Phào... Lúc này, Văn Tử Hào không nhịn được thở phào một cái nói: - Quá kích thích, quả thật khiến người không thở nổi. Vừa rồi nếu thật sự là đánh nhau thì lớn chuyện, chỉ sợ mừng thọ Hoàng thái hậu cũng không cần tổ chức, cả Minh Ngọc Hoàng Triều cũng...
- Nói lung tung gì đấy! Văn Dũng nghe thấy Văn Tử Hào lại miệng không che đậy nói lung tung, quát một tiếng, tuy nhiên nhìn cục diện trong pháp trường Ngọ Dương Lâu phía dưới hắn lại như có suy nghĩ.
- Ba trưởng lão của Nhậm gia kia nguyên bản hẳn là muốn ngăn cản Nhậm Kiệt, chỉ là không nghĩ tới sẽ như thế. Xem ra mâu thuẫn của Nhậm gia đã sắp bùng nổ. Nhìn ba người Nhậm Quân Dương thần tình lúng túng đứng ở phía dưới, Cao Chiến Uyên trên mặt lộ ra mỉm cười.
- Lại một lần, lại một lần... Cao Bằng thì nhìn chằm chằm vào Nhậm Kiệt trong linh thú tọa giá rời đi, cuối cùng tự lẩm bẩm, ánh mắt càng trở nên âm trầm khiến người đáng sợ.
- Đây hơn phân nửa là chuyện Tu La ở phía sau làm, nếu không làm sao có thể bắt sống đám Phương Nhạc Tùng nhiều người như vậy. Tuy nhiên hắn hiện tại giày vò càng lớn càng tốt, hắn đã đem người nên đắc tội đều đắc tội rồi. Mâu thuẫn của Nhậm gia sắp bùng nổ, cho dù bên phía Nhậm Kiệt không sao, đến lúc đó Hoàng đế cũng sẽ không nhìn hắn quật khởi, Cao gia ta cùng Phương gia sẽ không bỏ qua cho hắn.
- Đừng gấp, chờ thêm một chút, loại thời điểm này không cần trêu chọc hắn. Cao Chiến Uyên nói, vỗ vỗ bả vai Cao Bằng. Hắn biết cái chết của Cao Phi Cao Bằng bị đả kích lớn nhất, bởi vì từ thay đổi tính cách của Cao Bằng sau đó là có thể biết.
- Vâng. Cao Bằng đáp ứng một tiếng, nhưng trong lòng nghĩ gì ngay cả người làm cha như Cao Chiến Uyên cũng không biết.
Lúc này Phương Viêm phía dưới cũng buông tay xuống, chỉ có điều không phải ra lệnh cho người động thủ mà là lặng yên không tiếng động buông xuống, đồng thời lần nữa làm một phen bố trí. Thiếu một chút, chỉ là thiếu một chút xíu. Lúc này hắn thậm chí có chút hối hận, vì sao vừa rồi không lập tức hạ lệnh.
Trên Kim Loan Đại Điện, Hoàng đế sắc mặt âm trầm nhìn ba người Nhậm Kiệt, Phương Thiên Ân, Phương Kỳ đi theo An đại tổng quản tiến vào.
- Các ngươi... tốt... rất tốt. Bùng... Hoàng thượng nổi giận chỉ ba người bọn họ, sau đó dùng sức vỗ tay vịn long ỷ: - Các ngươi hai đại gia chủ, mang người rồi lại gây rối đến Ngọ Dương Lâu, quả thật là vô pháp vô thiên.
- Thần có tội, xin bệ hạ bớt giận.
- Bệ hạ bớt giận...
Hoàng đế phát uy, mặt rồng giận dữ, thái giám bên cạnh, Phương Thiên Ân thậm hcí Phương Kỳ ở một bên đều vội vàng quỳ xuống.
- Bệ hạ người xem, bọn họ đều thừa nhận mình có tội. Mẹ kiếp, hai phen ba bận muốn giết ta, lần trước nếu không có Linh Đan tuyệt phẩm của lão Đan Vương ta đã sớm chết rồi, cha ta chỉ cho ta một món tín vật như vậy, lần này nếu là cho các ngươi như ý, ta chẳng phải là ngay cả Ngọc Kinh Thành cũng không thể về được. Thật cho rằng ta tuổi nhỏ là dễ ăn hiếp, nói thế nào đi nữa ta cũng là gia chủ Nhậm gia, các ngươi không cho ta sống, mọi người cũng đừng mơ sống khá giả. Các ngươi cầm thệ ước gia tộc lớn coi như đánh rắm, như vậy lão tử liền liều mạng với các ngươi. Hoàng đế làm sao có thể không biết tình huống ở Ngọ Dương Lâu, cho nên Nhậm Kiệt mới sẽ không quỳ xuống thi lễ với hắn, mình chiếm đạo lý mà.
Nếu như không phải là cuối cùng mình gây rối thành như vậy, Hoàng đế còn có thể giả câm vờ điếc. Hiện tại nếu đã tới trên Kim Loan Đại Điện, Nhậm Kiệt mới có lòng tin, hoàn toàn chính là buông ra.
Cho bọn họ một loại trạng thái đã chết qua một lần, cái gì cũng không sợ, chân đất không sợ đi giầy, tuổi nhỏ dám liều mạng.
- Đánh đi, các ngươi cho rằng mang nhiều người ta liền sợ các ngươi. Nói cho các ngươi, trống trận ta tùy thân mang theo đấy. Nếu như ta chết thật, các ngươi chờ lục thúc ta đánh ra xem hắn làm sao thu thập ngươi. Ta cmn sớm đã nghĩ kỹ rồi, nếu các ngươi lặp đi lặp lại như vậy muốn giết ta, như vậy trước khi ta chết mọi người đều cùng chơi xong đời. Lão tử ta để lại cho ta... Hừ, các ngươi đừng cho rằng ta sợ các ngươi. Hoàng đế vừa nổi giận, đám người Phương Thiên Ân lệ thường quỳ xuống khuyên nhủ, Nhậm Kiệt bên này trực tiếp nổi bão. Hắn vừa nổi bão, chỉ vào Phương Thiên Ân tức giận mắng, lập tức liền khiến cho Hoàng đế đều choáng.
Tiểu tử này đây là... Thật sự nổi giận. Nếu như dựa theo tình huống Ngọ Dương Lâu vừa rồi tình báo cho thấy, quyền quyết định ở trong tay Phương Viêm kia, Phương Viêm hiển nhiên là sau khi tìm được cớ liền định động thủ, hết thảy đều trong nháy mắt. Hắn hiển nhiên không sợ động thủ, chẳng lẽ thật sự như hắn nói, sau khi bị chọc giận bất chấp tất cả muốn trả thù.
Nếu như vậy thì phiền toái, hơn nữa nghe thấy Nhậm Kiệt nhắc tới đồ vật Nhậm Thiên Hành để lại, lại nghĩ lại lần này Nhậm Kiệt không ngờ có thể cầu lão Đan Vương tặng Linh Đan tuyệt phẩm, Hoàng đế đều âm thầm hâm một không thôi.
Nhậm Thiên Hành a Nhậm Thiên Hành, ngươi rời đi rồi, không ngờ đến hiện tại còn có thể ảnh hưởng Minh Ngọc Hoàng Triều.
- Được rồi Nhậm Kiệt, trẫm biết ngươi bị thương chữa khỏi trở về lòng có tức giận, tuy nhiên lúc trước đã điều tra qua, những sát thủ kia cũng không phải là Phương gia gây nên, điểm này ngươi có thể về hỏi người gia tộc ngươi. Thấy được Nhậm Kiệt bão nổi, Hoàng đế ngược lại chỉ có thể khuyên giải. Nếu như tiểu tử này bất chấp tất cả náo loạn thì thật đúng là phiền toái, hơn nữa còn có năm ngày là mừng thọ Hoàng thái hậu.
Muốn nói trị tội căn bản không thể trị tội, bởi vì hắn cho tới giờ không làm gì cả, cho dù làm gì chỉ cần không tạo phản, trong tay hắn có Miễn Tử Ngọc Bài cũng là một phiền toái. Đây là chuyện khiến Hoàng đế mỗi lần nghĩ tới đều nhức đầu.
Huống chi, hiện tại Nhậm Kiệt này là bên chiếm lý, lúc trước bị đâm suýt nữa bỏ mạng, vận dụng Linh Đan tuyệt phẩm mới cứu lại được, trên đường trở về lại bị chặn giết, cho dù là ai cũng khó thể nhịn huống chi là hắn.
- Không phải là bọn họ, bệ hạ người xem cái này rồi nói. Bệ hạ là không biết, ta nhưng là ghi lại toàn bộ... Nhậm Kiệt nói, trực tiếp lấy ra linh ngọc ghi chép. Đồ chơi này hắn để lại không phải là một khối, dưới tình huống diện tích không lớn cho người quan sát, thoáng sử dụng chân khí kích phát là được. Vì thế ở trong Kim Loan Đại Điện lần nữa xuất hiện đối thoại giữa Nhậm Kiệt và Phương Nhạc Tùng.
Hoàng đế tự nhiên biết mỗi một chi tiết, nhưng hiện tại hắn lại không thể không giả như cái gì cũng không biết mà nhìn, còn thi thoảng phải có chút biểu tình. Nhìn bộ dạng của Hoàng đế, Nhậm Kiệt trong lòng nín cười, thầm nghĩ ngươi muốn chơi ta liền bồi ngươi chơi. Mình chiếm lý, hơn nữa bị ám sát trị liệu trở về, loại cơ hội tốt này không được lãng phí.
Phương Thiên Ân và Phương Kỳ giờ khắc này trong lòng hận, nhưng lại không có biện pháp cắt đứt, chỉ có thể lần nữa nhìn cảnh tượng Phương Nhạc Tùng đi chặn lại Nhậm Kiệt.
- Phương gia chủ, ngươi giải thích thế nào, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hoàng đế sau khi xem xong, nổi giận quát một tiếng nhìn về phía Phương Thiên Ân.
- Bệ hạ, chuyện này toàn bộ đều là sai lầm của Phương Kỳ. Phương Kỳ trước ở trong học viện xảy ra một số chuyện, kết quả Nhậm Kiệt cũng sử dụng linh ngọc ghi nhớ ghi lại, cho nên Phương Kỳ muốn cho tam trưởng lão đi đòi về. Tam trưởng lão kỳ thật chỉ là muốn cướp về thứ đó, cũng không có ý gia hại Nhậm gia chủ. Nhậm gia chủ lại mượn đề tài để nói chuyện của mình, vào thời điểm mừng thọ Hoàng thái hậu sắ tới gây ra loại chuyện này, vẫn xin bệ hạ minh xét. Hoàng đế vừa mới nói, Phương Kỳ đã nói thẳng ra, chỉ có điều đem Phương Nhạc Tùng ra tay chặn giết đổi thành yêu cầu mà thôi.
Bởi vì nàng rất rõ ràng, chuyện học viện và những chuyện phía sau này Hoàng đế đều rất rõ ràng, cho nên cũng không hề che giấu, chỉ là có một số chỗ hời hợt lướt qua, ngược lại là một câu nói đem độ cao chuyện Nhậm Kiệt làm loạn tăng lên không ít.
Nguyên nhân càng trọng yếu chính là, Hoàng đế rõ ràng có ý giúp bọn họ, tiến vào liền nổi giận, sau đó trong giọng nói giải thích, tuy rằng thoạt nhìn là hướng về phía Phương Thiên Ân nổi giận quát hỏi, nhưng ý đồ giúp bọn họ rất rõ ràng.
- Câm miệng, bệ hạ hỏi ngươi sao, bệ hạ hỏi là Phương gia chủ, ngươi hiện tại là Phương gia chủ sao? Nhậm Kiệt đột nhiên chỉ Phương Kỳ nói: - Không có quy củ, không biết lớn nhỏ, lúc trước nói ngươi ngươi còn không phục, hiện tại lại ở trước mặt bệ hạ cướp lời, ngươi cho ngươi là ai. Bệ hạ hỏi là Phương gia chủ, ngươi đủ tư cách đáp lời sao? Phương Thiên Ân, Phương gia chủ, Phương gia các ngươi rốt cuộc có biết dạy trẻ hay không, đừng tưởng rằng ném ra một đứa trẻ gánh tội thay là được. Nói cho ngươi biết, chuyện hôm nay chúng ta chưa xong đâu.
Nhậm Kiệt cũng mặc kệ, ở trên Kim Loan Đại Điện cao giọng nói. Hoàng đế giúp Phương gia ra mặt Nhậm Kiệt cũng nghĩ đến, trên thực tế nếu quả thật không có Hoàng đế chọc gậy bánh xe như vậy, Nhậm Kiệt thật đúng là không dừng xe được. Dù sao hiện tại hắn chưa hoàn toàn khống chế Nhậm gia, hơn nữa lục thẩm chưa cứu tỉnh, lục thúc cũng không thể tùy ý động. Đội cận vệ bên người mình tuy rằng càng ngày càng mạnh nhưng dù sao còn kém một chút.
Mình còn cần thời gian, cho nên lần này lại gây rối như vậy, cuối cùng chỉ là vì tranh thủ lợi ích càng lớn để lót đường. Mà làm lớn chuyện, náo loạn khó coi, trừ có thể thu được ích lợi lớn hơn ra cũng là đả kích đối với Phương gia, Phương Kỳ, cũng cho tất cả mọi người muốn đối phó mình nhìn một chút. Để cho bọn họ biết, Nhậm Kiệt Nhậm đại gia chủ thật sự nổi điên là cái gì cũng dám làm, như vậy là đủ rồi.
Cho nên giờ khắc này hắn lại lần nữa nhắm vào Phương Kỳ. Hắn ở trên Kim Loan Đại Điện nói lời này khiến cho lồng ngực Phương Kỳ lại lần nữa phập phồng. Vừa rồi Phương Kỳ là suýt nữa nổi bão, nghe thấy lời Nhậm Kiệt còn có thể không thèm để ý, nhưng giờ khắc này ở trên Kim Loan Đại Điện Nhậm Kiệt gần như là chỉ vào mặt nàng mà mắng.
Nàng là con cưng của trời, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị chuyện này, nhưng hiện tại...
Nhậm Kiệt, ngươi chết không tử tế. Phương Kỳ ta thề, nếu để cho ngươi thống khoái chết đi, ta cũng tuyệt đối không đáp ứng. Nhậm Kiệt, ngươi chờ cho ta... trong lòng Phương Kỳ gần như muốn điên lên gào thét, nàng thậm chí có một loại kích động động thủ, ngay tại chỗ này giết chết kẻ này, giết chết hắn.
- Nhậm Kiệt, ngươi vừa bị thương trở về, trẫm cũng biết ngươi bị uất ức, tuy nhiên ngươi nên náo loạn cũng náo rồi, hiện tại Ngọc Kinh Thành đang chuẩn bị việc mừng thọ Hoàng thái hậu, loại thời điểm này náo loạn nữa cũng không tốt. Nếu cũng không có xảy ra chuyện lớn gì, ta xem không bằng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện này cứ như vậy cho qua đi. Hoàng đế khẽ nhíu mày, sau đó phất tay áo ra vẻ cứ vậy cho qua. Móa, cho qua, nằm mơ đi! Nhậm Kiệt thầm nghĩ ngươi nói thì nhẹ, Hoàng đế nói chuyện là trâu bò hả. Nếu không có ngươi dung túng, thế lực khắp nơi đối với bản gia chủ chèn ép làm sao có thể tới loại trình độ này. Ngươi nói cho qua thì cho qua, thật sự coi ngươi miệng vàng lời ngọc không gì không làm được hả.
- A... ai chà, xem đầu óc ta, sau khi bị thương một mực trị liệu đều quên thời gian, không ngờ sắp đến mừng thọ Hoàng thái hậu. Sớm biết như vậy, ta tuyệt đối sẽ không đem mấy tên khốn kiếp bọn họ kéo đến Ngọ Dương Lâu, nếu thật sự là để máu bọn họ chảy ra, chẳng phải là ô uế ngày lành của Hoàng thái hậu. Bệ hạ yên tâm, ta lập tức cho người toàn bộ trở về. Nhậm Kiệt vừa nghe vỗ trán, như là mới biết.
Hả? Phương Thiên Ân và Phương Kỳ nghe xong không khỏi đều là sửng sốt, chẳng ai nghĩ tới chuyện cứ như vậy liền giải quyết, Nhậm Kiệt này lúc nào trở nên dễ nói chuyện như vậy.
Vừa rồi còn trên Kim Loan Đại Điện gầm thét, thế nào hiện tại thoáng cái liền như vậy? Chẳng lẽ thật sự là Hoàng đế lên tiếng? Chính Hoàng đế cũng có chút ngoài ý muốn, vốn là lời này của hắn chỉ là một loại thái độ tạo áp lực mà thôi, lại không nghĩ tới Nhậm Kiệt nể mặt như vậy.
- Tốt, Nhậm gia chủ có thể lấy đại cục làm trọng như vậy là tốt nhất, trẫm cũng liền không truy cứu việc làm của các ngươi hôm nay... Sắc mặt của Hoàng đế lập tức lộ ra nụ cười, chuyện này không có biện pháp truy cứu nữa, hắn chỉ có thể làm người hòa giải một lần, tặng Phương gia một ân tình lớn.
- Bệ hạ yên tâm, trước khi mừng thọ Hoàng thái hậu kết thúc ta tuyệt đối sẽ không động bọn họ, cho dù giết chết bọn họ cũng sẽ không cho bọn họ chảy máu. Ta cho người trước đem bọn họ nhốt lại, sau đó sẽ từ từ thu thập bọn họ. Đùa gì thế, chỗ tốt còn chưa chiếm được liền bắt bản gia chủ thả người. Nằm mơ đi, mặt mũi Hoàng đế thì thế nào, đáng giá mấy đồng tiền ngọc.
Sặc!!!
Hoàng đế lập tức sửng sốt, hóa ra Nhậm Kiệt cho hắn mặt mũi chẳng qua chỉ thế này, chỉ là hiện tại không gây rối nữa, như vậy còn nói cái gì, hiện tại gây rối hắn cũng sẽ không cho phép. Trên thực tế, nếu thật sự là truy cứu Nhậm Kiệt và Phương Thiên Ân hôm nay gây rối đều có tội, đều nên bị phạt, nhưng... nhưng Hoàng đế đã đem lời không truy cứu nữa nói ra khỏi miệng, kết quả đổi lấy cũng chỉ là Nhậm Kiệt hôm nay không gây nữa.
- Nhậm Kiệt, đem tam trưởng lão và người của Phương gia ta thả về, cùng với tất cả ghi chép trong học viện lúc trước và linh ngọc ghi chép lần này giao ra đây, Phương gia ta sẽ bồi thường cho ngươi. Phương Kỳ thông minh bậc nào, cũng nhìn thấu một chút đầu mối. Vừa rồi bị Nhậm Kiệt quát mắng ngực phập phồng trên mặt giận dữ còn chưa tiêu, miễn cưỡng khống chế nói ra. Dù sao lần này bị Nhậm Kiệt bắt được đằng chuôi, chuyện không có cách nào.
- Bệ hạ, chuyện mừng thọ Hoàng thái hậu lớn như vậy may mắn ta kịp thời chạy về, ta phải nhanh chóng trở về chuẩn bị lễ vật. Lễ vật của ta khẳng định phải nổi bật mới được. Nhậm Kiệt hướng về phía Hoàng đế nói, sau đó mới nhìn thoáng qua Phương Thiên Ân: - Phương gia chủ, không làm nổi gia chủ thì mau chóng đổi người, làm con rối có ý tứ sao. Còn nữa, lát nữa trước cầm vạn tiền ngọc, nhớ kỹ là tiền ngọc, bởi vì bản gia chủ đáp ứng tất cả mọi người hoan nghênh bản gia chủ đều có tiền ngọc. Trước đem tiền ngọc của bọn họ phát xuống mới được. Về phần đám người Phương Nhạc Tùng, nếu muốn nhận sai, chuộc người cũng được, các ngươi chuẩn bị đủ đồ vật và tiền.
- Nhất định phải tính kỹ, tam trưởng lão Phương gia, cường giả Thần Thông Cảnh tầng tám, cộng thêm năm tên cường giả Thần Thông Cảnh, tinh anh Chân Khí Cảnh rốt cuộc đáng giá bao nhiêu tiền. Lúc nào bản gia chủ cảm thấy các ngươi có thành ý rồi nói. Nếu như phát hiện các ngươi không có thành ý, bản gia chủ không ngại sau ngày mừng thọ Hoàng thái hậu giết chết bọn họ. Bồi thường, đùa gì thế, hiện tại quyền chủ động đang nắm trong tay mình, nhận sai chính là nhận sai, chuộc người là chuộc người. Hơn nữa Nhậm Kiệt vẫn từ đầu đến cuối không phản ứng Phương Kỳ, trừ bỏ lời vừa rồi nhằm vào nàng ra, từ đầu chí cuối đều không nhìn nàng, lúc này nói xong trực tiếp rời Kim Loan Đại Điện.