối với ta ân trọng như núi, Nhiếp Phong thề đời đời kiếp kiếp tử trung với ngài. Nếu vi phạm lời thề, tất sẽ bị thiên lôi đánh xuống, hồn phi phách tán trọn đời không được siêu sinh”.
Gặp Nhiếp Phong bỗng dưng quỳ xuống Tống Khuyết cũng là giật mình.
Lão Nhiếp đây là cũng quá cảm tính đi, Tống gia ta mới cho vài đường cơ bản đã cảm động rối tinh rối mù như thế.
Tống Khuyết vội vàng đem hắn đỡ lên.
“Lão Nhiếp, không cần như thế. Đã ta dẫn ngươi tới đây tất nhiên là ta hoàn toàn tín nhiệm ngươi, về sau nơi này toàn bộ phải nhờ vào ngươi trông coi đây”.
“Thiếu gia, bất cứ ai muốn đến gần nơi này sẽ phải bước qua xác ta. Nhiếp Phong xin lấy tính mệnh mình bảo đảm”.
Trong trường hợp này không lời thắng có lời, Tống Khuyết vỗ vỗ bả vai hắn bày tỏ tín nhiệm.
Kích động đã qua, suy nghĩ cẩn thận Nhiếp Phong ngưng trọng hỏi:
“Thiếu gia, vật này ở nơi này đã lâu. Không biết có những ai biết, ngài xem chúng ta có cần hay không đem Hắc Thiết Trại những người kia....”
Nếu đổi làm trước đây, Nhiếp Phong trong đầu sẽ không bao giờ có những suy nghĩ như thế. Nhưng người rồi cũng sẽ khác, nhất là liên tiếp trải qua biến cố người như hắn.
Bây giờ trong đầu hắn ngoại trừ báo thù là phụng sự Tống Khuyết. Những ranh giới đạo đức ngày xưa đã bị đẩy lại phía sau khá xa.
Vấn đề bảo mật Tống đại quan nhân đã suy nghĩ khá lâu, lão Hứa làm việc như thế cẩn thận tỉ mỉ, hẳn cũng sẽ không có phe thứ người biết được bí mật này.
Nhưng để đảm bảo vạn nhất, biện pháp dự phòng vẫn là phải có, nghĩ thế Tống Khuyết mới mở miệng:
“Không cần thiết như thế, hẳn là sẽ không có người khác biết đến. Nhưng để đề phòng, lão Nhiếp ngươi những ngày tới cần cẩn thận nhiều hơn”.
Nhiếp Phong bản tính cũng không phải người lạm sát, nói ra mấy lời đó trong nội tâm hắn cũng giãy giụa rất lâu. Bây giờ thiếu gia không cần, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Lập tức vỗ ngực bảo đảm:
“Thiếu gia yên tâm, ta dùng....”
Đây đã là lần thứ bao nhiêu nói mấy lời này rồi, Tống Khuyết bật cười vỗ vai hắn biểu thị tin tưởng.
“Không cần quá căng thẳng, mấy ngày này ta sẽ để Hùng Bá ở lại giúp ngươi. Còn nữa...”
Tống Khuyết nói rồi hướng ngoài cửa hang vẫy tay, lập tức từ ngoài bay vào một con chim sẻ to bằng nắm đấm, hắn đặt chim sẻ lên trên Kim Cốt thụ rồi nói.
“Nó gọi Sơn Tước, rất nhiều tình báo về Hắc Thiết Trại là nó cho ta biết. Từ giờ đến khi trái cây thành thục, nó sẽ ở nơi này canh gác, không cần động đến nó”.
Nếu người khác nói ra lời này, Nhiếp Phong không vả cho hắn mấy cái bạt tai không thể.
Chim sẻ nói cho ngươi, sao không phải nghe lời của gió đi.
Nhưng đối với thiếu gia nhà mình hắn là trăm phần trăm tín nhiệm, đã thiếu gia nói vậy thì sự thật chính là như thế. Hơn nữa Tống đại gia thú ngữ bản lĩnh hắn đã từng lĩnh ngộ, chuyện này có chút huyền huyễn nhưng cũng không phải không thể.
“Thiếu gia yên tâm, ta sẽ thật tốt chăm sóc nó”.
“Chăm sóc thì không cần, nó sẽ tự mình kiếm ăn, ngươi không cần quản nó. Cứ coi như nó không tồn tại là được.
Nơi này cũng đừng thường xuyên đến, tránh lỡ may để lộ. Sơn Tước sẽ canh giữ nơi này, nếu cửa hang có dị động nó sẽ bay về báo ngươi”.
“Rõ ràng, thiếu gia”.
Đối với Tống lão gia mưu trí sâu xa, Nhiếp Phong là hoàn toàn bội phục, cũng không làm sao dị nghị. Hai người xung quanh ngắm nghía Kim Cốt quả một hồi rồi rất nhanh rời đi, trong hang tối tĩnh mịch, chỉ còn Sơn Tước lẻ loi lẳng lặng đậu trên cành cây.
Để lại Sơn Tước cũng không phải chỉ để giám sát như thế.
Suy tính kỹ càng Tống Gia Cát biết mọi chuyện đều không thể nói quá trọn vẹn, nếu như bí mật này lão Hứa chia sẻ cùng ai đó vậy thì rắc rối.
Nghĩ đi nghĩ lại, theo lời lão Hứa, cây này còn nửa năm nữa mới thành thục. Nếu như có thứ người biết, người kia cũng phải sát thời gian mới chạy đến chứ, sớm , tháng là cùng. Dù sao một khi chưa chín, Kim Cốt Qủa cùng cục sắt không khác, ăn là không có tác dụng đấy.
Như thế, để phòng trường hợp này, Tống gia không còn cách nào ngoài việc thúc trái cây mau thành thục. Việc này với người khác là không thể nào, vừa vặn đối với có Tesseract lão Tống là dễ như trở bàn tay.
Trong vườn nhà hắn ở Kính Hồ, cây cối được truyền năng lượng quả thật mọc nhanh như nấm sau mưa, tác dụng thế nào Tống Khuyết đã sớm rõ ràng. Chỉ là không biết có thể thúc giục Kim Cốt quả chín sớm bao lâu thời gian mà thôi.
Ở lại Hắc Thiết Trại cùng lão Nhiếp thương lượng hồi lâu. Đến khi trời sắp rạng sáng, Tống đại quan nhân mới cáo biệt hai người một mình trở về.
............
Cải trang qua ăn mặc, một đường tránh tránh né né, đến khi Lý thẩm mở quán không bao lâu, Tống lão gia đã thần không biết quỷ không hay an tọa trong nhà.
“Đại ca, ngươi về rồi. Hùng Bá đâu, mọi việc đều ổn chứ?”.
Trước đó bị Tống Khuyết răn dạy một hồi, Lý Tín trong lòng cũng thấy nguy cơ cảm giác, Sợ bị vứt bỏ hắn liền tự nhủ quyết tâm thay đổi mà làm người.
Này không, sáng sớm không ai giám sát vẫn tự mình dậy luyện công, để ý thấy đại ca trở về liền hấp tấp chạy đến hỏi.
“Ân, có cố gắng, không tệ. Trước đi lấy cho ta đồ ăn sáng, có gì nói sau”.
“Ngộ Không, pha cho ta ấm trà”.
Thấy Tống lão gia tâm trạng không tệ, Lý Tín cũng là đem tâm thả lại trong bụng, vội vàng chạy ra cổng cho hắn chuẩn bị một mâm lòng.
Một đêm chợt giàu, trong không gian cất hơn vạn bạc Tống Khuyết không hề thấy mệt mỏi, thảnh thơi ngồi trong sân cùng Lý Tín ăn lòng, nhấm chút rượu thưởng thức.
Nghe hậu viện động tĩnh chạy tới Chung Hồng, thấy người bộ dáng này liền cười lớn không khách khí ngồi xuống tự cho mình rót một chén rượu cạn sạch.
“Tỉnh hết cả người, a Khuyết, đêm qua sự thành rồi hả?”.
Nhìn hai người mặt mũi sốt sắng, Tống lão gia cũng không lại tiếp tục câu giờ, cười cười đem chuyện đầu đuôi kể ra, tất nhiên liên quan đến Kim Cốt quả tạm thời không nói.
“..... Từ giờ sẽ không còn Hắc Thiết Trại, mọi người có thể yên tâm làm việc. Hơn nữa chuyến này thu hoạch không tệ, có hơn vạn bạc nhập trướng. Chúng ta bây giờ tạm thời không cần lo lắng vấn đề tiền bạc”.
Nghe hắn nói, người kia đều vui mừng hớn hở, không nhịn được lại cùng nhau nâng chén chúc mừng.
“Hồng ca, trên đường đi ta có để ý ngoài Tây môn chếch lên phía bắc dặm có một tòa trang viên không tệ. Ngươi đi tìm hiểu xem nơi đó của ai, nếu được có thể tràn giá đem nó thu mua.
Bây giờ Nhiếp Phong cùng Hùng Bá đang tạm thời khống chế Hắc Thiết Trại, chỗ đó cách người vị trí không xa. Ở lại đó ta đi tiếp ứng bọn họ cũng thuận tiện”.
“Không thành vấn đề, chút nữa ta sẽ đi ra tìm hiểu” – Chung Hồng vỗ ngực cam đoan.
“Trang viên đó ta nhìn quy mô khá lớn, chủ nhân nó hẳn cũng là người có thân phận, hẳn sẽ không quá khó tìm. Ngươi chút nữa tìm lão Quan hỏi thăm xem, nhanh chóng đem việc này thu phục. Nếu không chúng ta lập tức tìm chỗ kiến tạo trang viên” - Tống Khuyết bổ sung.
“Ân, đã biết”.
“Những việc khác đã có tiến triển gì chưa?”.
Hỏi đến vấn đề này, Hồng ca liền trầm ngâm:
“Việc Lý thẩm mở thêm chi nhánh đã chọn xong địa điểm, đang bắt đầu trang hoàng. Nếu như nhân viên đầy đủ vậy sang tuần là có thể khai trương, La ma tử người bây giờ đang cùng Lý thẩm học hỏi cách nấu nướng, tin tưởng lúc đó chưởng quản mấy chi nhánh là không vấn đề”
“Còn việc kia bây giờ mới có chút mặt mày. Như vậy đi, chút nữa ta đi tìm Quan Vũ nhậu, thuận tiện đem việc này hỏi luôn một thể”.
“Được rồi, Hồng ca ngươi xem rồi làm thôi. Có kết quả báo cho ta là được”.
Có việc cần làm, người cũng không rề rà, nhanh chóng ăn xong bữa sáng lão Chung liền cầm bạc đi ra ngoài. Tống Khuyết dạy dỗ Lý Tín một lát rồi cũng trở về phòng bắt đầu luyện công.