Ta Nổi Tiếng Khắp Đế Quốc

chương 8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch Khanh Văn nhìn thấy Đoạn Ngọc Giác không nói gì, trong lòng cho rằng là chọc vào nỗi đau của cậu, trong lòng trở nên đắc ý. Cho dù ngươi có thiên phú đi thế nào đi chăng nữa còn không phải là chẳng có tác dụng gì sao! Người mình thích đều không giữ được, còn không phải là bị mình đoạt mất?

Còn giống cái đâu, nếu như giống cái đều giống như hắn, Dịch Khanh Văn khinh thường nghĩ, chủng tộc này cũng là quá vô dụng rồi!

Lại bị chính mình chọc vào chỗ đau chứ? Thực sự là quá tốt rồi! Buổi tối mau tới ‘không gian song song’ tìm mình mua ‘ mê tình đan ’ đi, lần này phải tăng lên vài lần mới được, ai bảo ngươi kiêu ngạo! Hừ! Cũng chỉ là một tên giống cái rác rưởi thôi!

Nghĩ như vậy, trong lòng Dịch Khanh Văn không khỏi có mấy phần kiêu ngạo cùng hưng phấn. Bán ra Mê tình đan, hắn có thể thu hoạch trên triệu, hơn nữa hắn đã từng mấy lần thu được tiền từ chỗ Đoạn Ngọc Giác, như vậy hắn đã có tiền đặt mua đồ cưới của mình, ít nhất không thể để Diệp gia coi thường!

Trong lòng Dịch Khanh Văn nghĩ như vậy nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, nói: “Tiểu Giác, tớ biết chúng tớ có lỗi với cậu, nhưng là tớ cùng Vụ Hoa là thật tâm yêu nhau, chúng tớ chỉ là không kìm lòng được, van cầu cậu đừng sinh khí bọn tớ được không, van cầu cậu…”

Đoạn Ngọc Giác nhìn Dịch Khanh Văn trước mặt nước mắt như mưa, cảm giác tam quan của mình đều bị lật đổ, cậu ngay cả một câu đều vẫn chưa kịp nói ra!

Mỗi một từ á giống cái này phun ra cậu đều biết, nhưng là tổ hợp lại cùng một chỗ, cậu, một, chữ, đều, nghe, không, hiểu!

Đoạn Ngọc Giác cảm thấy cậu cần tìm một người thông dịch.

Dịch Khanh Văn phát hiện rất nhiều giống cái đều chú ý tới bên này, rất nhiều giống cái đều chuyển từ ánh mắt ước ao vừa nãy thành xem thường. Từ xưa đến nay giống cái luôn là sinh vật được người sủng ái nâng trên lòng bàn tay lại bị một á giống cái cướp đi chồng chưa cưới đã khiến người ta khinh bỉ rồi, vậy mà giống cái kia lại vừa khóc vừa kêu tìm á giống cái làm phiền!

Cũng không sợ ô uế tay của mình!———-by hết thảy giống cái.

Đều bị thú nhân tát một cái đẩy vào bệnh viện, hiện tại vẫn còn ôm thú nhân kia đến chết cũng không buông tay, tiếp tục tìm á giống cái kia ngược đãi, quả thực là bôi đen giống cái bọn họ! Xưa nay chỉ có thú nhân ở phía sau giống cái khóc lóc nỉ non, còn chưa bao giờ thấy một giống cái không để ý mặt mũi muốn một cái thú nhân đến chết như thế đâu!

Coi như thú nhân kia có ưu tú, bọn họ cũng là giống cái rụt rè a! Làm sao có thể không cần thể diện như thế được? Quả thực là làm người ta giận sôi!

Càng có tin nói, Diệp Vụ Hoa đã mang theo á giống cái này về ra mắt Diệp gia và cũng được Diệp gia chấp nhận rồi, đồng thời cũng sắp đính hôn. Như vậy mà còn dính chặt lấy thì quả thực lúng túng đến chết rồi!

Cảm nhận được tầm mắt từ bốn phương tám hướng đều đâm vào mình, Đoạn Ngọc Giác nhíu nhíu mày. Dù là ai bị nhìn như thế cũng có chút không vui, cậu lại không biết mình tại sao lại động đến những giống cái có thần kinh mẫn cảm này, cho tới nay hết thảy những người này đều nhìn cậu bằng ánh mắt nhìn cừu nhân giết cha. Đoạn Ngọc Giác có chút khó chịu chạm chạm vào nụ hoa Lily, mọi người hít vào một hơi, hết thảy nụ hoa của Linh hoa đều không cho phép người đụng chạm a! Đó là vị trí mẫn cảm nhất của các nàng đó!

Dịch Khanh Văn trong lòng cười thầm, loại giống cái không có một chút trí thông minh này không đáng giá hắn ra tay, chính hắn có thể đem hắn xuẩn chết! Lần này thì có thiên phú nhiều đến đâu đi chăng nữa thì cũng không đủ cho chính hắn gieo họa. Dịch Khanh Văn lắc đầu một cái, chà chà, thiên phú tốt như vậy dĩ nhiên cho cái tên ngu ngốc này, thực sự đáng tiếc!

Dịch Khanh Văn cuống quýt mở miệng: “Tiểu Giác, cậu không nên chạm vào hoa Lily như thế, nàng sẽ không cao hứng. Cậu nếu tức giận thì cứ trút hết vào người tớ là được rồi, tớ sẽ không phản kháng, Tiểu….” Chữ Giác còn chưa kịp nói ra, Dịch Khanh Văn đã trợn mắt há mồm nhìn cảnh trước mắt.

Hoa Lily luôn rụt rè thẹn thùng dĩ nhiên ngoan ngoãn dùng nụ hoa đụng vào lòng bàn tay của Đoạn Ngọc Giác! Lá của nàng còn chạm vào mu bàn tay của Đoạn Ngọc Giác, giống như là đang an ủi cậu vậy. Từng chút từ chút đánh vào mu bàn tay của Đoạn Ngọc Giác một cách có quy luật. Đoạn Ngọc Giác mờ mịt ngẩng đầu lên, do dự quay về phía Dịch Khanh Văn mở miệng: “Hoa Lily sẽ không vui?” Cậu liếc mắt nhìn về phía bông hoa đang chạm tay mình, nói: “Tại sao nàng lại giống như là đang rất vui vẻ vậy?”

Đoạn Ngọc Giác thong thả nói: “Đây chính là thiên phú, ở trong mắt cậu là tuyệt đối không thể nào, ở trong mắt ta lại là chuyện làm được dễ như ăn cháo, vì lẽ đó, ta không thể dạy cậu, cậu cũng không học được.” Dừng một chút, Đoạn Ngọc Giác ghét bỏ cho thêm một câu “Cậu cũng không cần khóc.”

Sắc mặt Dịch Khanh Văn hơi tái: “Sao có thể có chuyện đó, rõ ràng hoa Lily mẫn cảm, không thích nhất người khác đụng vào nụ hoa của nàng, tại sao lại như vậy…?”

Câu này vừa nói ra, chỉ thấy bông hoa Lily của hắn có tư thế chậm rãi khép lại, Dịch Khanh Văn luống cuống tay chân đi sờ cuống lá của nàng. Không biết có phải là làm đau nàng hay không, hoa Lily của hắn liền hoàn toàn đóng lại rồi!

Dịch Khanh Văn sắc mặt trắng bệch, sao có thể có chuyện đó?! Dị năng của cậu không phải là dị năng hệ mộc sao? Độ phù hợp của mình cùng thực vật rất cao a! Hơn nữa dị năng hệ mộc của mình còn có thể hình thành uy thế đối với thực vật! Tại sao các nàng sẽ khép lại cơ chứ?!

Bông hoa Lily thứ nhất: a a a a a a nam thần âu yếm ta, nam thần âu yếm ta a a a a a!! Ta quyết định cả đời sẽ không để cho nụ hoa này dính vào nước a a a a đều là mùi của nam thần a mùi của nam thần a a a a! Đúng rồi! Tâm tình của nam thần không tốt, ta muốn đi an ủi ngài! Ha ha ha ha ta dĩ nhiên có đặc quyền an ủi nam thần, các ngươi không cần quá ước ao a. A ha ha ha ha nam thần là của ta rồi! Nam thần, nam thần em đến rồi, ngài không cần đau lòng a. Tiểu Lily sẽ vĩnh viễn bảo vệ nam thần a a!

Hoa Lily thứ hai: Cái bông hoa xấu xa kia thả nam thần của ta ra! Không cho chạm vào nam thần!! Nam thần đều không âu yếm ta bao giờ a a a nam thần cầu ôm, cầu an ủi, cầu xoa xoa! Ta mới không cần cái người khó coi như quỷ thế này đâu! Ta muốn nam thần, nam thần, nam thần! A? Cái gì? Nam thần dĩ nhiên là bởi vì những người này mà thương tâm?! Đây là chuyện không thể nhẫn nhục! Lại dám bắt nạt nam thần của chúng ta! Đóng hoa đóng hoa! Độ hảo cảm đối với các ngươi hết thảy đều giảm xuống! Lại dám chọc vào nam thần nhà chúng ta!! Ta muốn vạch trần việc làm ác độc của các ngươi với toàn tộc! Nam thần ngài chờ em! Tiểu Hoa sẽ bảo vệ ngài, nhất định sẽ làm được! Tất cả những người bắt nạt nam thần đều sẽ nhận được một đòn của ‘ Hiệp hội bảo vệ nam thần’ ha ha ha ha!

Cùng lúc đó, hầu như hết thảy hoa Lily đang có dấu hiệu nở ra trước mặt các giống cái đều có xu thế đóng lại, chỉ là một cái chớp mắt thôi, một điều xấu đã đến chính là toàn bộ hoa Lily đã đóng kín rồi!

Trong thời gian ngắn, giống cái trong lớp đều đem lực chú ý của mình lên trên hoa Lily, không còn tâm tình xem Đoạn Ngọc Giác cùng á giống cái kia nữa.

Dịch Khanh Văn nhìn hoa Lily hòa toàn khép kín, cho dù mình có xoa xoa an ủi nàng cũng đều vô dụng, chỉ có thể quyết tâm đem hoa Lily để ở một bên. Lễ đính hôn cũng sắp bắt đầu, hắn trước hết ít nhất phải chuẩn bị được đồ cưới của mình. Tuy rằng đồ cưới chỉ là một phần nhỏ, phần lớn đến chấm dứt hôn lễ mới thực sự bắt được Diệp gia, nhưng là, hắn dù sao cũng là gả cao, đồ cưới lại không cố gắng chuẩn bị, chính hắn làm sao có thể cấp Diệp gia mặt mũi được chứ?!

Thời gian quá gấp, mình chỉ có thể bỏ công sức ở trên người của Đoạn Ngọc Giác, trước tiên cũng phải ứng phó được qua lễ đính hôn a. Nhà của hắn nếu không có việc gì quan trọng hắn cũng không muốn dính líu tới, còn trông mong bọn họ sẽ cho một ít đồ sao? Bọn họ đừng đi ra làm hắn mất mặt là tốt rồi!

Nghĩ đến đây, Dịch Khanh Văn liền cảm thấy tức giận. Ở trong mắt hắn, những giống cái như Đoạn Ngọc Giác này chỉ là đầu thai vào nơi tốt, mà chính mình thì thật bất hạnh, đầu thai vào một cái gia đình như thế!

“Tiểu Giác” Dịch Khanh Văn nước mắt như mưa nói: “Cậu thực sự đừng có giận tớ được không? Tớ biết như vậy là không đúng, tớ cũng muốn rời khỏi Vụ Hoa, tớ thậm chí còn làm thủ tục tạm nghỉ học. Nhưng là Vụ Hoa tìm tớ về, chúng tớ thực sự là không thể tách rời. Thật sự có lỗi, chúng tớ đều không nghĩ tới sẽ đả thương cậu, Vụ Hoa vẫn xem cậu như em trai, anh ý thực sự yêu thích cậu, đều là tớ không đúng, tớ không tốt, cậu không nên tức giận, có được hay không, Tiểu Giác….”

Đoạn Ngọc Giác: “…” Kỳ thực tam quan của ta đã xảy ra vấn đề có phải không?

Dịch Khanh Văn khàn khàn khóc lên: “Cậu không nên trách Vụ Hoa được không, tớ đồng ý cho cậu lấy anh ý, tớ đồng ý rời đi Vụ Hoa, các cậu tiếp tục đi, Tiểu Giác…”

Dịch Khanh Văn khóc đến vô cùng thê thảm, làm cho rất nhiều giống cái đều đang chăm chút cho hoa Lily đều chú ý đến. Đoạn Ngọc Giác nhìn á giống cái, hơi nhíu mi, cái loại thái độ hùng hổ dọa người này của đối phương thực sự làm cho cậu rất khó chịu, nếu muốn đi, vậy ta sẽ tác thành cho ngươi!

Đoạn Ngọc Giác ác liệt nghĩ, giơ lên khuôn mặt cương thi, nói: “Được.”

Dịch Khanh Văn còn muốn tiếp tục khổ sở cầu xin để thể hiện một chút thành ý kết quả lại bị câu nói của Đoạn Ngọc Giác chặn lại, nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ ngây ngốc đứng đó nhìn Đoạn Ngọc Giác. Đoạn Ngọc Giác ung dung thong thả nhìn hắn một chút rồi mới quay sang nhìn vật liệu của hoa Lily ở bên cạnh, không nhìn tới ánh mắt ‘ngươi không biết liêm sỉ, ngươi là sỉ nhục của chúng ta, ngươi sỉ nhục ánh mắt của chúng ta’ của tất cả các giống cái, hờ hững nói: “Ngươi không phải là muốn đi sao? Ta có thể giúp ngươi làm thủ tục chuyển trường, đi nơi nào thì ngươi tự quyết định đi.”

Dịch Khanh Văn: “Ta…”

Dịch Khanh Văn tội nghiệp lui về phía sau một bước, nước mắt đầy mặt nói: “Tớ không thể đi, tớ đã đáp ứng Vụ Hoa rồi, tớ không thể đi, tớ đi rồi anh ý sẽ thương tâm, tớ làm sao nhẫn tâm để anh ấy đau lòng đây?” Hắn kịch liệt lắc đầu, lại gắt gao nhìn Đoạn Ngọc Giác, nói: “Tiểu Giác, cậu yêu anh ý như vậy, cậu làm sao có thể cam lòng để cho Vụ Hoa thương tâm đâu? Tớ đi rồi Vụ Hoa sẽ thương tâm, rất rất thương tâm. Cậu nhất định sẽ không nỡ lòng đúng không? Tớ không thể đi, không thể đi…”

Nước mắt rơi xuống thành từng giọt từng giọt một, Đoạn Ngọc Giác lạnh lùng nhìn, trong lòng xem như là một cái hí kịch. Cậu đã từng lén lút chạy đến thế giới loài người để xem loại hí kịch này, xem rất vui mặc dù sau đó cậu đã bị phạt.

Một vài giống cái buông xuống cánh tay đang an ủi hoa Lily, tập trung tinh thần mà nhìn cảnh trước mắt, dùng hết ánh mắt khiển trách ghét bỏ mà nhìn Đoạn Ngọc Giác. Những giống cái đã từng là một thành viên trong nhóm nhỏ của Đoạn Ngọc Giác không tự chủ được chán ghét cậu. Thân là giống cái, bản thân của bọn họ chính là kiêu ngạo, một thủ đoạn ti tiện bức bách một á giống cái chỉ vì một thú nhân đã cự tuyệt mình như thế làm cho chính bản thân bọn họ cùng là giống cái cũng cảm thấy xấu hổ!

Đoạn Ngọc Giác: “… Vị bạn học á giống cái này, tôi cảm thấy cậu là phạm vào chứng vọng tưởng mình bị hại, tôi đề cử một cái bệnh viện cho cậu, cậu nên đi trị liệu một chút, tiền thuốc thang tôi sẽ lo.”

Dĩ nhiên vì đánh đuổi một tên á giống cái mà muốn đưa hắn vào bệnh viện! Thực sự là quá vô sỉ rồi! Hết thảy giống cái căm phẫn trong lòng. Vì một thú nhân mà làm ra chuyện vô sỉ như thế, ngươi đem tôn nghiêm của giống cái ném đi nơi nào?!

Đoạn Ngọc Giác nhàn nhạt nhìn quét qua một vòng, có một vài giống cái đem ánh mắt của mình quay trở về. Đột nhiên một giống cái phát ra một tiếng ai thán trầm thấp: “Hoa Lily của ta!”

Nguyên lai hoa Lily của hắn đã khép kín lại toàn bộ rồi! Những giống cái khác đều vội vàng xem lại hoa của mình mới phát hiện ra những bông hoa đó nếu không phải đã khép kín lại toàn bộ thì cũng sắp khép kín lại. Tất cả mọi người đều chạy đi xoa xoa hoa của mình, không còn tâm tình đi xem sự tình phát sinh giữa Đoạn Ngọc Giác và á giống cái kia nữa.

Đoạn Ngọc Giác tâm tình tốt sờ sờ nhành hoa hoa Lily của mình, biết đây là hoa Lily giúp mình, trong lòng lướt qua một tia ấm áp, trong con ngươi có một nụ cười lóe qua. Dịch Khanh Văn vẫn còn nước mắt mông lung nói: “Tiểu Giác, cậu không nên như vậy, cậu như vậy làm tớ thật áy náy và khổ sở a…”

Đoạn Ngọc Giác lạnh lùng ngắt lời hắn: “Thứ nhất, ngày hôm nay mới chỉ là lần đầu tiên tôi gặp mặt cậu, không nên gọi ta là Tiểu Giác, chúng ta không có thân thiết như vậy. Thứ hai, cậu đừng đau lòng và khó chịu, tôi sẽ cho rằng đầu óc của cậu hỏng rồi. Thứ ba, tôi tự thấy tôi với cậu không có quan hệ gì, cậu đừng có nói này nói nọ với tôi. Thứ tư, cái người tên là Vụ Hoa trong miệng của cậu tôi căn bản là không quen biết, không cần nói cho tôi biết các cậu ân ái đến mức nào. Cuối cùng, tôi không có ý tứ kết thân với cậu, mỗi một câu tôi nói cho cậu đều là sự thực, chính bản thân cậu không có thiên phú tôi cũng không thể dạy cậu!”

Dịch Khanh Văn trố mắt ngoác mồm nhìn cậu, lẩm bẩm: “Cậu làm sao có khả năng lại không quen biết Vụ Hoa đâu? Cậu đã vì Vụ Hoa mà làm bao nhiêu chuyện a, Tiểu Giác, tớ biết chúng tớ làm cậu thương tâm thất vọng, thế nhưng xin cậu cho chúng tớ một cơ hội sử chữa lại a, đừng có làm bộ không quen biết chúng tớ…”

Đoạn Ngọc Giác quả thực sắp bị da mặt dày của Dịch Khanh Văn làm cho điên rồi, lạnh nhạt nói: “Ta mất trí nhớ.”

—— Cái gì?! Một quả đại bác nện vào đầu mọi người ở đây, hết thảy đều ngốc lăng nhìn Đoạn Ngọc Giác.

Đoạn Ngọc Giác bị bọn họ nhìn đến phiền, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, tất cả mọi người đều bị sét đánh như nhìn thấy quỷ, vẻ mặt run run lập tức dời ánh mắt. Dịch Khanh Văn ở gần Đoạn Ngọc Giác nhất lập tức ‘oa’ một tiếng khóc lên, đột nhiên chạy ra khỏi phòng học.

Đoạn Ngọc Giác: “…” Tố chất tâm lý của tên này quá kém rồi! Bất quá, không phải là hắn sẽ bắt ta chi tiền đi khám bác sĩ tâm lý đấy chứ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio