Ta Nổi Tiếng Khắp Đế Quốc

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong lớp, Đoạn Ngọc Giác mê man, tại sao cái gì cậu đều nghe không hiểu?

Cùng Linh thảo Linh hoa ở chung cần phải chăm sóc tâm tình của bọn họ? Muốn sờ vào lá của bọn họ còn phải chờ bọn họ hài lòng? Bọn họ không vui sẽ ảnh hưởng hiệu quả của dược? Phải được bọn họ cho phép mới có thể cắt? Mạnh mẽ cắt tài liệu liền bị Linh hoa Linh thảo chán ghét?—— tại sao ta không biết một chút nào cả?!

Cùng Linh hoa Linh thảo liên hệ hai trăm năm. Đan dược sư cũng đồng thời là hoa yêu Đoạn Ngọc Giác đồng học biểu thị cậu đang nghe thiên thư!

Cậu, thật, sự, một, điểm, đều, không, lý, giải, lão, sư, nói, là, cái, gì!

Linh hoa Linh thảo sẽ không vui sao? Rõ ràng chỉ cần đến gần chúng nó một chút chúng nó sẽ rất vui vẻ! Cần phải sờ sờ lá của bọn họ sao? Bọn họ sẽ xấu hổ! Coi như có sờ cũng sẽ làm bọn họ vui vẻ khóc thầm! Làm sao lại không vui đâu?

Bọn họ không vui? Đối mặt mình bọn họ từng có lúc không vui sao? Đoạn Ngọc Giác cau mày suy nghĩ thật lâu, vẫn là không có nghĩ ra có lúc nào bọn họ không vui…

Phải được bọn họ đồng ý mới có thể cắt? Giúp bọn họ bỏ xuống những bộ phận dư thừa không phải là nên được hoan nghênh sao? Sao lại bị chán ghét như vậy? Bọn họ có thể sẽ ghét mình sao?

Đoạn Ngọc Giác suy nghĩ thật lâu cũng không có nghĩ ra đáp án, chỉ có thể cau mày tiếp tục suy nghĩ, rõ ràng hồn ở trên mây còn một bộ dáng nghiêm túc nghiêm chỉnh, ngay cả lão sư phát hoa Lily cho từng người luyện tập cũng không biết.

Năm ngoái học tri thức lý luận cả một năm, bắt đầu từ học kì này mới tiếp nhận những thực vật này, giống cái đều hoặc nhiều hoặc ít đều mang tâm tình sốt sắng. Dù sao Linh hoa Linh thảo là một cái chủng tộc rất đoàn kết, một cái Linh hoa có hảo cảm đối với bọn họ nhiều hơn bình thường một chút, các loại Linh hoa Linh thảo khác sẽ có hảo cảm hơn với bọn họ, tương tứng, một cái Linh thảo chán ghét bọn họ, độ hảo cảm đối với bọn họ của phần lớn Linh hoa Linh thảo sẽ hạ thấp.

Đoạn Ngọc Giác còn đang suy nghĩ sự tình, con mắt mờ mịt, Dịch Khanh Văn quay đầu nhìn thấy bộ dáng mờ mịt của Đoạn Ngọc Giác, trong lòng cười thầm lại vui sướng, giống như là nhìn thấy một người vốn cao cao tại thượng bỗng một đêm hạ xuống phàm trần, ngay cả ngươi cũng có thể cười nhạo hắn. Loại cảm giác dễ chịu đắc ý kia cũng không phải chỉ có một chút.

Dịch Khanh Văn cong cong môi cười, mang một bộ dáng ôn nhu thiện lương. Lão sư đi quan sát quanh phòng học, đi đến bên cạnh hắn, nhìn thấy hoa Lily mang một bộ dáng rất thoải mái thì ánh mắt nhu hòa một chút, thỏa mãn gật đầu. Quay sang liền nhìn thấy bộ dáng mờ mịt của Đoạn Ngọc Giác, ngay cả cái cằm đều không nhúc nhích một chút, trong lòng giận dữ lại có một cỗ bất hạnh bi thương không thể hiểu nổi. Bị một á giống cái cướp đi chồng chưa cưới còn không biết nỗ lực!

Dịch Khanh Văn nhìn khuôn mặt của lão sư một chút, quay sang cười cười với Đoạn Ngọc Giác, nói: “Ngọc Giác, hoa Lily rất là ngượng ngùng, cậu nhìn như vậy nàng sẽ xấu hổ.”

Lão sư nhìn Dịch Khanh Văn bằng một ánh mắt không rõ hàm xúc, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, đây ngược lại lại là một đứa trẻ tốt, chỉ tiếc lại là một á giống cái.

Dịch Khanh Văn tự nhiên thấy ánh mắt nhu hòa của lão sư, trong lòng cũng có chút cao hứng, đối Đoạn Ngọc Giác càng là xem thường, ngữ khí ôn hòa nói: “Ngọc Giác, như tớ đây này, sờ sờ thân lá của hoa Lily, hoa Lily sẽ thoải mái hơn một chút.”

Đoạn Ngọc Giác mê man liếc mắt nhìn hắn, Dịch Khanh Văn trong lòng xem thường, nhìn Đoạn Ngọc Giác, ôn nhu cười nói: “Ngọc Giác, đặt tay ở chỗ này của hoa Lily này, phải để nàng thoải mái nàng mới thích cậu, không nên nhìn nàng như vậy, hoa Lily mà một sinh vật rất hay xấu hổ.”

Đoạn Ngọc Giác nhìn trước mặt mình một chút mới phát hiện bỗng nhiên có một chậu hoa màu tím nhỏ, Đoạn Ngọc Giác nhìn Dịch Khanh Văn một chút, đem tay của mình kề sát thân lá của hoa Lily, còn không chờ cậu đem mấy ngón tay nữa kề sát lại, liền chợt thấy nụ hoa sắp nở màu nâu non lập tức toàn bộ bung ra, còn chập chờn ở trong không khí, mang một bộ dáng vô cùng sảng khoái!

Đoạn Ngọc Giác cứng ngắc quay đầu lại nhìn á giống cái, do dự nói: “……Rất thẹn thùng?”

Dịch Khanh Văn: “…”

Hoa Lily: “… Oa oa oa nam thần của ta chạm ta chạm ta chạm ta chạm ta! Ta muốn ngất đi đi đi đi đi đi đi——!”

Đương nhiên, thế giới nội tâm của hoa Lily là không người nào có thể nghe thấy, tất cả mọi người chỉ có thể nhìn được hoa Lily đang nở rộ.

Lão sư vừa mới đi không được hai bước đã bị âm thanh dẫn trở về, kinh ngạc nhìn một màn trước mặt, nhiều năm như vậy hắn chưa bao giờ nhìn hoa Lily nở hoa như vậy! Ngay cả chính hắn cũng không thể làm hoa Lily nở hoa như thế!

Lão sư có chút kích động đi về, thấp giọng nói: “Đoạn Ngọc Giác đồng học, hướng về phía hoa Lily nói ra những vật liệu em cần a!”

Tuy rằng tiết này vốn là muốn làm cho bọn họ thử cùng hoa Lily nở hoa ở chung, thế nhưng hoa Lily nở hoa một cách vui vẻ như vậy cũng không thể bỏ qua a, vào lúc này vật liệu của hoa Lily mới phát huy hiệu quả tốt nhất a!

Đoạn Ngọc Giác nhìn lão sư một cái, chậm rì rì nói: “Ồ.”

Tuy rằng cậu vẫn là không biết tại sao lão sư kích động như thế _(:ゝ∠)_.

“Hoa Lily, ngươi có thể cho ta vật liệu sao?” Đoạn Ngọc Giác mặt than nói, tuy rằng không có ngữ khí nào, nhưng vẫn làm cho người ta một cảm giác cứng ngắc.

Trong lòng lão sư bùng lên lửa giận, sao giống cái này lại dốt nát như vậy?!

Trước đây thoạt nhìn còn vô cùng thông minh! Làm sao có thể dùng giọng nói này cùng hoa Lily nói chuyện? Còn không đem nó doạ?!

Lão sư tức giận đến một câu đều không nói ra được, chỉ còn chờ hoa Lily khép kín nụ hoa lại không phản ứng hắn, trong lòng Dịch Khanh Văn cười thầm, quả nhiên ngớ ngẩn hoặc là ngu ngốc. Không chỉ chôn vùi một cơ hội tốt như vậy còn có thể để lại một ấn tượng không tốt đối với Linh hoa, hãy chờ xem linh hoa đối xử thế nào đối với ngươi đi!

Đối với ánh mắt khiển trách của lão sư, Đoạn Ngọc Giác có chút mê man, có cái gì không đúng sao? Còn không đợi cậu nghĩ kĩ, lá của hoa Lily động vào tay của cậu một chút, Đoạn Ngọc Giác cúi đầu nhìn về phía hoa Lily, hồn nhiên không có nhận ra được vẻ mặt kinh ngạc của người xung quanh.

Hắn nhìn thấy gì?! Lão sư quả thực đều hoài nghi con mắt của chính mình! Sau khi hoa Lily bị thất lễ như thế, không có dấu hiệu sinh khí một chút nào, dĩ nhiên còn chủ động rơi ra nụ hoa của chính mình đưa cho Đoạn Ngọc Giác!!

Thân thể của lão sư run run nhìn cảnh này, hắn sống mấy chục năm, xưa nay chưa từng thấy một màn Linh hoa chủ động đưa tài liệu cho giống cái như vậy, huống chi là một nụ hoa trọng yếu như vậy!

Thế nhưng tới đây vẫn chưa hết! Chuyện này hoàn toàn lật đổ tam quan của lão sư!

Nói là thẹn thùng sao?! Nói là rụt rè sao?! Hoa lily, trinh tiết của ngươi đâu?!

Sau khi hoa Lily rơi ra nụ hoa, liền lần lượt rơi ra cánh hoa, thân lá, phấn hoa!

Chưa bao giờ thấy cảnh tượng như thế này, lão sư không còn lời gì để nói! Chỉ nghe thấy tiếng chuông tan học vang lên, lão sư phức tạp nhìn Đoạn Ngọc Giác một cái, quay người đi, hắn nhất định phải đem chuyện này nói cho tất cả lão sư mà hắn biết!

Những giống cái khác cũng khiếp sợ nhìn cảnh tượng này, họ không hiểu được tính chất ít ỏi cùng quý giá của chuyện này, cũng chẳng qua chỉ là hơi đố kị thôi.

Dịch Khanh Văn không có một chút tâm tình tốt đẹp nào, trong lòng nhận định cậu là làm thủ đoạn gì mới có thể làm được, lúc này mới tới gần Đoạn Ngọc Giác, cười nói: “Ngọc Giác, cậu làm như thế nào? Có thể dạy tớ một chút không?”

Đoạn Ngọc Giác trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “… Thiên phú.”

Đoạn Ngọc Giác nói không sai, đây đúng là thiên phú của cậu, nhưng đi vào tai Dịch Khanh Văn lại không phải như vậy, hắn cúi đầu vành mắt bắt đầu đỏ, nức nở nói: “Ngọc Giác, cậu còn đang giận tớ sao? Xin lỗi, tớ không phải cố ý, nhưng là tớ và Vụ Hoa là thật tâm yêu nhau…”

Đoạn Ngọc Giác: “…” Ta có phải là đi nhầm trường quay phim?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio