- Mẹ, điên rồi sao?
- Sẽ không thật sự đánh nhau chứ, mau trốn xa một chút.
- Người này điên thật rồi, hắn cho rằng chính mình là gia chủ Nhậm gia là có thể không cố kỵ gì, tiếp tục náo loạn như vậy sẽ ra chuyện lớn.
Sự cường thế của Nhậm Kiệt lập tức khiến cục diện trở nên càng thêm hỗn loạn, binh lính Duệ Tiến Doanh muốn xông lên lập tức bị khí thế của đội cận vệ chấn nhiếp đến, bước chân không khỏi ngừng lại, đều quay đầu nhìn về phía Phương Viêm có phải muốn động thủ hay không.
Kẻ điên.
Phương Viêm trong lòng không nhịn được mắng một câu, tuy nhiên sau đó lại cười thầm, cười rất vui vẻ. Nhậm Kiệt a Nhậm Kiệt, ngươi đây là tự tìm, ta muốn tìm cơ hội như vậy còn không tìm được, đến nước này ai cũng không nói được gì nữa. Nghĩ đến đây tay hắn chậm rãi giơ lên.
- Phương tướng quân khoan động thủ đã, Nhậm gia sẽ mau sớm xử lý chuyện này... Đúng lúc này, phía sau lại truyền đến thanh âm, mười mấy bóng người trực tiếp vọt qua mọi người vọt vào, chính là ba vị trưởng lão Nhậm gia Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc vội vàng đuổi tới. Giờ khắc này phía sau ba người còn đi theo phần đông trưởng lão Nhậm gia khác.
Ba người này vừa đuổi tới liền nhìn thấy loại cục diện này, sắc mặt ai nấy đều khó coi. Nhất là Nhậm Hàn Lâm gần như đều không nhịn được kích động muốn lên trước bắt lấy Nhậm Kiệt đập một trận
Đây là muốn hủy Nhậm gia hả, cứ gây rối như vậy, đắc tội tất cả gia tộc, ngay cả hoàng gia đều đắc tội, Nhậm gia còn làm sao đặt chân.
- Ngươi rốt cuộc đang giở trò quỷ gì, hồ đồ, lập tức thả người, sau đó cùng chúng ta đi gặp mặt vua. Sắp mừng thọ Hoàng thái hậu rồi, ngươi gây rối như vậy là có ý đồ gì. Nhậm Quân Dương người vừa tới, một bên nói với Phương Viêm một bên thần thức đã gầm thét trong đầu Nhậm Kiệt.
- Ngươi điên rồi sao, càng ngày càng làm loạn. Mặc dù hiện tại mấy vị trưởng lão không có mặt, nhưng là xét thấy loại tình huống trước mắt của ngươi, trưởng lão hội chúng ta sẽ tạm thời đình chỉ quyền lực gia chủ của ngươi.
- Ngươi như vậy còn không tốt bằng chết, sớm muộn cơ sở lão tử ngươi đánh hạ bị ngươi hao hết, Nhậm gia cũng sẽ bị ngươi làm liên lụy.
- Lập tức cút vào trong linh thú tọa giá, chớ ép chúng ta động thủ trước mắt nhiều người như vậy.
- Ngươi đây là muốn kéo gia tộc chết à, ngươi đây là muốn hại cơ nghiệp ngàn năm của Nhậm gia, ngươi biết ngươi làm loạn sẽ hại bao nhiêu người sao?
- Lập tức cùng chúng ta vào trong linh thú tọa giá, chớ ép chúng ta ở trước mặt người ngoài đem ngươi bắt về gia tộc tiếp nhận xử phạt.
Ba người hoàn toàn nổi giận, không chỉ là Nhậm Quân Dương ngay cả Nhậm Văn Húc Nhậm Hàn Lâm đồng thời nổi bão thông qua thần thức gầm thét trong đầu Nhậm Kiệt.
- Nhậm gia chủ, nếu đã không chết như vậy xuất hiện đi, thống khoái đem đồ vật giao ra mọi người đều thoải mái, tránh phiền toái động thủ.
- Ta cho là ai, thì ra là tam trưởng lão Phương gia Phương Nhạc Tùng Phương trưởng lão. Hạnh ngộ, hạnh ngộ.
- Bổn trưởng lão còn không có thời gian rảnh tới đón ngươi, đem đồ giao ra đây ta thả ngươi rời đi, nếu không một người cũng đừng mơ còn sống trở về Ngọc Kinh Thành.
A!
- Phương trưởng lão ngươi lời này là ý gì. Mọi người đều là người trong gia tộc lớn Minh Ngọc Hoàng Triều, ta càng là gia chủ Nhậm gia, hiện tại ta bị sát thủ thương nặng chữa bệnh trở về, thương thế còn chưa hoàn toàn bình phục, ngươi lại chạy tới... Chẳng lẽ... Sát thủ kia thật sự là các ngươi phái. Ngươi... Phương gia ngươi muốn làm gì?
- Đừng ở đó giả bộ hồ đồ, lúc trước không chết chính là ngươi vận khí tốt, nếu như hiện tại ngươi không giao đồ ra đây, chỉ sợ không có vận khí tốt như vậy nữa.
- Phương Nhạc Tùng, ngươi... quả nhiên là Phương gia các ngươi làm, hiện tại lại còn dám công nhiên chặn giết bản gia chủ. Ta chính là gia chủ Nhậm gia, gia chủ Nhậm gia gia tộc lớn Minh Ngọc Hoàng Triều, ngươi dám động ta chẳng khác nào khiêu khích cả Nhậm gia, ngươi dám động ta chẳng khác nào khiêu khích ước định của gia tộc lớn năm đó. Đầu tiên là ám sát, sau đó công khai chặn giết chính là khiêu khích luật pháp Minh Ngọc Hoàng Triều, khiêu chiến tôn nghiêm hoàng gia. Trong mắt ngươi còn có quốc pháp, còn có bệ hạ hay không?
Đúng lúc này, trên trời đột nhiên vang lên một thanh âm, vô cùng vang dội, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Khi mọi người ngẩng đầu nhìn qua, đồng thời cũng nhìn thấy một cái hình ảnh, lúc này Tạ Kiếm thân mặc áo giáp đội cận vệ hoa lệ, đang điều khiển linh ngọc trí nhớ Nhậm Kiệt đưa hắn, đem tình huống lúc đó ghi chép lại chiếu ra, khiến cho tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.
Pháp trường Ngọ Dương Lâu vô cùng to lớn, cho dù tới , vạn người cũng không có vấn đề. Giờ khắc này tuy rằng người cũng không ít, nhưng cũng không tính quá nhiều. Tuy nhiên Tạ Kiếm thúc giục pháp lực, khiến cho độ cao của hình cảnh biến lớn, ở trên trời cao khiến cho người trong vòng mười dặm chung quanh đều có thể nhìn thấy, nghe thấy.
- Đây là thứ gì, Móa, đó không phải là tam trưởng lão Phương gia sao?
- Không ngờ dẫn người đi chặn giết gia chủ Nhậm gia gia tộc lớn, điên rồi sao.
- Không trách Nhậm Kiệt nổi giận như vậy, nếu là ta sớm đã trực tiếp đem hắn giết, sau đó tìm Phương gia tính nợ.
- Không trách, không trách được.
Giờ khắc này tất cả mọi người đều tròn mắt, ai cũng không nghĩ tới lại đột nhiên trở nên như thế. Đây cũng không giống địa cầu đời trước của Nhậm Kiệt, còn có công nghệ cao có thể làm giả, loại linh ngọc ghi nhớ này bày ra rõ rành rành.
- Hả... Phụt... Phương Nhạc Tùng vốn là thanh tỉnh nhưng lại cúi thấp đầu xấu hổ không đất dung thân giờ khắc này đột nhiên ngẩng mạnh đầu, nhìn thấy hình ảnh trên trời, cả người suýt nữa không bị tức nổ. Đến lúc này hắn rốt cuộc hiểu rõ, mắc mưu rồi. Nhậm Kiệt kia lúc đó nói lời này đã sớm có chuẩn bị , mình lại một mực bị đùa, bị đùa bỡn cũng không biết.
Hôm nay trước mắt nhiều người như vậy, hắn cũng không dám tưởng tượng giờ khắc này ánh mắt của tất cả mọi người nhìn hắn, không dám tưởng tượng đám người Phương Thiên Ân, Phương Kỳ sẽ nổi giận như thế nào, trong cơn nổi giận máu tươi phun điên cuồng, người lại lần nữa hôn mê.
Về phần Phương Thiên Ân và Phương Kỳ cũng đều ngây dại, bọn họ tự nhiên biết Phương Nhạc Tùng đi làm gì, nhưng không nghĩ tới Phương Nhạc Tùng trừ bị bắt còn nói những lời này, rồi lại để Nhậm Kiệt đem chuyện trước đó bị ám sát cũng chụp lên đầu bọn họ.
Vốn là bọn họ nghĩ tới, bất kể Nhậm Kiệt nói như thế nào, bọn họ cũng sẽ trực tiếp bác bỏ, nhưng hiện tại làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Đây cmn lại bị ghi lại, hiện tại người của cả Ngọc Kinh Thành đều biết, nếu như lại toàn diện động thủ, Phương gia chính là bên đuối lý.
A...
Ba vị trưởng lão vừa rồi dùng thần thức gầm thét trong đầu Nhậm Kiệt lập tức ngây dại, đây... đây... Tại sao lại như vậy?
- Thấy ngu rồi chứ, nhìn thấy không, có nhìn thấy không? Các ngươi họ gì, có nhớ lúc trước bản gia chủ đã từng nói với các ngươi, bản gia chủ là gia chủ Nhậm gia, mặt mũi của bản gia chủ chính là mặt mũi của Nhậm gia. Con bà nó, đầu của các ngươi đều bị lừa đá, lại ở nơi này gầm thét với bản gia chủ.
- Bản gia chủ hiện tại đều hoài nghi, có phải là các ngươi thu chỗ tốt gì của Phương gia hay không, sát thủ kia có quan hệ với các ngươi hay không?
- Chuyện này ta đã sai người thông tri lục thúc ta, lần này không có kết quả không xong đâu. Mấy người các ngươi nghe kỹ cho bản gia chủ, nếu như không thể chứng minh sự trong sạch của các ngươi, như vậy bản gia chủ trước hết tính sổ với các ngươi. Cmn thứ gì thế, kêu gào với ta, các ngươi có phải là muốn phản bội gia tộc, các ngươi có còn là họ Nhậm hay không? Mà giờ khắc này, thần thức Nhậm Kiệt khẽ động, thanh âm của Nhậm Kiệt cũng điên cuồng gào thét trong đầu ba người bọn họ.
Vừa rồi từ đầu Nhậm Kiệt có thể lên tiếng nhưng hắn không lên tiếng là muốn chờ cho ba người này bộc phát ra. Nếu như bọn họ công khai gầm thét với mình, kêu gào ủng hộ Phương gia, như vậy sau này mình cũng có thể mượn chuyện này đem ba người bọn họ cùng thu thập. Tuy nhiên ba tên này vận khí còn thật không tệ, cũng xem như là bọn họ miễn cưỡng có một chút ý thức gia tộc, có một loại cách nghĩ chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài cứu bọn họ.
Tuy nhiên Nhậm Kiệt cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua bọn họ, cả ngày chỉ biết tính toán cò con, tự cho là người tốt của gia tộc. Nhậm Kiệt trực tiếp mắng một trận.
Cái này!!!
Lúc này, tay giơ lên của Phương Viêm cũng không biết có nên buông xuống hay không. Bởi vì tình huống đột biến, nếu như mình lúc này lại động, như vậy liền có hiềm nghi Phương gia muốn diệt khẩu, nếu như náo loạn nổi lên thì càng thêm phiền toái.
- Ba vị trưởng lão cùng các vị đến vừa lúc, lập tức nhìn kỹ những người này, bất kỳ kẻ nào nếu như dám cả gan muốn cứu bọn họ rời đi lập tức hạ tử thủ cho ta. Phải cho bọn họ biết Nhậm gia ta không phải dễ ăn hiếp. Chuyện hôm nay không nói rõ ràng tuyệt đối không xong. Phương Thiên Ân, Phương gia chủ, thế nào, cho ta một lời giải thích đi? Mắng chửi ba lão già này một trận, Nhậm Kiệt cũng sẽ không cho bọn họ yên, trực tiếp giao nhiệm vụ cho bọn họ, làm cho bọn họ đứng ở trước nhất.
Mà hắn lúc này vừa nói chuyện cũng chậm rãi giơ tay lên, hắn giơ tay lên người của đội cận vệ cũng giơ đao lên, tùy thời có thể hạ xuống cho đám người Phương Nhạc Tùng đầu rơi xuống đất.
Ba người Nhậm Quân Dương, Nhậm Văn Húc, Nhậm Hàn Lâm biểu tình trên mặt cực kỳ xấu hổ, sau lưng mồ hôi lạnh toát ra, trong đầu kêu ong ong. Bị Nhậm Kiệt mắng như xối máu chó lên đầu hiện tại còn phải chắn ở trước nhất. Bất kể Nhậm Kiệt có lý như thế nào, nếu như bọn họ thật sự hạ lệnh chém giết những người này, như vậy Phương gia khẳng định sẽ bất chấp mọi thứ động thủ.
Nhưng bọn họ hiện tại lại không thể không tiến lên, nếu như lúc này còn không lên, như vậy thật sự thành phản bội gia tộc.
Giờ khắc này trong lòng bọn họ thật buồn bực, làm sao cmn lại náo loạn thành như vậy chứ, vừa mới xông tới còn chưa chờ đợi ra sao mà, liền...
- Tam trưởng lão Phương gia ta chỉ là muốn cùng ngươi giao thiệp đòi đồ, Nhậm Kiệt ngươi cố ý vặn vẹo ý tứ, hôm nay bất kể ra sao ngươi chỉ cần dám động thủ, Phương gia ta tuyệt đối phụng bồi đến cùng. Phương Kỳ nói, tay của nàng cũng chậm rãi nâng lên.
Giờ khắc này, tim của người chung quanh đều dâng lên cổ họng, quá cmn kích thích, quá kịch liệt, quá nóng bỏng, nếu là đánh nhau...
Không ít người thông minh nhanh chóng lùi ra sau, chỉ tiếc ngoài cùng cũng bị binh lính Duệ Tiến Doanh khống chế, muốn lui ra cũng không thể.
Cao Chiến Uyên, Cao Bằng, Văn Dũng, Văn Tử Hào cùng với số đông người ở phòng đơn tửu lâu chung quanh đều chậm rãi đứng lên, bởi vì hiện tại tình thế biến thành như vậy, một khi đánh nhau toàn bộ Ngọc Kinh Thành chỉ sợ cũng sẽ...
- Nhậm Kiệt, Phương Thiên Ân, Phương Kỳ tiếp chỉ, mệnh các ngươi lập tức vào cung gặ vua giải thích chuyện này, không được chậm trễ. Phương Viêm khống chế cục diện nơi này không được xuất hiện sai sót. Khâm thử! Đúng lúc này, một giọng thái giám vang lên, An đại tổng quản ở trên khoái mã đằng xa tự mình phóng ngựa mà tới, tay cầm thánh chỉ.
Nhậm Kiệt cho là sẽ có kiểu như phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết... tuy nhiên đến nơi này từ trong sách cũng mới biết, đời trước đó chỉ là diễn dịch trong điện ảnh truyền hình, thánh chỉ chân chính cũng không phải là như thế. Ít nhất thánh chỉ Minh Ngọc Hoàng Triều đời này hắn sống thì không phải là như vậy.
An đại tổng quản rốt cuộc xuất hiện, không khí nguyên bản sắp nổ tung cũng bị hắn tới ép xuống.
- Các ngươi bồi ba vị trưởng lão cùng ở lại, nếu như một canh giờ sau bản gia chủ còn không có mệnh lệnh truyền đế, liền đem mấy tên khốn này toàn bộ chém đầu. Nhậm Kiệt nói, xoay người đi vào trong linh thú tọa giá, lẩm bẩm: - Bệ hạ triệu kiến càng tốt, bản gia chủ đang muốn tìm bệ hạ cầu phân xử.
Lời này của Nhậm Kiệt suýt nữa khiến cho ba người Nhậm Quân Dương khóc lên. Hắn đi rồi, lại đem đám người mình để lại. Vừa rồi bọn họ đứng ở trước nhất đối mặt với Phương Thiên Ân, ánh mắt kia của Phương Thiên Ân cũng khiến cho bọn họ không dám nhìn thẳng. Bởi vì lúc trước chỗ tốt bọn họ thu không thiếu, hiện tại trở về khẳng định phải nhổ ra không nói, vạn nhất Nhậm Kiệt này có biến cố gì một canh giờ không làm rõ, những thị vệ này động thủ giết người thật, như vậy thì phiền toái.
Phương Kỳ cũng để người Phương gia lại, hơn nữa có binh lính bên phía Duệ Tiến Doanh của Phương Viêm, thật sự ở loại địa phương này đem người chém chết, kết quả sẽ còn rất gay go. Tiểu tử này sẽ không phải là muốn mượn đao giết người chứ?
Lúc này bọn họ sợ một trận, nhưng chuyện đến nước này bọn họ muốn lui cũng không có biện pháp, chỉ có thể căng da đầu đứng đó, thầm nghĩ lần này thật sự là mắc mưu, sớm biết ra muộn hơn chút nữa không phải là được rồi.