Tà Thiếu Dược Vương

chương 255: nợ cũ nợ mới cùng tính một lượt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một tràng tiếng va chạm kịch liệt, cả một đám ít nhất hơn người dưới đợt sóng xung kích này đều trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

- Không xong, tử thủ, đá lăn. Người phía trước chung quanh không bị lan đến đều không kịp phản ứng trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, đối mặt với sóng âm như sóng xung kích hình quạt oanh kích, Ngụy Lượng không lùi mà tiến, một bước mạnh bước ra trong nháy mắt chiến giáp trên người ầm ầm nổ tung.

Dưới pháp lực thúc giục món chiến giáp Linh khí thượng phẩm này uy lực lộ ra, mà lúc này ngay cả những pháp thuật, võ kỹ khác đều đã không kịp thi triển. Trong lúc nguy nan, nắm đấm Ngụy Lượng vừa mới vung ra còn chưa hoàn toàn thu lại trong nháy mắt ngưng tụ pháp lực, đột nhiên ngàn vạn quyền oanh kích mà ra.

Pháp lực ngưng tụ trong nháy mắt phối hợp với chiến giáp Linh khí thượng phẩm của hắn, ở chung quanh thân thể hắn hình thành vô số cự thạch pháp lực ngưng tụ giống như từ trên đỉnh núi lăn xuống, uy thế long trời lở đất.

Ầm... Ầm ầm... Không giống với những người bị lan đến, ngay cả phản ứng cũng không kịp liền bị sóng âm xung kích đánh bay ra ngoài kia, Ngụy Lượng cường thế oanh kích đánh lên sóng âm, lập tức như nổ tung.

Uy thế vô cùng to lớn, Nhậm Kiệt nhìn đều sửng sốt, vậy cũng được?

Hoàn toàn không nghĩ tới, tiểu tử này rồi lại còn có chiêu này, tiếng gầm này quá kinh người.

- A...

Mập mạp cũng sợ ngây người, trợn mắt cứng lưỡi nhìn Tiểu Hồng Miêu một tiếng hổ gầm sóng âm xung kích đem mấy chục người đánh bay ra ngoài, sau đó cùng thần thông pháp thuật pháp lực cường đại Ngụy Lượng bộc phát ra oanh kích, cùng với trong đụng chạm chiến giáp Linh khí thượng phẩm bày ra uy thế và động tĩnh kinh người.

Quá khó tin chứ hả, tiểu tử này mới lớn như vậy, làm sao có thể phát ra thanh âm khủng bố như thế.

Bịch... Bịch bịch... Ộc... Chiến giáp Linh khí thượng phẩm, toàn lực oanh kích, Ngụy Lượng rốt cục không giống như người khác bay ra ngoài, nhưng sau đó hắn liên tiếp lùi ra mười mấy bước, một búng máu trực tiếp phun ra, lúc này mới hoàn toàn chặn được tiếng hổ gầm khủng bố đến cực diểm kia.

Sau đó hắn như là hư thoát, miệng mũi tranh nhau thở. Khủng bố, quá khủng bố.

Đây là yêu thú gì. Không, không phải yêu thú! Nếu như là yêu thú mình sớm đã phát hiện, mình cùng yêu thú chiến đấu nhiều năm như vậy, nhưng đây cũng không có khả năng là linh thú.

Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy hẳn là vừa mới ra đời, thậm chí giống như là một con mèo bình thường, tuy rằng màu đỏ kia ướt át tươi đẹp rất chói mắt, nhưng lại không có một chút đặc biệt, làm sao...

- Ộc... Tại sao lại như vậy? Ngụy Lượng lại phun ra một búng máu, không dám tin nhìn mập mạp và tiểu tử kia trong tay hắn.

Ô... Sau khi bộc phát, hung ác, sát khí trong nháy mắt kia thoáng cái không còn sót lại chút gì. Tiểu tử kia lập tức xụi lơ trong lòng bàn tay mập mạp, dùng thanh âm của trẻ nít phát ra một loại thanh âm nức nở, bộ dạng sắp không xong.

- Mau cho nó linh ngọc... Nhậm Kiệt thần thức giờ khắc này bao phủ tiểu tử này, tiểu tử này vừa rồi trong thân thể có một loại lực lượng dường như muốn bộc phát, nhưng cũng chỉ là hơi động lực lượng lập tức tiêu hao sạch, cho nên cuối cùng chỉ là rống ra một tiếng như vậy. Loại lực lượng đó, loại cảm giác đó Nhậm Kiệt quá quen thuộc, chính là giống y hệt cảm giác khi mình tu luyện, cướp đoạt lực lượng của mình.

Mà sau đó, tiểu tử này lập tức trở nên vô cùng suy yếu, gần như có cảm giác tùy thời tắt thở không chống đỡ nổi, Nhậm Kiệt trong lòng cả kinh vội vàng nhắc nhở mập mạp.

- Được, được... Mập mạp vừa nghe, lấy linh ngọc ra nhét cho tiểu tử kia, tuy nhiên nàng nóng nảy, lấy ra chính là linh ngọc trung phẩm, tuy nhiên tiểu tử kia nhìn thấy linh ngọc lập tức gặm, tuy rằng không gặm nhanh bằng linh ngọc hạ phẩm nhưng rõ ràng linh ngọc tiến vào trong cơ thể, bộ dạng cũng có vẻ tốt hơn vừa rồi rất nhiều.

Nhậm Kiệt và mập mạp lúc này mới đều thở phào nhẹ nhõm, phi thường ăn ý, hai người trong nháy mắt này đồng thời nhìn nhau một cái.

- Phiếu cơm lão đại, quá lợi hại. Vừa rồi ta cảm giác trong tay mình như là có một con đại yêu hóa hình đứng vậy, uy thế đó... Quá trâu! Mập mạp thần thức khẽ động, kích động nói với Nhậm Kiệt: - Phiếu cơm lão đại ngươi nói tên tiểu tử này làm sao có thể phát ra loại thanh âm đó, chẳng lẽ nó là một con hổ yêu, tuy nhiên rõ ràng là con mèo nhỏ. Cái này cũng quá quỷ dị chứ hả.

- Ngay từ đầu nó liền chưa từng bình thường, ngươi lúc nào nghe nói trong yêu đan còn có yêu thú ra đời, hơn nữa tiểu tử này một mực rất không tầm thường. Không nhớ lời ta ban đầu từng nói với ngươi cẩn thận một chút sao? Nhậm Kiệt lúc này trong lòng đã đang cân nhắc, nhất định là tiểu tử này cảm nhận được nguy hiểm, cho nên mới sẽ phản ứng như vậy. Tuy nhiên, cảm giác của Nhậm Kiệt trong nháy mắt đó là, tiểu tử này cũng không chân chính phản ứng ra, hoàn toàn là bởi vì lực lượng bản thân không chống đỡ nổi, mới vẻn vẹn bộc phát ra một tiếng hổ gầm sau đó liền dừng lại.

Cũng may là như thế, uy lực của hổ gầm chủ yếu tập trung ở trên người Ngụy Lượng, những người khác bị lan đến cũng không nghiêm trọng, ít nhất Nhậm Kiệt thần thức dò xét không ai bởi vậy mất mạng, nhưng người bị thương sẽ không ít.

- Mập mạp, trông chừng tiểu tử này. Còn nữa, đừng để người khác nhìn thấy chuyện nó ăn linh ngọc. Nhậm Kiệt nghĩ nghĩ, lại nhắc nhở mập mạp một câu. Ít nhất trong nháy mắt vừa rồi nó xuất phát từ bảo vệ mập mạp và chính mình mới bộc phát, nhưng Nhậm Kiệt luôn cảm giác tiểu tử này không tầm thường, cho nên lại lần nữa nhắc nhở mập mạp.

Nhất là tiểu tử kia ăn linh ngọc, chuyện này tuyệt đối không thể tùy ý để người biết, đây là chuyện phi thường nghiêm trọng.

- Ừm. Mập mạp đáp một tiếng, trên thực tế nàng đến giờ vẫn có chút mơ hồ, tuy nhiên vừa nghe Nhậm Kiệt nói như vậy, vội vàng dùng tay kia che Tiểu Hồng Miêu, đem nó chắn ở giữa. Cũng may lúc này tiểu tử kia đang liều mạng gặm linh ngọc, căn bản không để ý gì khác.

- Trời ạ, vừa... vừa rồi làm sao vậy, đó là yêu thú gì? Quá kinh người.

- Là linh thú sao? Cho dù linh thú cấp bình thường cũng không khủng bố như vậy chứ, chẳng lẽ là linh thú cấp ?

- Không có khả năng, bé tí hon nhỏ như vậy, vừa rồi còn không chú ý, chỉ cho là búp bê, sủng vật nhỏ, không nghĩ tới... Trời ạ, quá đáng sợ.

- Mấu chục người đều bị đánh bay, mau nhìn, ngay cả Ngụy Lượng đều bị thương không nhẹ.

- Thật cmn trâu bò, không trách được Nhậm đại gia chủ này ngay cả thị vệ cũng không mang, hóa ra bên cạnh có yêu thú trâu bò như vậy, hơn nữa ngụy trang nhỏ yếu như vậy.

- Ẩn giấu cũng quá sâu, đó rốt cuộc là yêu thú gì? Không trách được hắn ngồi vững vàng ở đó, hóa ra sớm có chuẩn bị ở sau.

- Quá khủng bố, vừa rồi ta suýt nữa liền bị lan đến.

Lúc này, chung quanh không ít người đều không nhịn được lùi sau mấy bước, bởi vì vừa rồi một đòn đó tới quá khủng bố, quá kinh người, ai cũng không nghĩ tới sẽ như thế, lúc này kịp phản ứng liền càng trở nên khiếp sợ. Bởi vì bọn họ lúc trước đều không nhìn kỹ, cũng không nhìn rõ tình huống của Tiểu Hồng Miêu trong tay mập mạp.

Nhiều nhất cũng chính là cười nhạo một chút, một nam nhân còn là một tên mập mạp, trong tay cầm một con sủng vật nhỏ như vậy chơi đùa, bọn họ đều cảm giác rất quái dị, lại không nghĩ tới đồ vật nhỏ này rồi lại khủng bố như thế.

Tiếng rống lớn vừa rồi quá nửa tuyệt đối là vượt qua yêu thú cấp tám, đại thủ bút. Cho dù là gia chủ gia tộc lớn Ngọc Kinh Thành cũng còn chưa từng nghe nói có loại yêu thú cấp , cấp coi là sủng vật chơi đùa.

Tất cả mọi người đều cho rằng, cho rằng ngồi yên bất động là bởi vì sớm có chuẩn bị, lại không biết hắn căn bản chưa từng để ý cái này, ngay cả chính hắn đều không nghĩ tới tiểu tử này phản ứng lớn như vậy.

- Khụ... Ộc! Ngụy Lượng lại lần nữa hộc một búng máu, thân thể khẽ run nhìn Nhậm Kiệt và mập mạp trên bàn lúc này cách hắn đã rất xa, chậm rãi nhấc tay chỉ nói: - Hai người... các ngươi... ngồi ra chỗ khác, các ngươi... không... không xứng ngồi ở chủ vị, chỉ có lão đại ta... mới có tư cách ngồi ở... ộc... đó, nếu không đừng trách ta hạ sát thủ.

- Ngươi còn hạ sát thủ? Mập mạp lúc này cả giận nói: - Ngươi hạ sát thủ ta xem xem, thật sự hạ sát thủ, ngươi cho rằng hiện tại còn có thể yên lành đứng đót, chỉ bằng ngươi cũng dám ở đây kêu gào.

Mập mạp vừa nghe liền phát hỏa, tiểu tử này tuy rằng cùng Nhậm Kiệt càng thêm thân cận, nhưng mập mạp đối với nó cũng là vô cùng đau lòng. Hơn nữa vừa rồi nó còn ở trạng thái bộc phát bảo vệ mình suy yếu thành như vậy. Về phần Ngụy Lượng này, cho dù ở trong Ngọc Hoàng Học Viện kinh thế hãi tục, năm thứ nhất liền đạt tới Thần Thông Cảnh, thuộc loại nhân tài mười năm khó gặp một lần, nhưng ở trong mắt mập mạp hiện giờ căn bản không tính là gì.

Ở bên cạnh phiếu cơm lão đại thời gian dài, chuyện gì đặc biệt chưa từng thấy qua, ở mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn cùng yêu thú kiến lửa chiến đấu, mấy trăm vạn yêu thú kiến lửa bọn họ đều giết chết. Dưới sự nắm giữ của phiếu cơm lão đại, hiện giờ trong đội cận vệ người có thể đem Ngụy Lượng dễ dàng đánh ngã liền không dưới chục người, càng không phải nói đám biến thái Tạ Kiếm, Tề Thiên nữa. Tuy rằng lực lượng của mập mạp chưa chắc bằng Ngụy Lượng, nhưng nếu thật sự đánh nhau, mập mạp cũng không sợ Ngụy Lượng này, nghe hắn lúc này còn đang kêu gào, mập mạp liền nổi giận.

- Phiếu cơm lão đại ngươi đừng nhúng tay, hắn không phải còn có lão đại sao. Binh đối binh, tướng đối tướng, loại nhân vật nhỏ này để ta. Hiện tại ta liền làm chuyện thừa dịp hắn bệnh lấy mạng hắn, ta xem hắn còn phách lối, hôm nay ta tát chết hắn. Mập mạp nói rồi giận nhìn Ngụy Lượng, đã tùy thời chuẩn bị ra tay.

Người chung quanh nghe mà đều cười khổ không thôi, thầm nói Nhậm Kiệt này tà khí, tà môn, ngay cả người bên cạnh hắn đều cổ quái như vậy.

Nghe thấy lời này của mập mạp, Ngụy Lượng sắc mặt đỏ bừng, trong mắt sát khí dày đặc, trên hai tay tỏa ra một đoàn khí đen chậm rãi ngưng tụ. Nhậm Kiệt cũng không lên tiếng, cũng không nói nhiều cái gì, nhưng lại thời khắc lưu ý cử động của Ngụy Lượng, chỉ sợ mập mạp có nguy hiểm gì.

- Bổn vương thật muốn xem xem, ai làm càn, lớn lối như vậy, thậm chí ngay cả người của bổn vương cũng dám động. Ai dám ăn hiếp tiểu đệ của ta, muốn chết rồi hả... Ngay khi Ngụy Lượng chuẩn bị liều mạng, không trung đột nhiên vang lên một giọng giòn tan, sau đó trên bầu trời đột nhiên xuất hiện hào quang huyễn lệ, ánh sáng bảy màu rực rỡ lóe lên, hào quang từ xa đến gần trong nháy mắt đã tới trên không.

Nhân vật Âm Dương Cảnh, ngưng tụ âm hồn?

Không ít người đều sợ nhảy dựng, chẳng lẽ là nhân vật Âm Dương Cảnh xuất hiện, không có khả năng!

Lão đại của Ngụy Lượng thế nào cũng hẳn là người của học viện, người ngoài học viện nếu như nhúng tay tranh đấu, học viện cũng sẽ quản, đây là chuyện tuyệt đối không cho phép. Đừng nhìn tranh đấu giữa học viên học viện dường như không ai để ý, nhưng đây là một loại quy củ ngầm chấp nhận, một khi vượt qua phạm vi nào đó là sẽ có người quản, tỷ như người ngoài học viện.

Nếu như là bên trong học viện, lão đại của Ngụy Lượng hẳn cũng là học viên, cho dù là năm thứ cũng không nghe nói có nhân vật Âm Dương Cảnh. Nếu như thật sự có Âm Dương Cảnh, lúc trước cũng liền sẽ không bị Ngọc Tinh Học Viện đánh cho thảm như vậy, làm nhục triệt để như vậy.

Nhưng lăng không phi hành, đây hẳn là chỉ có Âm Dương Cảnh ngưng tụ âm hồn mới có thể làm được, bởi vì ở dưới người hắn cũng không thấy pháp bảo, linh khí.

Tuy nhiên tầng hào quang bảy màu sau lưng hắn kia cũng làm không ít người mê hoặc, đây là chuyện gì xảy ra. Âm Dương Cảnh ngưng tụ âm hồn hẳn là gió âm sát mới đúng, đây là?

- Móa, không phải là một đôi cánh chim Linh khí thượng phẩm sao, làm cho màu sắc sặc sỡ. Mập mạp khó chịu nói.

- Thì ra là Lý Thiên Thành, còn tưởng là ai chứ. Đừng nóng giận, có câu nói rất tốt, mọc cánh đều là người chim, ngươi nổi giận với người chim cùng với tiểu đệ của người chim thật không đáng giá. Nhậm Kiệt đã nhận ra người này là ai, nhìn thấy mập mạp bộ dạng tức giận, cười trêu mập mạp.

- A, người chim... Ừ, chính là người chim! Mập mạp bị một câu nói của Nhậm Kiệt chọc cười, vô cùng tán thành gật đầu.

Vào lúc mọi người ở đây kinh dị, suy đoán, người kia đã bay nhanh tới, thẳng đến lúc này mọi người mới nhìn rõ chuyện gì xảy ra.

Chỉ thấy trên không một thiếu niên năm học hiển nhiên nhỏ hơn bọn họ không ít, còn có một tia hơi thở non nớt chưa hoàn toàn dứt bỏ, nhưng biểu tình lại rất là nghiêm túc, cố ý xụ mặt hạ xuống, sau lưng hắn có một đôi cánh bảy màu giang ra, mà hắn hiển nhiên chính là dựa vào đôi cánh này bay tới.

Người này chính là Thiết Mạo Tử Vương Thành Vương Lý Thiên Thành lúc trước Trường Nhạc Đổ Phường của Nhậm Kiệt khai trương, bị Cao Phi gạt đi lừa bịp tống tiền Trường Nhạc Đổ Phường.

Chỉ có điều loại phòng ngự đơn độc này quý báu, hơn nữa không có nhiều tác dụng thực chiến, bình thường tuyệt đối không ai sẽ luyện chế loại đồ vật này, cho nên trong học viện học viên bình thường đều là tới gần mới nhận ra được.

Mọi người kinh ngạc nhìn Lý Thiên Thành, bọn họ rất nhiều người cũng không nhận ra vị Thành Vương này, nhưng người có thể dùng nổi loại pháp bảo cánh Linh khí thượng phẩm này tuyệt đối không tầm thường, tuy rằng tuổi trẻ nhưng ai cũng nghe ra được hắn chính là lão đại trong miệng Ngụy Lượng, lúc này cũng đều ánh mắt sáng lên.

- Lý Thiên Thành, là Thiết Mạo Tử Vương, Thành Vương.

- Cái gì, dĩ nhiên là Thiết Mạo Tử Vương, không trách ngay cả Ngụy Lượng đều gọi hắn lão đại.

- Lúc trước thật đúng là chưa từng nghe qua về hắn, tuổi trẻ không ngờ uy phong như thế, Thiết Mạo Tử Vương chính là trâu bò.

- Lúc này thú vị rồi, Thiết Mạo Tử Vương gặp gia chủ Nhậm gia, vừa rồi còn sợ Ngụy Lượng kia không đủ phân lượng, lúc này có trò hay xem.

Xem náo nhiệt vĩnh viễn không sợ lớn chuyện, chung quanh không ít người vừa rồi còn cúi đầu ủ rũ, chuẩn bị ứng phó xong liền nhanh chóng trở về làm bộ bế quan, lúc này lại đề hưng phấn, kích động muốn nhìn bọn họ xung đột, đến tột cùng ra sao.

- Ngụy Lượng, ngươi không sao chứ. Nhậm Kiệt, là ngươi... lại là ngươi, nợ lần trước ta còn chưa tính với ngươi, hôm nay ngươi dám đánh tiểu đệ ta, hôm nay bổn vương liền cùng ngươi nợ cũ nợ mới tính một lượt. Trả ta vạn tiền ngọc, cho tiểu đệ ta xin lỗi nhận sai, có nghe thấy không? Cánh chim bảy màu trên lưng Thành Vương hơi vỗ, hắn so với Nhậm Kiệt ngồi trên đài còn cao hơn một chút, càng ở trên đỉnh đầu tất cả mọi người, quay đầu nhìn Ngụy Lượng bị thương một cái quan tâm hỏi han, nhìn thấy Ngụy Lượng gật đầu tỏ vẻ không sao, hắn thì mạnh quay đầu giận nhìn Nhậm Kiệt, mặt banh chặt bộ dạng ta rất phẫn nộ, ta muốn cùng ngươi nợ cũ nợ mới tính một lượt, ngươi chết chắc rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio