Không biết qua bao lâu, ý thức của cô đột nhiên quay trở lại, sau khi đột ngột tỉnh lại muốn ngồi dậy thì lại bị một cánh tay kéo lại, đầu lại đập vào cánh tay của đối phương, đối phương lại không có phản ứng gì, còn cô lại bị đập đến kêu đau.
Thời Lễ lúng túng ngẩng đầu, nhìn lên khuôn mặt của Thẩm Kinh Diễn liền có chút chần chờ: ".. Thượng tiên." Cô đang nằm mơ đấy à? Vì sao Thẩm Kinh Diễn sẽ ôm cô?
"Ồn muốn chết, ngậm miệng ngủ." Thẩm Kinh Diễn không kiên nhẫn nói.
Đúng là giọng nói của hắn rồi, xem ra không phải là cô bị ảo giác. Thời Lễ yên lặng gối lên cánh tay hắn tự hỏi, chính mình cũng chỉ ngủ trong chốc lát, không biết sao khi tỉnh dậy lại ở trong lòng ngực hắn?
Cô nhíu mày trầm tư, nhanh chóng nhớ ra khi mình mê man nửa tỉnh nửa ngủ, Thẩm Kinh Diễn nói những lời đó, đáy mắt hiện lên chút kinh ngạc.
Cô cho rằng sau khi mình cự tuyệt Thẩm Kinh Diễn, quan hệ của hai người sẽ không còn khả năng hàn gắn, không nghĩ rằng Thẩm Kinh Diễn không những không làm lơ cô, còn chủ động cho cô bậc thang đi xuống.. Đây vẫn còn là Thẩm Kinh Diễn sao?
Tâm tình Thời Lễ phức tạp, muốn mở đầu hắn ra xem đã bị cái gì ám vào, nhưng ngẫm lại chính mình cũng không có cái bản lĩnh kia, dứt khoát nhắm mắt lại yên ổn ngủ.
Nghĩ như vậy thì cô cũng bất tri bất giác ngủ mất, Thẩm Kinh Diễn vừa rồi vẫn luôn nhắm mắt lại gợi lên khóe môi, sau một lúc lâu mới hạ xuống.
Tuy thân thể của Thẩm Kinh Diễn vẫn lạnh như cũ, cũng không biết có phải là ảo giác không, khi gối lên người hắn, lại cảm thấy ấm áp hơn so với việc ngủ một mình. Thời Lễ ngủ một giấc này đến khi trời sáng mới kết thúc, mở mắt thì thấy Thẩm Kinh Diễn đã tỉnh, một đôi mắt phiếm đỏ nhìn chằm chằm cô đánh giá.
Trong lòng Thời Lễ cả kinh, yên lặng ngồi dậy.
"Mau xin lỗi ta." Hắn xụ mặt.
Thời Lễ cẩn thận liếc mắt một cái, ngoan ngoãn trả lời: "Rất xin lỗi."
Thân mình Thẩm Kinh Diễn vẫn luôn cứng lại cho đến khi cô tỉnh, mãi cho đến khi nghe cô chính miệng nói lời xin lỗi mới thả lỏng: "Nếu ngươi đã xin lỗi như vậy, ta đây tạm thời tha thứ cho ngươi."
Thời Lễ: ".. À." Thật là thân tình quá mức mà.
"Ngươi ghê tởm thân thể của ta?" Thẩm Kinh Diễn hỏi.
Thời Lễ dừng một chút, biết hắn đây lại muốn nói về tình huống ngày đó.
Cô trầm mặc một lúc, rốt cuộc vẫn lắc đầu.
Thẩm Kinh Diễn nheo mắt lại: "Không được nói dối."
".. Không phải nói dối, ta thật sự không ghê tởm thân thể của ngài, chỉ là có chút không thể tiếp thu." Thời Lễ gian nan nói.
Tiếp nhận việc trị liệu lâu như vậy, cô đã sớm tiếp thu sự thật về thân rắn của Thẩm Kinh Diễn. Nhưng tiếp thu là một chuyện, muốn làm chuyện nam nữ với hắn lại là một chuyện khác, giống như rất nhiều người có thể tiếp thu việc nuôi sủng vật, nhưng không thể tiếp thu việc làm loại chuyện này với sủng vật được.
Điều này thật sự đã vượt quá giới hạn kiên nhẫn của cô.
Thẩm Kinh Diễn nghe xong lời nói của cô, thân thể hơi hơi thả lỏng một chút, dựa lên vách đá chậm rì rì hỏi: "Không thể tiếp thu là thế nào? Ngươi không muốn sinh trứng cho ta?"
Thời Lễ không nói, bởi vì đúng thật là cô không làm được.
"Không muốn sinh trứng là bởi vì thân thể của ta, nếu ta là bộ dáng của người bình thường, vậy ngươi có thể tiếp nhận sao?" Thẩm Kinh Diễn khó có lúc kiên nhẫn.
Thời Lế nghĩ nghĩ, do dự một chút hỏi: "Bộ dáng người bình thường.. Nơi đó cũng giống sao?" Tầm mắt của cô do dự quét nhìn thân hình của hắn.
Thẩm Kinh Diễn bị cô nhìn mà thân thể nóng lên, trầm mặc một lát sau mới bình tĩnh lại: "Tất nhiên, là giống nhau."
".. Vậy chắc là được," Vẻ mặt Thời Lễ khó xử, nói xong còn bổ sung thêm một câu, "Nhưng.. Nhưng nửa đường không được hóa về nguyên hình."
"Đó là tất nhiên." Thẩm Kinh Diễn vui vẻ đồng ý.
Thời Lễ đối diện với hắn trong chốc lát, do dự không biết có nên nhắc nhở hắn hay không, cả đời này khả năng hắn không thể hóa được thành hình người.
Khi cô còn đang rối rắm, Thẩm Kinh Diễn đã không nhanh không chậm nói: "Như vậy là chúng ta đã làm lành rồi phải không?"
".. Ngài nguyện ý làm lành với ta sao?" Thời Lễ thật cẩn thận hỏi, "Cho dù ta từ chối sinh trứng cho ngài, ngài cũng sẽ làm lành với ta sao?"
Bộ dáng vừa sợ vừa chờ mong của cô, giống như quyền sinh sát nằm trong lời nói của hắn, Thẩm Kinh Diễn đã sớm quên cảm giác tức giận, xụ mặt ôm cô vào lòng: "Tấm lòng của ta nhân hậu, không thèm so đo với ngươi."
"Đa tạ Thượng tiên, ngài không biết được lúc đầu ta sợ hãi bao nhiêu đâu, đa tạ ngài đã khoan dung." Thời Lễ cũng sắp khóc, cô không nghĩ rằng cục diện bế tắc này lại được Thẩm Kinh Diễn đánh vỡ.
Thẩm Kinh Diễn bị cô kêu trong lòng nóng lên, khụ một tiếng làm giọng nói căng lên: "Được rồi, ngươi chỉ là một phàm nhân không kiến thức, tất nhiên không hiểu việc giao phối với ta có bao nhiêu vui sướng, sợ cũng là bình thường."
"Thượng tiên, thời khắc làm lành như vậy không nên nhắc tới từ ngữ thô bạo như giao phối đâu." Thời Lễ vội bổ sung.
Thẩm Kinh Diễn cười nhạt, có lẽ cảm thấy khinh thường đối với lời nói của cô, nhưng cũng không nhắc lại từ kia nữa.
Thời Lễ lại lần nữa khôi phục sức sống, ở bên cạnh hắn nói luôn miệng, nói nhiều đến nỗi làm cô cũng có thể thích ứng việc sắm vai sủng vật của mình, không thể tiếp thu được việc chủ nhân có dục vọng với mình, cũng như không thể tiếp thu chủ nhân không có phản ứng gì với mình.
Đây là chuyện gì chứ?
"Sao không nói nữa?" Thẩm Kinh Diễn thấy cô im lặng, mở miệng hỏi một câu.
Thời Lễ buồn rầu: "Không có, chỉ là ta cảm thấy hiện tại có chút không muốn rời ngài đi."
Cô chính là đang trình bày sự thật, Thẩm Kinh Diễn nghe xong lời nói của cô, trên mặt hiện lên vệt hồng khả nghi, tràn đầy ngạo mạn quay mặt đi: "Bị ta mê hoặc rồi chứ gì?"
Thời Lễ: "..."
Nói cái gì vậy chứ?
Cô trầm mặc một lát, mày dần dần nhíu lại: "Thượng tiên, không phải kỳ động dục của ngài trước kia vẫn không hề xuất hiện sao, sao bây giờ lại đột nhiên đến vậy?"
"Không biết, có thể là linh khí trong sơn động này nhiều đi." Thẩm Kinh Diễn thuận miệng nói, trong lòng lại cảm thấy không phải như vậy. Trước kia cũng không phải là hắn chưa từng tới nơi này, nhưng đều chưa bao giờ xuất hiện điều dị thường, lần này lại mang theo Thời Lễ, còn ghé vào người cô mút miệng vết thương thật lâu.
Thẩm Kinh Diễn nhớ tới hình ảnh ngày đó, mặt lại đỏ thêm một phần.
Thời Lễ không chú ý tới dị thường của hắn, nghe vậy chỉ buông tiếng thở dài: "Thượng tiên, là ta vô dụng nên không thể giúp ngài sinh trứng, không bằng như vậy, chờ sau khi chúng ta ra ngoài, ngài lại đi tìm một người khác thích hợp để sinh đi, còn ta đi theo ngài làm một người hầu tốt."
"Ngươi muốn ta tìm nữ nhân khác?" Giọng nói của Thẩm Kinh Diễn lạnh lùng.
Thời Lễ nghĩ nghĩ: "Đúng vậy, tốt nhất là tìm một người không e sợ ngài.. Thật ra ta thấy không nhất thiết phải tìm phàm nhân, có điểm gì cần chú ý sao? Ta cảm thấy tìm đồng loại vẫn tốt hơn."
"Nói như vậy, ngươi muốn ta đi tìm đồng loại?"
"Ta tất nhiên.." Thời Lễ vừa quay đầu liền đối diện với đôi mắt của Thẩm Kinh Diễn, giọng nói cũng không có ý dừng lại, "Không phải, ta không muốn tìm ai cả, chỉ muốn đi theo thượng tiên."
Lúc này sắc mặt của Thẩm Kinh Diễn mới đẹp lên một chút: "Ta cũng không nghĩ đến việc tìm." Lúc trước tìm Thời Lễ cũng chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy bộ dáng sinh động của cô liền sinh ra cảm xúc chiếm hữu, nhiều năm trước kia, hắn chưa bao giờ sinh ra ý tưởng tìm một ai về sinh trứng cho hắn.
"Nhưng không phải ngài vẫn tìm ta sao, chứng tỏ là có thể tìm được người khác, ta chỉ sợ chính mình làm chậm trễ việc sinh trứng của ngài." Thời Lễ vội nói, tuy rằng Thẩm Kinh Diễn đã đồng ý không cưỡng bách cô, nhưng cũng chưa hề nói sẽ từ bỏ việc muốn cô sinh trứng, cô cần phải đẩy việc này cho đồng loại khác của Thẩm Kinh Diễn mới yên tâm.
Thẩm Kinh Diễn cau mày nhìn chằm chằm cô, Thời Lễ bị hắn nhìn đến dựng đứng lông, đang muốn hỏi hắn làm sao vậy liền nghe hắn xuy một tiếng: "Phàm nhân các ngươi thật cổ quái."
".. Là sao vậy?" Thời Lễ mù mịt.
Thẩm Kinh Diễn nâng mí mắt liếc nhìn cô: "Rõ ràng đã nói sẽ không rời khỏi ta, lại còn muốn tìm cho ta một nữ nhân khác, sao nào, sợ thất sủng, cho nên muốn thể hiện mình rộng lượng? Thế nào cũng phải tìm một đối tượng giúp ta nối dõi tông đường?"
Thời Lễ: "?"
"Yên tâm đi, ta sẽ cho ngươi thời gian để tiếp nhận, ngươi cũng không cần học theo mấy thứ chính thê của phàm nhân làm gì, muốn dùng việc nạp thiếp để cứu vãn tâm tư chú ý của ta." Bàn tay Thẩm Kinh Diễn vung lên, tâm trạng không tồi cự tuyệt. Hắn sống nhiều năm như vậy cũng chưa thấy một người phu nhân nào thật tình muốn phu quân mình nạp thiếp, giống như làm như vậy vì sợ chính mình bị hưu, không chừng Thời Lễ cũng giống như vậy.
Hắn chưa từng nghĩ rằng, rễ tình của cô đối với hắn lại đâm sâu như vậy, còn tưởng rằng cô không chịu sinh trứng cho hắn là đang chán ghét hắn, khó trách lúc đầu cô còn giận dỗi. Thẩm Kinh Diễn thở dài một tiếng, cảm thấy tâm tư của phàm nhân quá mức phức tạp, cũng may hắn thông minh mà hiểu được, cũng không tính là quá muộn.
Thẩm Kinh Diễn trìu mến xoa xoa tóc cô.
Thời Lễ: "..."
Có chút cảm thấy hình như hắn đã tự não bổ một thứ gì đó rất nguy hiểm.
Một người một xà nhìn nhau trìu mến, Thẩm Kinh Diễn đột nhiên ngồi dậy: "Trái cây đều được thu vào trong túi Càn Khôn, nếu ngươi muốn ăn thì tự ra lấy, trái cây ở đây đều ẩn chưa linh khí, mỗi ngày ngươi ăn một quả là đủ rồi, ăn nhiều sẽ nóng trong người."
"Hả?" Thời Lễ nhíu mày.
Thẩm Kinh Diễn tiếp tục dặn dò: "Mặc kệ là nghe được âm thanh gì cũng đừng đi tìm ta, không có sự cho phép của ta thì không được đi sâu vào bên trong động.."
"Thượng tiên nói những việc này với ta làm gì?" Thời Lễ khẩn trương đánh gãy hắn.
Thẩm Kinh Diễn liếc mắt nhìn cô: "Đương nhiên là muốn bế quan."
".. Sao ngài lại nhớ tới bế quan rồi?" Thời Lễ lại hỏi.
Thẩm Kinh Diễn chậc một tiếng: "Làm gì có vì sao nhiều như vậy, ngươi chẳng lẽ muốn bị vây chết ở chỗ này?"
"Không có không có," Thời Lễ vội xua tay, "Không phải ngài đã từng nói trên thân bị thi chú, không thể phát động linh lực, bế quan cũng không được sao?"
"Ngươi không cần lo lắng việc này, chỉ cần chờ ta mang ngươi đi là được." Thẩm Kinh Diễn nâng cằm lên, nói xong dừng một chút, "Khi ta bế quan có lẽ sẽ có động tĩnh rất lớn, nhưng dù thế nào ngươi cũng không được đi xem, trừ khi ta an tĩnh vượt qua ba ngày, ngươi mới được vào trong xem, biết không?"
"Đã biết." Vẻ mặt Thời Lễ có chút không giải thích được, nhưng vẫn hiểu rõ gật đầu.
Thẩm Kinh Diễn nhìn chằm chằm đôi môi anh đào của cô, vươn hai tay ôm lấy khuôn mặt của cô, định hôn cô vài cái.
".. Thượng tiên?" Thời Lễ cảm thấy hắn có chút không thích hợp.
Thẩm Kinh Diễn khẽ cắn môi: "Nếu ta hôn ngươi, ngươi sẽ kháng cự sao?"
".. Chỉ hôn thôi đúng không?" Vẻ mặt Thời Lễ nghiêm túc.
Thẩm Kinh Diễn gật đầu.
".. Vậy thì được." Thời Lễ đồng ý.
Lời còn chưa dứt môi đã bị lấp kín, thiên phú của Thẩm Kinh Diễn cực cao, nhanh chóng liền câu hồn cô đi luôn, chờ khi kết thúc nụ hôn này, một mình Thời Lễ mềm trên mặt đất hồi lâu mới hồi phục lại được.
Khi cô lấy lại tinh thần, Thẩm Kinh Diễn đã vào chỗ sâu trong sơn động tu luyện, cô thành thật ngồi một chỗ, trừ bỏ những hoạt động cần thiết thì cơ hồ đều không đi đâu.
Thời điểm lúc ban đầu, sâu trong sơn động thường truyền đến âm thanh vách đá rung động, trước kia hắn bế quan cũng thường xuất hiện việc này, Thời Lễ đã nghe thành quen. Nhưng lâu dần liền thấy có chút không thích hợp, theo thời gian trôi qua động tĩnh càng lúc càng lớn, rốt cuộc ngày nọ truyền ra động tĩnh Thẩm Kinh Diễn gào rống.
Trong lòng Thời Lễ cả kinh nháy mắt đứng lên, nhưng nhớ tới lời dặn dò liền cắn răng ngồi xuống, không hề đi vào sâu trong sơn động. Thẩm Kinh Diễn bế quan nhiều lần như vậy, không có lần nào thống khổ như lần này, cơ hồ mỗi thời khắc đều phát cuồng, tuy cô không nhìn thấy hắn, nhưng cũng có thể đoán được tình huống hiện tại của hắn không ổn chút nào.
Thời Lễ ở trong tiếng gào rống của hắn vượt qua hai đêm, bắt đầu từ ngày thứ ba, thanh âm của hắn dần nhỏ xuống, nhưng Thời Lễ cũng không cảm thấy vui vẻ, bởi vì hắn hiện tại vẫn chưa kết thúc sự thống khổ, mà hắn đã hoàn toàn suy yếu rồi, cho nên mới kêu không ra tiếng.
Tuy rằng được dặn dò không gặp hắn, nhưng Thời Lễ vẫn nhịn không được, sau khi nghe được một tiếng bùm nặng nề, cô liền chạy thật nhanh về hướng sâu trong sơn động.
Thẩm Kinh Diễn giãy giụa nên rơi rất nhiều đá vụn, đường so với ngày thường khó đi hơn rất nhiều, Thời Lễ tăng nhanh tốc độ, nhanh chóng đi đến cuối sơn động.
Khi cô đi đến chỗ sâu nhất lại chỉ thấy toàn đá, trong lòng tức khắc lộp bộp không ít, kinh hoàng thất thố tìm người: "Thẩm Kinh Diễn! Thẩm Kinh Diễn!"
Cô tìm một vòng cũng không tìm được Thẩm Kinh Diễn, cuối cùng ánh mắt dừng ở đống đất đá nhô cao, cô do dự mà tới gần: Thẩm Kinh Diễn? "
Không có ai lên tiếng, nhưng cô lại cảm thấy hắn đang ở chỗ này, vì thế cắn mỗi dọn đất đá, còn chưa kịp di chuyển đất đá đã đối diện với đôi mắt đỏ lừ, mắt cô tê rần vội che lại, thống khổ ngã trên đất.
" Đau.. "
Đôi mắt cô nóng rát đau đớn, cảm thấy chính mình giống như muốn chết vậy, ở trên mặt đất cuộn thành một cục nhỏ. Khi cô còn đang chịu đựng sự đau đớn, đống đá bên cạnh đột nhiên nổ tung, cô tuy không nhìn được nhưng vẫn theo bản năng ôm lấy đầu.
Đau đớn trong tưởng tượng không hề xuất hiện, một bàn tay lạnh lẽo chạm lên đôi mắt của cô, đau đớn nóng rát tức khắc biến mất. Thời Lễ cố gắng mở to mắt, cảnh tượng trước mắt dần dần sáng tỏ, một khắc khi nhìn thấy Thẩm Kinh Diễn, cô thở phào một hơi.
Thật tốt, cô không mù.
" Rất lo lắng cho ta? "Thẩm Kinh Diễn gãi cằm cô hỏi.
Thời Lễ dừng một chút, lúc này mới phản ứng lại, kinh hỉ bò dậy:" Ngài không có việc gì chứ? "
" Ta có thể có chuyện gì? Còn ngươi, đã không cho phép đến gần đây rồi, vì sao còn muốn tới? "Đôi mắt Thẩm Kinh Diễn nheo lại.
Thời Lễ mất tự nhiên cười cười:" Ta có chút lo lắng.
Khóe môi Thẩm Kinh Diễn cong lên, hiển nhiên bị những lời này của cô lấy lòng.
Thời Lễ lấy lại tinh thần, vội kéo hắn xem một vòng, nhìn sắc mặt tốt của hắn, chờ mong hỏi: "Thi chú trên người ngài đã được giải?"
"Ừ, đã giải." Tâm trạng của Thẩm Kinh Diễn rất tốt.
Thời Lễ thở phào một hơi, vội thúc giục hắn đi khỏi đây: "Chúng ta mau đi thôi, ta sắp bị buồn chết ở nơi này rồi."
"Chờ chút đã," Thẩm Kinh Diễn không vui kéo cô trở về, "Ngươi không thấy ta có cái gì biến hóa à?"
".. Biến hóa cái gì?" Thời Lễ mờ mịt hỏi.
Thẩm Kinh Diễn nhíu mày: "Ta trải qua cửu tử nhất sinh tẩy tủy đổi thân, thái độ của ngươi như vậy là sao?"
Thời Lễ: "?"
Cô khó hiểu đánh giá hắn, mặt vẫn như vậy, cơ bụng vẫn là như thế, chân.. Chân, Thời Lễ nhìn nửa người dưới của hắn, chậm rãi mở to mắt.
"Thế nào, có vừa lòng không?" Thẩm Kinh Diễn kiêu căng hỏi.
Tròng mắt Thời Lễ như muốn rớt ra, cuối cùng cô cũng hiểu rõ cái câu "tẩy tủy đổi thân" của hắn là như thế nào.
"Để nữ nhân lấy máu nuôi cây Cam Tâm sao, đó chỉ là việc mà phế vật mới yêu cầu, nếu ta muốn hồi phục, chỉ dựa vào ta cũng được rồi." Thẩm Kinh Diễn tự đắc nói.
Thời Lễ nuốt nước miếng, yên lặng cởi áo ngoài ra, nhón mũi chân khoác lên người hắn.
"Ta không lạnh." Thẩm Kinh Diễn nói thì như vậy, nhưng mặt mày lại còn vui lên.
Thời Lễ ngượng ngùng cười: ".. Ta cảm thấy có lẽ ngài lạnh, vẫn nên khoác lên đi." Trước kia là thân rắn thì không mặc quần áo, nhìn qua thì vẫn có thể tiếp thu, bây giờ đã biến thành người, còn không mặc thì.. Quá cay mắt rồi.
Nhưng cô lại không nghĩ tới, sau khi xà biến thành người thì từ hai cái ấy sẽ biến thành một cái, thật là một loại tri thức lớn mà.
Ấy? °●°
Suy nghĩ của cô phân tán một lúc rồi lại nhớ ra một vấn đề: "Trước kia ngài vẫn luôn không chịu tẩy tủy chính là bởi vì quá nguy hiểm, vì sao bây giờ lại muốn làm."
Giống như thời điểm bọn họ bị nhốt ở sơn động, hắn cũng không hề có ý niệm muốn tẩy tủy.
"Kỳ động dục đã tới, ngươi lại không chịu giao phối cùng thân rắn của ta, ta tất nhiên phải nghĩ biện pháp." Thẩm Kinh Diễn bất mãn nói.
Sao cô lại không nghĩ tới cái lý do này cơ chứ, Thời Lễ vô lực chửi mình ngu ngốc, nhìn bộ dáng đắc ý của hắn lại nghĩ đến một vấn đề: "Tẩy tủy là cửu tử nhất sinh, ngài lại làm bây giờ, có nghĩ tới nếu như mình chết thì ta sẽ ra sao không?"
"Tất nhiên chôn ngươi theo rồi," Thẩm Kinh Diễn đúng lý hợp tình nói, "Cho nên ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy lúc này là thích hợp nhất, nếu là vào lúc khác, chỉ sợ ta phải nhét cho ngươi viên thuốc độc, nếu ta thành công thì ngươi liền được sống, còn ta thất bại thì ngươi phải theo ta thôi."
Thời Lễ: "..."
Cái đồ độc phụ này!