Thanh Hà thành, Thiết gia,
Đang lúc mọi người vui vẻ ăn uống, bỗng nhiên lão Nhiếp có việc ra ngoài một lát, lúc sau quay lại hắn sắc mặt đã vô cùng nghiêm trọng.
“Thiếu gia, tình báo bộ vừa truyền về tin, bên kia Linh Giang Bang có đại động tác.”
Nghe Nhiếp Phong thì thầm mấy câu, Tống Khuyết lông mày bất chợt vặn thành một đoàn. Trầm tư suy nghĩ một hồi, thấy xung quanh người đều đang im lặng nhìn mình, hắn mới quay sang bên cạnh gật đầu ra hiệu.
Lúc này lão Nhiếp mới đem vừa thu được tin tức lớn giọng nói ra.
Linh Giang Bang bỗng dưng có thêm Nhất lưu cao thủ.
Vân gia vậy mà kết hợp cùng Đỗ Như Hối, nghĩ đến Vân gia còn một vị lão đại ở nhà, vậy há không phải Linh Giang Bang bây giờ nếu cần đã có thể vận dụng được đến vị Nhất lưu.
Phải biết trước đó toàn quận thành mặt sáng cũng chỉ có vị Nhất lưu mà thôi, bây giờ Hoàng Trạch chết, Cổ Hà quy ẩn. Nắm giữ cỗ lực lượng đó lão Đỗ hoàn toàn có thể quét ngang Linh Giang.
Thật sự không bao giờ để người bớt lo Đỗ Tiểu Cường.
Vốn tưởng rằng đạo tâm bị đánh sụp thằng này sẽ yên ổn rút đầu ở nhà trốn tránh, ai ngờ mình còn là coi thường Đỗ ca sức dai nha. – Tống đại quan nhân thở dài cảm thán.
Bữa tiệc thoáng cái đã trở nên không còn vui vẻ như vậy, hơn nữa nhìn ngồi bên cạnh mình Vân mỹ mi sắc mặt trắng bệch khó coi, Tống Khuyết lúc này liền gật đầu cùng mọi người cáo biệt, trước tiên dẫn nàng hồi phủ.
Một đám Nguyệt Khuyết Các cao tầng cũng không còn hứng thú ăn uống, nhưng sợ ảnh hưởng bên ngoài khách nhân nên bọn hắn liền lẳng lặng cùng Thiết Phi Long cáo từ rồi theo cửa sau trở về.
Gộp lực lượng của thế lực Nhất lưu lại, dù sức mạnh mười phần như Tống gia lúc này cũng thấy nan kham, việc này cần lập tức tìm biện pháp ứng đối.
.....
“Tống Khuyết, thật có lỗi!”
Trên đường về, nghe Vân Hi vậy mà bỗng dưng quay sang mình nói xin lỗi, Tống đại quan nhân ngạc nhiên một lát mới bật cười:
“Vân Hi, lại không phải lỗi của ngươi, ngươi áy náy mà làm gì?”
“Hẳn là vì chuyện của ta phụ thân ta mới quyết tâm cùng ngươi đối địch đến cùng như vậy.”
Nghĩ đến mình phụ thân lựa chọn, nàng trong lòng cũng cực kỳ thất vọng. Vốn thật tốt hợp tác đồng bạn, bây giờ triệt để trở mặt thành thù, cần gì phải thế chứ.
Hơn nữa bây giờ Linh Giang Bang thực lực phóng đại, nàng cũng bắt đầu thấy sầu lo thay cho Tống lão gia. Thằng này cùng Đỗ Như Hối đến giờ đã có thể coi như không thể hòa hoãn đại thù, đối phương tất bật chuẩn bị như thế để đối phó ai vậy dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết.
Tống Khuyết ngược lại không quá sợ hãi, cẩn thận lo lắng là có một chút như vậy, nhưng bằng mình Mai Trang bây giờ thực lực, dù lão Đỗ có cử bang tiến đến hắn cũng dám chính diện đối kháng. Nhất là có tiên quyết điều kiện bản thân tính mạng vô ưu, hắn bây giờ đã ít đi rất nhiều kiêng kỵ.
Vì thế lúc này tiểu tặc này ngược lại phải an ủi Vân Hi:
“Vân Hi ngươi không cần lo lắng, bại tướng dưới tay thôi, hắn nếu dám tiến đến ta sẽ cho hắn có đến không về. Ba vị Nhất lưu cao thủ thì lại làm sao, dù có đông đến bao nhiêu, cừu vĩnh viễn vẫn là cừu, bọn chúng là không cách nào có thể cùng một con sói chống lại đấy.”
Nghe Tống Khuyết nói ngập tràn khí phách, tự tin, Vân Hi cũng bị cảm nhiễm. Nhớ đến người này trước đó sáng tạo một loạt kỳ tích, nàng bất giác tin tưởng:
“Ta tin ngươi! Nhưng Tống Khuyết ngươi cũng cần cẩn thận một chút, nhất thiết chớ khinh địch chủ quan. Trong khoảng thời gian này tốt nhất là không nên đi qua bên kia.”
“Ân, yên tâm! Ta sẽ không làm những việc không chắc chắn.”
Có hắn mấy lời cam đoan, Vân Hi gật đầu hài lòng. Suy nghĩ một lát, nàng mới do dự mở miệng, nhưng ấp úng mãi không nói nên lời.
“Tống Khuyết! Nếu như... ngươi sau này..”
Nhìn nàng bộ dạng Tống đại quan nhân đoán chắc là đang lo lắng cho Vân gia. Nể tình cô gái thiện lương này, hắn chủ động hứa hẹn:
“Vân Hi lo lắng cho ngươi phụ thân cùng huynh muội? Thật đến lúc phải chiến đấu với nhau, nếu có điều kiện ta sẽ thả bọn họ một con ngựa.”
“Cảm ơn ngươi!” – Gặp tiểu tặc này như vậy mà quan tâm đến mình, Vân mỹ mi thưởng cho hắn một cái nụ cười xinh đẹp rạng rỡ.
Nhìn nàng như một đóa hoa kiều diễm hé nở, Tống Khuyết cũng thiếu chút say, lúc này mở miệng thật tâm khen ngợi:
“Vân Hi ngươi cười thật đẹp! Sau này nên thường xuyên cười như thế mới tốt.”
“Ân, ta đã biết!” – Vân Hi hào phóng mỉm cười gật đầu tỏ vẻ.
Đưa Vân Hi về Tổng bộ, tại đó căn dặn Thẩm Tử Minh mấy người cẩn thận một chút sau Tống gia liền kéo theo thuộc hạ chạy về Mai Trang.
Thực sự hiện nay Nguyệt Khuyết Các cũng không cần phải có nhiều hơn chuẩn bị, bởi nếu Đỗ Như Hối muốn làm điều gì vậy tất nhiên hàng đầu lựa chọn vẫn là sẽ nhắm thẳng vào Mai Trang. Tại đó mới là hội tụ đủ tinh hoa của toàn Các, có xưởng rượu, Tống Khuyết ở đấy, lão Đỗ đánh tan được nơi này thì còn lại đám người cũng chỉ là một con cá nằm trên thớt tùy ý người băm chặt mà thôi.
Hắn còn thì Nguyệt Khuyết Các còn, kể cả không còn cũng có thể tùy ý xây lại. Vì thế không cần thêm cho kẻ khác lo lắng, tình thế hiện nay Tống đại quan nhân chỉ cần tự bảo vệ mình an toàn là được.
......
Mai Viên Sơn Trang,
Tống Khuyết trở về nhà không bao lâu, bên ngoài tân Tổng Bộ đầu Vu Ngọc Đức đã vội vội vàng vàng chạy tới bái phỏng.
“Vu huynh gấp gáp như vậy có phải vì việc của Linh Giang Bang?”
Nhìn thằng này mặt mũi nôn nóng, Tống gia không chút nào lề mề vào thẳng luôn câu hỏi, nghe thế lão Vu cũng rất ngạc nhiên:
“Tống huynh đã nhận được tin tức? Lợi hại lợi hại!”
Bên này đưa thư bằng đường hàng không, tin tức cập nhật tự nhiên nhanh chóng. Nhưng Tống Khuyết cũng không cần cho người giải thích, chỉ là lắc đầu khiêm tốn:
“Hiện chỉ có đại địch như thế, chúng ta tự nhiên cần nhiều hơn coi trọng.”
Đối với cái này, Vu Ngọc Đức cũng rất nhận đồng gật đầu:
“Nói thế cũng không sai, nếu Tống huynh đã biết tin vậy ta cũng không mất công cho ngươi thuật lại, chỉ nhắc nhở ngươi cần hết sức cẩn thận. Đỗ Như Hối chiêu mộ cái kia một người gọi Tiếu Diện Hổ Chu Đình Ngọc, đây chân chính là một kẻ khó chơi.
Trước đó hắn tổ chức một mạng lưới phong môi gọi Lục Nhĩ, tại Dương Nam cũng rất có tiếng, phải kể đến là một trong những mạng lưới tình báo lớn nhất Dương Nam. Ngay cả Thiên Nhai Hải Các nhiều việc ở đây cũng phải cần cùng bọn họ hợp tác, cái này đủ khiến ngươi hiểu biết về nó phân lượng đi?”
Những tin tức này bây giờ Tống Khuyết mới biết, không ngờ đối phương năng lực lại lớn đến vậy, hắn sắc mặt cũng là ngưng trọng rất nhiều.
Vu Ngọc Đức tiếp tục:
“Chu Đình Ngọc dưới trướng có một đắc lực thủ hạ gọi Trầm Sinh, người này ngươi cần trọng điểm chú ý. Hầu như Lục Nhĩ tất cả lớn nhỏ công việc đều do một tay hắn xử lý, hắn rất giỏi phân tích tình thế cùng mua chuộc, cài đặt ám tử.
Ngươi từ giờ nên để ý những người xung quanh, tuyệt đối đừng để cho hắn có cơ hội tiếp cận. Nếu như có cần, Tống huynh cứ nói với ta một tiếng, chúng ta tìm cơ hội... xử lý kẻ này.”
Nói đến mấy câu cuối lão Vu đã gần như chỉ dùng khẩu hình diễn tả, có thể khiến vị này đại thiếu phải cảnh giác như vậy, cái kia Trầm Sinh tên uy lực thật sự không tầm thường.
Nhưng để một vị Tổng Bộ đầu như Vu Ngọc Đức dính vào cái này lại không quá thỏa đáng, chẳng may làm sao để người tìm thấy nhược điểm lại không hay. Vì thế Tống Khuyết cũng chỉ có thể tiếp nhận cái này thịnh tình, nếu thật sự ra tay, hắn còn rất nhiều thủ đoạn có thể làm đến thần không biết quỷ không hay, không cần phải chuốc thêm rắc rối như thế.
“Đa tạ Vu huynh, nhưng việc này ta sẽ giải quyết được, sẽ không cần phiền ngươi phải lao tâm khổ tứ.”
Thấy hắn đã tự tin như thế, Vu Ngọc Đức cũng yên tâm hơn rất nhiều, chỉ dặn dò thêm mấy câu cẩn thận, có việc cho người qua tìm hắn rồi vội vội vàng vàng quay về, cơm cũng không kịp ăn đâu.
Đối phương nhiệt tình như thế, bôn ba nửa ngày trời chỉ vì đến cho mình báo tin, Tống lão gia cũng thấy khá cảm động.
Tiễn đối phương đến tận quan đạo, thuận đường hỏi thăm một chút mình tiểu đệ bây giờ tin tức. Biết được Tuệ Vô đã thành công đột phá Thất giai, lúc này đang đi lịch luyện sau Tống Khuyết mới hài lòng cùng người cáo biệt rồi quay về kêu lên Nhiếp Phong mấy người chạy qua.
Dù chỗ mình biệt viện chỉ có lão Nhiếp mấy người thân tín có thể ra vào, nhưng cẩn tắc vô áy náy, có tâm đề phòng người vẫn hơn, hắn vẫn là ra lệnh cho Dương Kế Nghiệp, Đao Tử tăng mạnh thủ vệ, để Nhiếp Phong tình báo bộ chú ý giám sát tất cả nhân vật khả nghi dám tiếp cận đến bên này khu vực.
Cũng may Mai Trang xung quanh địa thế trống trải, trong Tửu trang cùng Thiết Xưởng người làm việc đa số cũng là thường trú bên trong, rất ít ra ngoài thành lai vãng, vì thế lượng công việc cũng không quá vất vả.
.......
Cùng lúc đó, bên kia Linh Giang Bang,
Trong một gian viện tử đề phòng sâm nghiêm, vị nam tử đang nhỏ giọng bàn bạc.
Này người chính là Đỗ Như Hối, Vân Lai Phúc, Chu Đình Ngọc cùng hắn đắc lực thủ hạ Trầm Sinh.
Nhìn trí châu nắm chắc Trầm Sinh đang mạch lạc rõ ràng phân tích thế cuộc, Đỗ ca lại nhớ đến mình Bang côi bảo Đại Trưởng lão Hạc Hiên, bất giác trong lòng thấy sầu thương thảm đạm, tiện đà đối với tiện nhân nào đó căm thù dâng trào.
“Lão bản, Bang chủ, Vân đại nhân! Nếu như theo lời là thật, đối phương còn tinh thông huyễn thuật, vậy để đề phòng an toàn, ta đề nghị mỗi người ra vào Tổng bộ đều cần thực hiện song trọng bảo hiểm, một là chứng danh lệnh bài, đi ra vào làm gì, thời gian nào cần phải đang ký cụ thể.
Hai là mỗi ngày thay đổi một lần ám hiệu, nếu không để địch nhân trà trộn vào, chúng ta làm việc hay thương nghị vấn đề gì mọi người cũng không thấy an tâm.”
Trầm Sinh xưng hô Chu Ngọc Đình là lão bản, còn đặt vị trí trước cả mình người Bang chủ này để Đỗ Như Hối có hơi nhíu mày bất mãn, nhưng hắn rất nhanh đem cảm xúc giấu đi, nghe đối phương nói ra mấy biện pháp thiết chặt an ninh liền như không có việc gì vậy gật đầu đánh nhịp.
“Trầm Sinh nói rất đúng, việc này hôm nay liền bắt đầu thực hiện đi.”
“Rõ! Bang chủ!”
“Bang chủ, còn việc của ta vậy thì thế nào?” – Vân Lai Phúc lúc này bỗng nhiên xen mồm dò hỏi.
Nhìn thằng này trên mặt khó dằn nổi nôn nóng, Đỗ Như Hối cười nhạt:
“Vân Phó Bang chủ yên tâm, việc ta đã hứa vậy nhất định sẽ thực hiện, ngươi chẳng mấy chốc là sẽ đạt được mong ước.”
“Ha ha, vậy tại hạ trước đa tạ Bang chủ rồi!” – Lão Vân kích động chắp tay quát, đồng thời đưa ra hiến kế:
“Bang chủ, nếu không chúng ta tận dụng thời cơ đem Tống Khuyết tiểu tử kia giết. Nếu không đợi hắn chính thức gia nhập Cửu Giang Minh vậy thì phiền phức, đạt được tiểu tặc này gia sản, Linh Giang Bang cũng có thể tễ thân thành hàng đầu thế lực trong Cửu Giang Minh.”
Nói đến Tống gia dưới tay sản nghiệp tự nhiên ai cũng động tâm, nhưng Trầm Sinh còn là tỉnh táo cho mấy người dội nước lạnh:
“Việc này nhất thiết không cần manh động, đối phương bây giờ hẳn cũng đã nhận được tin nghiêm mật đề phòng. Tại hạ e rằng bằng chúng ta bây giờ thực lực, có thể thành công vây giết đối phương tỷ lệ không đến thành, nếu để hắn chạy trốn được thì chúng ta nguy vậy.”
Đỗ Như Hối nghe thế thất vọng thở dài:
“Không sai, Tống tặc tốc độ rất nhanh, ta cũng không có nắm chắc đuổi kịp hắn, việc này còn cần từ từ bàn bạc.”
Thấy mấy vị này còn chưa bị lợi dục huân tâm, Trầm Sinh mới hài lòng gật đầu:
“Thực ra mọi người không cần nóng vội nhất thời. Vừa rồi nghe Vân Phó Bang chủ nói chuyện, tại hạ trong đầu nảy sinh nhất kế, suy tính lại cảm thấy vô cùng khả thi.”
“Kế gì, Trầm Sinh mau nói!” – Đỗ, Chu, Vân người kích động.
“Là như này......”
Trong phòng người lập tức chỉ còn nghe được tiếng xì xào cùng thi thoảng có người không nhịn được vỗ tay khen lớn, nhưng rất nhanh lại ép thật chặt âm thanh nói chuyện.
Bây giờ dù là thực sự có người trà trộn được vào đứng ngoài cửa nghe lén cũng khó mà nghe được bọn họ nói gì, có thể nói lão Đỗ đối với ai đó cảnh giác đã đến một mức độ chưa từng có độ cao nông nỗi.