Ngày thứ , Hoàng Long hớn hở ra lò rèn, việc nhóm lò cùng cho than đá vào lò được Hoàng Long làm tốt hơn bình thường rất nhiều. Hiện tại việc đang làm khó hắn là cái miếng thép kia quá nặng.
Hoàng Long vào thế sẵn sàng bưng cái thứ bằng bàn tay kia vào lò. Lúc đã nhấc được cái thứ chết tiệt kia lên một khoảng vì một phút lơ là nhẹ.
Crắc.
Xương bã vai trái của Hoàng Long đã bị bức gãy làm hai, một sự đau đớn truyền từ vai lên óc hắn. Một tay thì đã gãy rồi, một tay còn lại chịu không nổi sức nặng của miếng thép kia tuột tay suýt tí thì đập vào chân hắn nữa thì thành phế nhân rồi.
Lửa trong lò thì vẫn cháy, miếng thép thì đã nằm trên đất, Hoàng Long gắng nén đau đớn không có hét lên. Chiều tối hôm đó mọi người mới biết hắn bị gãy tay do bưng miếng thép nhỏ kia.
Bọn họ phá lên cười rồi cũng nghiêm túc giúp đỡ Hoàng Long bó cái tay gãy lại.
Theo như Hoàng Long suy đoán thì đám này toàn là quái vật là chắc chắn. Nhưng chẳng ai chịu giúp hắn chữa khỏi cánh tay, chỉ giúp hắn sửa lại xương rồi quấn băng vào thôi.
Thế là một tháng tiếp theo Hoàng Long vào lò rèn của mình bằng một tay. Quay trở lại việc nhặt từng viên từng viên than đá một. Hắn không thể nghỉ ngơi, dù có bị thương đi nữa nếu nghỉ ngơi thì sẽ không có gì để ăn.
Hoàng Long ở trong cái tiểu thế giới này đã được hơn ba năm. Nhưng hắn nào biết rằng tại trong cái tiểu thế giới này hơn ba năm bên ngoài chỉ mới hơn một năm rưỡi trôi qua.
Hắn sau khi bình phục lại, vẫn tiếp tục quá trình cũ. Nhóm lò, xúc than đá, Vấn đề hiện tại vẫn là cái miếng thép khốn nạn kia.
Sau nhiều ngày hắn vẫn không thể nào đẩy nhanh phần bê miếng thép kia được. Hắn nảy ra một ý tưởng. Ở trong lò rèn của hắn có hai thanh thép lớn, Hoàng Long kê hai thanh thép kia lại song song bắt từ cái tủ chứa miếng thép kia đến thẳng trong lò. Lúc này hắn chỉ cần nhấc miếng thép kia đặt lên hai thanh thép kia rồi đẩy là xong.
Nghĩ là làm, Hoàng Long liền làm cái việc mà hắn tưởng tượng nãy giờ kia. Tin vui là ý tưởng của hắn đã thành công. Miếng thép nguyên liệu khốn nạn cũng đã vào trong lò. Hoàng Long vui sướng nhảy cẫng lên.
Ba năm a, Ba năm ròng hắn quanh năm suốt tháng nhóm lò, xúc than rồi bưng cái miếng thép khốn nạn kia bỏ vào trong lò thôi cuối cùng cũng đã có thể dễ dàng hơn một chút.
Hơn ba mươi phút sau nằm yên tỉnh trong lò, miếng thép nguyên liệu kia cũng đã nóng đỏ hồng lên, việc tiếp theo hắn cần làm là. Lôi cái thứ khốn kiếp kia ra khỏi lò rồi dùng búa đập.
Cailonma. Tao là trò đùa của mày ư? Bây giờ còn phải lôi nó ra khỏi cái lò nóng hổi kia nữa. Chỉ có một cách duy nhất là dùng cái kìm gắp kia để lôi ra, Hoàng Long nhìn lên tường lò rèn có một cái kìm lớn. Tưởng chừng như nó nặng nhưng nó lại nhẹ không tưởng. Vấn đề là gắp cái thứ kia ra.
Thực sự cáu vì cái thứ này nhưng Hoàng Long không thể phát tiết được, Hắn nhớ lại những lần phát tiết trước đây trong suốt ba năm, không cần ai làm gì mông đít của hắn liền thóp lại, cảm giác đau nhức sẽ tái hiện lại cực kỳ chân thực a.
Ta nhịn ta nhịn!
Loay hoay mãi chẳng biết làm gì, rồi cũng hết ngày. Hoàng Long ăn uống rồi lại về ngủ.
Sáng hôm sau hắn dậy sớm hơn mọi khi rất nhiều. Hoàng Long chọn cách mới.
Hiện tại hắn chẳng thể nào xử lý được miếng thép nguyên liệu khốn nạn kia. Hắn quyết định sẽ làm việc xúc than cho cả những người kia. Hoàng Long dậy sớm, nhóm hết tất các lò. Rồi hắn xúc than từng lò từ lò một.
Mặc dù những ngày đầu hắn làm việc này chẳng đâu ra đâu, nhưng rồi cũng có hiệu quả. Hoàng Long dậy sớm hơn bình thường. Ban đâu hắn xúc chưa được một phần ba của một lò là mọi người đã dậy.
Sau hơn một năm, lúc mà mọi người dậy Hoàng Long đã xúc đầy được ba lò.
Chín năm kể từ khi Hoàng Long bị bắt vào tiểu thế giới này.
Hôm nay Hoàng Long đã làm được việc mà hắn cố gắn làm suốt trong bốn năm kia. Dậy sớm hơn mọi người hai canh giờ và hắn nhóm lò rồi xúc đầy than cho tất cả các lò trong vòng hai canh giờ.
Chín năm phải nói là cực kì dài, một thanh niên trẻ hai mươi tuổi như Hoàng Long mặc dù không hề già đi như lại thay vào đó là một vẻ lớn lên rõ ràng. Da dẻ từ trắng tinh, mịn màng giờ đây lại là ngăm đen, rắn chắc. Râu ria lởm chởm cùng đầu tóc bù xù.
Trước đây hắn còn mặc áo quần đàng hoàng, hiện tại thì chỉ còn lại mỗi cái quần đen thui. áo thì chẳng biết hắn xé hay bị cháy đâu mất rồi.
Lúc mà mọi người dậy thì Hoàng Long đã làm xong giúp họ hai công đoạn đầu. Mặc dù khá mệt khi làm việc này, nhưng thể lực cùng sức bền của Hoàng Long tăng lên đáng kể. Hắn quay về căn nhà nhỏ, ăn một chút thức ăn cho bữa sáng. rồi quay lại lò của mình. Hiện tại hắn có thể khá nhẹ nhàng nhấc được cái miếng thép kia lên rồi, vấn đề vẫn là khá tốn sức. Sau khoản hai lượt tôi thép thì Hoàng Long không còn thở ra hơi nữa rồi.
Địa Lão nghỉ tay một chút, tiến về phía bên lò rèn của Hoàng Long. Ngắm nhìn cậu trai mà mình mang về này, vẻ mặt khá là hài lòng.
- Tiểu Long, nghỉ ngơi một chút đi. Ta có chuyện cần nói với ngươi.
Hoàng Long nghe Địa Lão nói thì nghỉ tay rồi ra khỏi lò rèn. đến bên cái giếng ngồi xuống.
- Ngài gọi ta có việc gì?
- Ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?
- Có thì đương nhiên có! Nhiều là đằng khác. Nhưng chắc ngài cũng chả nói nên ta không hỏi!
- Ha ha ha! Được! Ta cho ngươi hỏi hai câu, chắc chắn ta sẽ trả lời.
- Thật?
- Thật!!
- Tại sao ngài lại bắt ta về đây? Tại sao ngài lại bắt ta rèn thép?
- Đó là hai câu ngươi muốn hỏi ta sao? Được ta sẽ trả lời.
Địa lão hiền lành nói với Hoàng Long.
- Điều thứ nhất. Ta bắt người về đây là vì Hỏa Long huyết mạch. Mặc dù ngươi chỉ là luyện hóa một viên Hỏa Long Yêu Đan nho nhỏ mà thôi. Nhưng ngươi lại dung hợp hoàn mĩ với nó. Nên ta chọn ngươi. Rõ ràng chưa?
- Minh bạch!
- Điều thứ hai! Đạo Tâm của ngươi như thế nào? Đã kiên định chưa? Lúc nào trả lời được hai câu hỏi đó. Ta sẽ cho ngươi đáp án.
- Đa tạ Địa Lão.
Hoàng Long quay lại trong lò rèn. Ngẫm nghĩ về điều mà Địa lão đã nói với hắn. Vì hắn có Hỏa Long huyết mạch sao? vì sao chỉ một tia thôi Địa lão cũng mang hắn về.
Tiếp tục thời gian thấm thoát thoi đưa, mười tám năm Hoàng Long ở trong tiểu thế giới này. Hắn đã có thể tôi luyện miếng thép đó thành hình dạng vũ khí rồi, mỗi ngày trôi qua là một nỗ lực không ngừng nghỉ của Hoàng Long. Hắn quên cái gọi là định nghĩa thời gian rồi.
Trước đây một năm, hắn phải mất bốn ngày để rèn thô thành công một món vũ khí từ thép nguyên liệu, hiện tại đây mất khoảng chưa đến hai ngày là Hoàng Long đã xong một cây. Thời gian hoàn thiện càng ngày càng được cải thiện. Dưới sự chỉ dẫn của mọi người. Mười tám năm, Hiện tại Hoàng Long đã có thể tự mình hoàn thiện một món vũ khí rồi. Mặc dù không được như những người khác. Nhưng nếu như một món vũ khí của hắn mang ra ngoài bán thì không biết những tên cỡ Phản Hư hay Hợp Đạo cảnh tranh nhau sứt đầu mẻ trán để mua đấy. Hoàng Long hoàn toàn không biết răng những thứ từ Than Đá kia hay thép mà hắn mất tận chín năm mới bắt đầu rèn được kia đều là địa bảo có tên là Hắc Cực Than cùng Hắc Kim Thiết. Cực kì hiếm có a.
Lại thêm ba năm nữa trôi qua. Hai mươi mốt năm ở trong tiểu thế giới này. Bây giờ Hoàng Long đã có thể rèn được một ngày hai thanh binh khí thô.
Cứ như vậy thời gian trôi qua cũng thật là nhanh. Đã hai mươi lăm năm trôi qua. Hoàng Long bây giờ cũng được coi như là một bậc thầy rèn vũ khí rồi. Một ngày hắn có thể làm hoàn tất hai thanh vũ khí từ thô đến thành phẩm.
Lúc này Địa Lão gọi Hoàng Long đến và nói.
- Hai mươi lăm năm. Con đã thành một thợ rèn bậc thầy rồi.! Giờ thì con đã trả lời được hai câu hỏi kia chưa.
Suốt hai mươi lăm năm qua, đạo tâm của hắn được rèn luyện từng ngày. Sau này còn được Địa Lão hỏi thêm một câu kia nữa, hắn mới nhận ra đạo tâm của hắn trước đây chỉ như một cọng chỉ mong manh trong gió có thể đứt bất cứ lúc nào.
Trải qua hai mươi lăm năm tôi luyện ở đây, hiện tại Hoàng Long có thể dám chắc rằng đạo tâm của hắn ít nhất cũng phải to gấp ngàn vạn lần trước kia. Sự kiên định cũng được rèn dũa qua những lần thất bại kia. Giờ hắn đã có thể ngẩn cao đầu để trả lời câu hỏi của Địa Lão nhưng hắn không làm vậy.
Hoàng Long quỳ xuống, khấu đầu trước Địa Lão một cái rồi mới đứng dậy.
- Đa tạ Địa Lão đã giúp đỡ con trong suốt thời gian qua.
- Ta không giúp con. Tự con giúp bản thân mình. Ta không hề có công. Hiện tại ta có một câu hỏi muốn hỏi con.
- Người cứ hỏi!
- Con có dám chắc rằng tài nghệ rèn của mình được chưa?
- Chắc chắn không thể nào so sánh cùng Các Hầu Tử đại ca và người nhưng con dám chắc không thua ai trên đời.
- Được! Ta muốn con rèn lại một thứ.
- Thứ gì?
Hoàng Long không nghĩ rằng Địa Lão lại yêu cầu hắn rèn một thứ gì.
Địa Lão lại lấy thanh Long Hoàng Đao ra đưa cho Hoàng Long.
- Ta muốn con rèn lại thứ này
Cầm Long Hoàng Đao trong tay, Ánh mắt Địa Lão mang vài phần buồn rầu. Hoàng Long cũng nhìn ra điều ấy. Hắn biết hiện tại mình nên làm gì, Hoàng Long tiếp lấy thanh Long Hoàng Đao từ Địa Lão.
- Xin người cứ tin ở con.
Nói rồi Hoàng Long quay về phía lò rèn của mình, tâm của hắn lại có một chút lo lắng. Long Hoàng Đao này chắc chắn là thứ gì đó quan trọng với Lão, cái ánh mắt chờ mong đó. Hoàng Long không thể nào cô phụ được.
Hoàng Long nhóm lại lò, bắt đầu nghiên cứu tỉ mỉ từng chi tiết một của Long Hoàng Đao. Sau một lúc lâu, Hoàng Long nhận ra thành Long Hoàng Đao này không hề cần phải rèn lại, thứ Thanh Đao này cần là “T M”.
Hoàng Long xối nguyên một xô nước lớn để tắt lò lửa đi, tay cầm lấy Long Hoàng Đao đi ra. Địa Lão thấy hành động của Hoàng Long cũng đã mỉm cười mãn nguyện. Chắc chắn rằng Hoàng Long đã biết được hắn nên làm gì.
Hoàng Long không có làm ngay. Đứng đó một lúc, quay về phía Địa Lão khấu đầu một cái, quay về Long Hoàng Đao khấu đầu một cái nữa. Sau đó hắn cầm vào lưỡi đao, trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Dùng chính thanh Long Hoang Đao này đâm vào tim của mình.
Không hề có máu chảy ra hay gì cả. Long Hoàng Đao vẫn đục kia sáng chói lóa mọi thứ xung quanh.
Một thanh long đao không quá là đặc biệt giờ đây đã thay đổi hoàn toàn. Cán đao màu bạc, con rồng quấn quanh thanh đao thì lộ ra ánh kim cực kỳ bắt mắt. Lưỡi đao trước đây trông cũ kỹ không sắc bén lắm, giờ đây đã bóng loáng, đen nhánh không cần nói cũng biết nó sắc bén như nào.
Địa Lão đứng đấy nhìn Hoàng Long, cười một nụ cười mãn nguyện nói.
- Giờ con đã hoàn thành những thứ cần thiết ở đây rồi! Nên đi thôi.