Thẩm Kinh Diễn đúng lý hợp tình nói xong kế hoạch của chính mình còn không quên hài lòng nhìn về phía Thời Lễ, một bộ tranh công nói: "Có thể được ta thời thời khắc khắc nghĩ tới, có phải ngươi thấy rất vinh hạnh đúng không?"
Cũng không đâu. Thời Lễ không nói gì nhìn chằm chằm hắn một lát, quyết đoán nói sang chuyện khác: "Thượng tiên, nếu nội thương của ngài đã khỏi, vậy chúng ta cũng nên ra ngoài thôi."
"Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta." Thẩm Kinh Diễn nhíu mày, hiển nhiên không mắc lừa.
Thời Lễ dừng một chút, trái lương tâm gật đầu: "Đúng vậy, rất vinh hạnh."
"Không đủ thành ý chút nào." Thẩm Kinh Diễn không vui.
Khóe miệng Thời Lễ giật giật, nhón chân hôn lên môi hắn một cái, mắt lấp lánh nhìn hắn: "Có thể được thượng tiên coi trọng như vậy, nô gia thật sự vui vẻ đến muốn hôn mê, nếu thượng tiên có thể sủng nô gia cả đời, vậy thì nô gia chết cũng không hối tiếc."
"Về sau không được nhắc đến từ chết này nữa, trừ bỏ ta có thể giết chết ngươi, bất luân kẻ nào bao gồm cả chính ngươi cũng không được phép, biết không?" Thẩm Kinh Diễn nghiêm trang dặn dò.
Từ khi kỳ động dục đến, hắn giống như đã thông suốt ra, đột nhiên phát giác ra sự khác biệt giữa hắn và Thời Lễ, cũng mơ hồ nhận ra vì sao trước kia lại bắt cô đi.
Hóa ra cũng chỉ là coi trọng cô mà thôi.
Thời Lễ không nói gì chớp chớp mắt: "Đã biết."
"Còn có," Thẩm Kinh Diễn quay mặt đi, trên mặt nổi lên một vệt hồng khả nghi, "Sau này không cần gọi ta là Thượng tiên, gọi ta Kinh Diễn là được."
Thời Lễ ngẩn người: "Vì sao?"
"Ngươi nói xem vì sao?" Thẩm Kinh Diễn thấy cô không chỉ không cảm kích mà còn nghi ngờ chính mình, tức khắc tức giận nhìn về phía cô.
Thời Lễ chớp chớp mắt, đánh giá hắn từ đầu đến chân liền hiểu: "Được rồi, sau này ta sẽ gọi ngài là Kinh Diễn." Con rắn này chắc đã lâu không được biến thành người, cho nên cũng tưởng niệm thân phận nhân loại của mình, không cho cô gọi mình là Thượng tiên, chỉ sợ là lúc sau sẽ nhập phàm.
Quả nhiên Thẩm Kinh Diễn lộ ra thần sắc vừa lòng: "Chờ lát nữa ta đưa ngươi xuống phàm giới, đi ăn cái tửu lâu ngươi thích ăn kia."
"Đa tạ Thượng.. Kinh Diễn." Thời Lễ kịp thời sửa miệng, trong lòng lại nói thầm một câu, rõ ràng là chính mình thèm ăn, lại còn không biết xấu hổ nói mang cô đi ăn.
Thẩm Kinh Diễn không biết suy nghĩ của cô, lực chú ý đều đặt lên câu "Kinh Diễn" mềm mại kia của cô. Ban đầu không biết khi cô gọi tên của mình sẽ dễ nghe như vậy, hiện giờ đã biết, chờ đến khi lăn giường, nhất định phải bắt cô gọi mấy lần mới được.
Một người một xà đều có tâm tư khác nhau, trên mặt đều cùng mang vẻ mặt hài hòa.
Lôi thương của Thẩm Kinh Diễn đã lành, tuy rằng tu vi chưa thể lấy về hết toàn bộ nhưng cũng hồi phục hơn phân nửa, phá cái sơn động vẫn dễ như trở bàn tay. Bàn tay hắn vung lên, cửa sơn động tức khắc nổ thành một cái lỗ, hắn trực tiếp bế Thời Lễ lên, thảnh thơi đưa người xuống phàm giới.
Hai người trước tiên đi mua y phục mới, sau khi thấy ổn liền giả dạng thành tài tử đi tửu lâu. Chờ khi tới phòng thuê ở tửu lâu, Thời Lễ tò mò nhìn chằm chằm chân của Thẩm Kinh Diễn bị áo dài che lại, luôn muốn xác nhận mãi: "Chắc chắc là không ăn một nửa liền biến về nguyên hình chứ?"
"Thế nào, ngươi nghĩ ta là một đại xà cấp thấp đến khống chế hình người cũng không làm được?" Thẩm Kinh Diễn lạnh giọng nói.
Thời Lễ nghe ra hắn không vui vẻ, rụt rụt đầu nói: "Ta chỉ lo lắng ngài, dù sao ngài cũng chỉ mới vừa khỏi thương."
Nghe được lời nói lo lắng cỉa cô, vẻ mặt của Thẩm Kinh Diễn mới đẹp lên chút, cười nhạt một tiếng: "Lo lắng nhiều làm gì, năng lực của ta mạnh hơn nhiều so với ngươi nghĩ."
"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi." Thời Lễ có lễ thổi phồng lên.
Thẩm Kinh Diễn được cô dỗ vui vẻ, khi dùng bữa cũng ăn nhiều hơn một chút. Thời Lễ nhìn hắn đem một bàn đồ ăn lớn ăn sạch sẽ, không khỏi nuốt nước miếng: "Thượng tiên.. Kinh Diễn, ngài ăn từ từ, cẩn thận no căng bụng."
"Chút đồ ăn này thì tính là cái gì, ngày xưa khi ta còn chưa khai mở linh trí thì việc nuốt một con trâu cũng là điều quá bình thường." Thẩm Kinh Diễn kiêu căng liếc mắt nhìn cô một cái.
Thời Lễ ngượng ngùng cười, yên lặng rót cho hắn một chén trà. May mắn trong túi Càn Khôn lúc trước bọn họ lấy được chứa rất nhiều bạc, còn may là trả nổi bàn ăn này.
Sau khi ăn no cô liền buông đũa, yên lặng nhìn Thẩm Kinh Diễn ăn, Thẩm Kinh Diễn ở dưới ánh mắt mỉm cười của cô, động tác đang ăn không tự giác chậm lại, chỉ chốc lát sau liền xấu hổ buồn bực nói: "Ngươi cứ nhìn ta như vậy làm gì?"
".. Ta không nhìn ngài thì nhìn ai?" Trong gian phòng này cũng chỉ có hai bọn họ, Thời Lễ không thể hiểu được.
Thẩm Kinh Diễn chậc một tiếng, tựa hồ có chút phiền não: "Vậy thì nhìn tranh chữ xem bài trí, cứ nhìn chằm chằm ta định tính toán cái gì?"
Có phải cô quá yêu hắn, nên mới có thể luyến tiếc rời ánh mắt đi? Sau khi toát ra cái ý tưởng này, Thẩm Kinh Diễn hơi dừng một chút, lại cảm thấy không còn bực bội giống như vừa nãy.
Thời Lễ nhìn vẻ mặt thay đổi thất thường của hắn, nghĩ thầm sao sau khi lôi thương khỏi rồi mà cảm xúc của hắn còn phập phồng lớn hơn nữa.
Thật là khó hiểu.
Nhưng tốt xấu vẫn có được tin tức tốt, vết thương của Thẩm Kinh Diễn hồi phục, giá trị cừu hận liền từ xuống còn , chứng minh phương hướng trước kia của cô là không sai, chỉ cần giúp hắn khôi phục tu vi cùng rửa sạch thù hận, phỏng chừng giá trị cừu hận sẽ càng giảm hơn nữa, cuối cùng cô cũng có thể rời đi thế giới này. Bây giờ tu vi đã khôi phục, cũng chỉ còn lại báo thù rửa hận.
Tưởng tượng đến việc có thể rời đi khỏi tên nam phụ tâm trạng bất ổn của thế giới này, tâm tình của cô liền vô cùng sung sướng.
Thẩm Kinh Diễn vẫn luôn quan sát cô thấy được cô nhìn chính mình nửa ngày liền lộ ra mỉm cười, không khỏi phiền não nhíu mày. Lưỡng tình tương duyệt đúng là không tệ, nhưng điều cô thích toàn những điều vẹn toàn, cũng gây đủ phiền toái.
"Thượng tiên, ngài cười gì đấy?" Thời Lễ không thể hiểu được hỏi.
Thẩm Kinh Diễn vội xụ mặt: "Ta không cười."
Thời Lễ: "..."
Vừa rồi rõ ràng cô đã thấy hắn cười, mà còn cười đến có chút đáng khinh.
".. Còn ngươi? Sao lại gọi ta là Thượng tiên?" Thẩm Kinh Diễn không vui hỏi.
Thời Lễ cười gượng một tiếng, cẩn thận trả lời: "Đây cũng chỉ là thói quen, ngẫu nhiên sẽ buột miệng thốt ra, Thượng tiên không cần tức giận."
"Được rồi, bổn Thượng tiên tính tình rộng lượng, cho nên tha thứ ngươi." Thẩm Kinh Diễn khinh thường nói.
Thời Lễ vội gật đầu: "Đa tạ Thượng.. Kinh Diễn."
Thẩm Kinh Diễn hừ nhẹ một tiếng, tựa hồ đối với việc cô nói sai rất bất mãn.
Thời Lễ kịp thay đổi đề tài: "Thượng tiên, kế tiếp chúng ta sẽ làm gì? Đi tìm người của Quế An Môn báo thù sao?"
"Hắn? Trước không vội," Thẩm Kinh Diễn nhắc tới người nọ, đáy mắt hiện lên một tia tối tăm, nhưng khi nhìn sang Thời Lễ, điểm tối tăm này lại biến mất không thấy đâu, "Hiện giờ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."
Thời Lễ: "Còn có chuyện gì so với báo thù còn quan trọng hơn?"
Thẩm Kinh Diễn ý vị thâm trường liếc nhìn cô một cái.
Vào lúc ban đêm, Thời Lễ liền biết chuyện gì so với báo thù càng quan trọng hơn, sắc mặt cô trắng bệch chui trong góc giường, trong tay ôm gối đầu làm vũ khí, vẻ mặt hoảng sợ nhìn nam nhân bên mép giường: "Không phải nói không bức bách ta sao? Ngài có phải lại muốn thay đổi chủ ý hay không?"
Làm sao cô cũng không nghĩ tới, chuyện này lại là chuyện quan trọng trong miệng xà, thế nhưng là muốn ngủ cô.
"Không phải lúc trước ngươi đã nói có thể tiếp thu thân thể con người của ta sao?" Thẩm Kinh Diễn nói, đem quần còn sót lại trên người cởi ra, lỗ ra một đôi chân thon dài hữu lực, cùng hắn có cảm giác tồn tại rất---, "Nhìn đi, người."
Thời Lễ cay mắt quay mặt đi, lại sợ hắn đột nhiên tập kích, chỉ có thể thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục bị cay.
"Ta ta ta biết là người, nhưng ngài cũng nên cho ta chút thời gian chuẩn bị chứ?" Thời Lễ kêu khổ không ngừng.
Mặt Thẩm Kinh Diễn lạnh đi: "Đã cho nhiều ngày chuẩn bị như vậy còn chưa đủ?"
".. Khả năng còn cần thêm chút thời gian nữa," Thời Lễ nuốt nước miếng, thật cẩn thận cùng hắn thương lượng, "Hay là như vậy, chúng ta cứ đi báo thù trước, báo thù xong quay về làm, ngài thấy thế nào?"
Chờ báo thù xong, giá trị cừu hận hẳn là rớt xuống còn đi.
Thẩm Kinh Diễn không vui chút nào: "Sắc trời đã tối, ta muốn đi nghỉ ngơi."
"Vậy ngài cứ nghỉ ngơi! Việc này làm xong rất mệt mỏi đấy!" Thời Lễ kêu rên.
Vừa dứt lời, hắn liền đột nhiên xuất hiên trước mắt, nắm chặt cổ áo cô tối tăm hỏi: "Ngươi là một nữ tử chưa xuất giá, làm sao biết được là rất mệt?" Đồng tử của hắn đã dựng lên, bên trong tỏa ra hồng quang sâu kín, chỉ cần Thời Lễ nói ra một câu nói sai, hắn liền có ý muốn bóp chết cô ngay.
Ngón tay Thời Lễ không nhịn được phát run, lại còn muốn nỗ lực trấn định: "Làm, làm sao lại không biết được, ngài đừng quên trên đời này còn có loại đồ gọi là thoại bản."
Đôi đồng tử của Thẩm Kinh Diễn dần dần khôi phục: "Thật không?"
".. Tất nhiên, ta lừa ngài làm gì?" Thời Lễ ngượng ngùng nói.
Thẩm Kinh Diễn lúc này mới buông cô ra, khinh thường xuy một tiếng: "Đó chỉ ứng với phàm nhân các ngươi, ta sẽ không mệt."
"Ngài không mệt nhưng ta rất mệt đó," Thời Lễ lấy lòng nhìn hắn, "Ta chỉ là phàm nhân, sợ rằng sẽ không chịu nổi Thượng tiên, không bằng cho ta thêm mấy ngày nghỉ ngơi, chờ ta dưỡng cơ thể tốt lên rồi lại hầu hạ ngài được không?"
Thẩm Kinh Diễn tà khí liếc cô một cái: "Sao lại gọi ta là Thượng tiên hả?"
".. Vừa rồi ta có chút khẩn trương nên gọi sai." Thời Lễ khó khăn trả lời.
Thẩm Kinh Diễn khẽ cười một tiếng, sau khi nằm xuống liền kéo cô vào lòng ngực, hai tay như xích sắt trói chặt cô lại, lúc này mới nhắm mắt chậm rãi nói, "Có cái gì mà khẩn trương, ngươi không muốn chẳng lẽ ta sẽ giết ngươi sao? Thôi, cho ngươi thêm thời gian mấy ngày, đợi ta tìm mấy người bên Quế An Môn báo thù xong lại cùng ngươi đi hưởng thụ việc nam nữ."
"Đa ta Thượng.. Kinh Diễn." Thời Lễ cũng cười theo, nhưng mà phía sau lưng đã bị hắn dọa ướt mồ hôi.
Mới vừa rồi lúc Thẩm Kinh Diễn bắt lấy cô chất vấn, cô thực sự có loại cảm giác muốn chết, đồng thời cũng nhận rõ một sự kiện, yêu quái cùng nhân loại bất đồng, mặc kệ ngươi lấy lòng như thế nào, đều đừng hi vọng hắn có được sự dịu dàng của nhân loại, ban đầu cô còn nghĩ sau khi cải thiện tốt mối quan hệ, nói không chừng Thẩm Kinh Diễn sẽ luyến tiếc giết cô, hiện tại xem ra chỉ là cô một bên tình nguyện, chỉ cần chọc giận Thẩm Kinh Diễn, đó chắc chắn chính là một con đường chết.
Cô nhất định phải mau rời khỏi thế giới này, nhất định phải cách nam phụ này thật xa. Đôi tay Thời Lễ nắm chặt thành quyền, cả người cứng đờ nằm trong lòng ngực của Thẩm Kinh Diễn, mãi cho đến khi có ánh mắt trời chiếu vào mới ngủ.
Cô vừa ngủ Thẩm Kinh Diễn liền mở mắt, nhìn chằm chằm cô một lát không khỏi nhăn mày. Cơ hồ cả tối hôm qua cô đều không ngủ, hắn tất nhiên là biết, chỉ là không hiểu vì sao loại chuyện hành phòng bình thường như vậy lại làm cô lo âu đến thế, nếu không phải nhìn ra cô vô cùng thích chính mình (), chỉ sợ hắn cũng phải hiểu lầm.
Hắn suy tư nửa ngày cũng không thể suy nghĩ cẩn thận, mắt thấy Thời Lễ đang bất an sắp tỉnh lại, liền duỗi tay mơn trớn gương mặt cô, Thời Lễ lại một lần nữa ngủ như chết. Thẩm Kinh Diễn nhìn cô thật sâu, ở trên giường hạ kết giới liền xoay người rời đi.
Một giấc này Thời Lễ ngủ đến cứng người, chờ khi mở mắt đã là chạng vạng, Thẩm Kinh Diễn đang ngồi ở trước bàn đọc sách, bộ dáng trầm tĩnh mang mười phần dáng vẻ thư sinh. Cô theo bản năng gọi một câu: "Phu quân."
Nói xong cô mới ý thức được vị trước mặt này không phải tướng quân thủ phụ trước kia của mình, mà là một xà tinh, tức khắc tỉnh táo lại.
"Ngươi gọi ta là gì?" Trên mặt Thẩm Kinh Diễn hiện ra một tầng hồng khả nghi, sách cầm trên tay cũng không tự giác nắm chặt.
Thời Lễ càng thêm xấu hổ: "Có sao?"
"Có, ngươi gọi ta là phu quân," Thẩm Kinh Diễn buông sách bị hắn niết đến rúm ró, đứng dậy đi đến trước mặt cô liền đứng yên, từ trên cao nhìn xuống nói, "Ngươi thật to gan, ta khi nào nói qua ta là phu quân của ngươi."
Nam phụ giá trị cừu hận: %
"Ta nhất thời nói sai." Thời Lễ khô cằn giải thích, đồng thời khó hiểu vì sao chỉ sau một giấc ngủ dậy mà giá trị cừu hận lại giảm xuống tận %, hay là hắn nhân lúc chính mình ngủ làm ra cái trò gì rồi?
Thẩm Kinh Diễn lại cười nhạt một tiếng: "Là nói sai, hay là đem lời nói trong lòng không cẩn thận nói ra, chính ngươi cũng phải rõ ràng."
".. Vậy phải làm sao, ta xin lỗi ngài nhé." Thời Lễ phát hiện xà tinh này căn bản không hề nghe cô, chỉ có thể nhận mệnh xin lỗi.
Thẩm Kinh Diễn nghe vậy im lặng trong chốc lát, sau một lúc lâu mới ra vẻ bình tĩnh nói: "Được rồi, không thèm chấp nhặt với ngươi, ngươi nếu đã muốn gọi như vậy thì cứ gọi đi."
Thời Lễ: "?"
"Cứ như vậy đi, về sau ngươi gọi ta là phu quân." Thẩm Kinh Diễn nói xong, trên mặt lại đỏ một phần, vội vội vàng vàng xoay người đi về phía bàn ngồi xuống.
Vẻ mặt Thời Lễ không thể hiểu được nhìn hắn, lại thêm cảm thấy từ sau khi ra khỏi Thiên Sơn hắn càng ngày càng thần kinh, đây là di chứng gì, linh khí tẩy tủy sao?
Cô cau mày suy nghĩ trong chốc lát, thật sự không nghĩ ra liền dứt khoát không nghĩ nữa, đứng dậy đi đến trước mặt hắn ngồi xuống: "Ngài tính khi nào thì báo thù?"
"Ngươi rất muốn ta đi báo thù?" Thẩm Kinh Diễn nhìn về phía cô.
Thời Lễ lấy lòng cười: "Báo xong thù ngài liền vui vẻ, ta đương nhiên hi vọng ngài có thể báo thù."
"Ngươi thật ra lại khá hiểu biết ta đấy," Thẩm Kinh Diễn tâm trạng không tồi nói, "Yên tâm đi, hắn chạy không được, hôm nay khi ngươi ngủ ta đã đi qua Quế An Môn một chuyến, đem cái lão thất phu kia đánh trọng thương rồi."
"Ngài không giết à?" Thời Lễ một bên hỏi, một bên nghĩ khó trách giá trị cừu hận giảm nhanh như vậy, hóa ra là xả được giận.
Thẩm Kinh Diễn liếc mắt nhìn cô một cái: "Không có, cho hắn chút mặt mũi, về sau chậm rãi tra tấn."
"Vậy sẽ không thú vị, còn không bằng một tiếng trống làm tinh thần hăng hái hơn, dùng độc dùng chú cái nào cũng được, trực tiếp tra tấn hắn đến chết, vậy hắn biết ngài sẽ không dễ chọc." Thời Lễ vội ra chủ ý, không vì cái gì khác, chỉ vì nhanh chóng giải quyết chuyện này, cô nhanh rời đi cái nơi quỷ quái.
Thẩm Kinh Diễn nghe vậy sâu kín nhìn chằm chằm cô, Thời Lễ có chút chột dạ: "Nhìn ta làm gì?"
"Tâm ngươi cũng đủ độc." Thẩm Kinh Diễn không nhanh không chậm nói.
Thời Lễ: "..."
"Không hổ là nữ nhân của ta." Thẩm Kinh Diễn khen.
Thời Lễ cười gượng phụ họa một tiếng.
Thẩm Kinh Diễn đem sách trong tay ném sang một bên, lười biếng dựa ở trên người cô: "Không cần lo lắng, ta không có khả năng sẽ tha cho hắn, chỉ là nghĩ lập tức giết thì sẽ không thú vị, vẫn nên chơi đùa một đoạn thời gian mới thích."
"Ngài tính toán chơi tới khi nào?" Thời Lễ thử.
Thẩm Kinh Diễn nghĩ nghĩ: "Ít nhất cũng phải một tháng."
Thời Lễ: "..."
Đã biết, cô còn phải ở cái nơi quỷ quái này thêm một tháng nữa.
"Nhìn qua tâm trạng ngươi không tốt lắm?" Thẩm Kinh Diễn nheo lại đôi mắt.
Thời Lễ giả cười một tiếng: "Làm gì có, ta chỉ lo lắng ngài đem thời gian báo thù kéo quá dài, trong lúc đó sẽ xảy ra cái biến cố gì thôi."
"Có thể có chuyện gì?" Thẩm Kinh Diễn hỏi lại.
Thời Lễ: ".. Ta nào biết."
"Ngươi như vậy sẽ được kêu là buồn lo vô cớ." Thẩm Kinh Diễn tà tứ liếc cô một cái.
Thời Lễ: ".. À."
"Đói bụng sao? Ta kêu tiểu nhị mang chút đồ ăn lên đây." Thẩm Kinh Diễn hỏi.
Thời Lễ nghĩ nghĩ: "Ngủ một ngày rồi, chúng ta ra ngoài ăn đi."
Một người một xà thu thập một phen, chờ đến khi ra cửa thì trời hoàn toàn tối đen, hàng quán bên đường cũng náo nhiệt hẳn lên.
Thời Lễ kéo hắn đên một quan canh thịt viên ngồi xuống, mặt Thẩm Kinh Diễn lộ vẻ ghét bỏ: "Vì sao không đến tửu lâu ăn?"
Thời Lễ do dự một chút: "Ta muốn ăn ở đây."
"Không sạch sẽ." Thẩm Kinh Diễn nhíu mày.
Thời Lễ ngầm nhìn hắn, lấy hết can đảm nói: "Vậy nếu không ngài đi tửu lâu, ta ở lại.." Cô nói đến một nửa, chú ý sắc mặt Thẩm Kinh Diễn, lúng ta lúng túng đứng lên, "Đi thôi, đi tửu lâu."
"Được rồi, hôm nay dùng bữa ở đây đi, ta không ăn là được." Thẩm Kinh Diễn thấy cô thỏa hiệp, ngược lại sửa chủ ý.
Thời Lễ cười gượng một tiếng ngồi xuống, hướng ông chủ gọi một bát canh thịt viên, tự mình một ngụm nhỏ uống. Thẩm Kinh Diễn nguyên bản vô cùng ghét bỏ nơi này, có thể thấy được cô ăn khá nghiêm túc, cũng theo đó có chút muốn ăn, liền tiến đến trước mặt cô hỏi: "Cho ta một miếng."
Thời Lễ: "..."
Có cho hay không?
Cô vô cảm múc một miếng đến bên miệng hắn, Thẩm Kinh Diễn vừa lòng ăn, cảm giác hương vị thô ráp khó nhịn, nhưng lại muốn được Thời Lễ múc cho ăn, rối rắm một lát lại mở miệng. Trong lòng Thời Lễ nghẹn khuất đến muốn chết, nhưng chỉ có thể một miếng một miếng múc cho hắn ăn, một chén canh thịt viên nhanh chóng liền thấy đáy.
"Hóa ra cũng chỉ như vậy." Thẩm Kinh Diễn thong thả ung dung lau miệng.
Thời Lễ đã chết lặng, đem chút canh cuối cùng uống sạch, nói với ông chủ: "Thêm một bát nữa."
"Ngươi vẫn còn ăn được nữa à?" Thẩm Kinh Diễn chậc một tiếng.
Thời Lễ hít sâu một hơi, lộ ra một nụ cười giả tạo: "Vậy nếu không thì không ăn nữa?"
"Đúng rồi, đừng ăn nữa." Thẩm Kinh Diễn nói xong đứng dậy.
Thời Lễ: "..."
Cuối cùng hai ngươi cũng quay về khách điếm, trong lòng Thời Lễ vẫn luôn cảnh cáo chính mình, tức giận với cái tên xà này sẽ chết, nhưng vẫn không khống chế được banh mặt.
Trở lại khách điếm, cô trực tiếp leo lên giường ngủ, Thẩm Kinh Diễn nhíu mày: "Mới vừa ngủ xong sao lại muốn ngủ tiếp?"
"Mệt nhọc." Thời Lễ thuận miệng có lệ, kỳ thật chỉ là không muốn nói chuyện với hắn mà thôi.
Thẩm Kinh Diễn nhíu mày nhìn cô một cái, suy tư hồi lâu liền rời khỏi khách điếm, hắn đi được một lúc, Thời Lễ rốt cuộc lạnh mặt ngồi trên giường phát ngốc.