- vạn, cho tiểu đệ ta xin lỗi nhận sai? Đây là Nhậm Kiệt rất ít nghe thấy có người cùng mình kêu gào, khiêu khích, Nhậm Kiệt lại rất vui vẻ muốn cười, hơn nữa còn là muốn cười không nén được.
- Ha ha... Nhất là nhìn thấy bộ dạng đầy vẻ nghiêm túc, banh chặt kia của Lý Thiên Thành, Nhậm Kiệt càng không nén được muốn cười. Người này rồi lại còn nhớ thương vạn tiền ngọc kia, quá thú vị.
Đứa nhỏ nảyồi lại hiện tại còn nhớ thương khoản tiền lừa bịp tống tiền Trường Nhạc Đổ Phường kia của mình, thật không biết nên nói hắn thế nào cho tốt.
Nhậm Kiệt quả thật không nén được, cất tiếng cười to.
Nhất là cho tiểu đệ ta xin lỗi nhận sai, nói lời thật, thật đúng là rất ít nghe thấy có người nói trực tiếp như vậy.
Nhất là tuổi, bộ dạng của hắn cùng với phen lời ra mặt thay Ngụy Lượng, thật là quá có cảm giác vui vẻ, quá vui đùa.
- Cười cái gì cười, ngươi cho là bổn vương đang nói đùa với ngươi sao? Nói cho ngươi biết, đây cũng không phải là ở Trường Nhạc Đổ Phường lúc trước... Ta nói cho ngươi, lần này ngươi cũng không có biện pháp dùng loại thủ đoạn đó uy hiếp ta nữa, hiện tại Ngọc Hoàng Học Viện ta là lão đại. Nhìn thấy sau khi mình nói xong, Nhậm Kiệt không ngờ ôm bụng cười to, mập mạp bên cạnh cũng cười theo, khuôn mặt nhỏ của Thành Vương Lý Thiên Thành nghiêm lại, tức giận gào thét.
Đồng thời ngón tay cái chỉ vào lồng ngực mình, bộ dạng Ngọc Hoàng Học Viện ta lão đại.
- Ha ha... phiếu cơm lão đại, ta cũng không nhịn được nữa. Lúc trước Lý Thiên Thành đến mập mạp cũng biết, vừa rồi chỉ là đang cười, lúc này không nhịn được suýt nữa cười lăn ra.
- Ha ha... ta cũng không nhịn được, đứa nhỏ này quá vui mừng, quá biết làm trò cười. Nhậm Kiệt cũng cất tiếng cười to, hơn nữa nghe thấy hắn nhắc đến Trường Nhạc Đổ Phường sau đó dừng một chút, bộ dạng rối rắm, rõ ràng là lập tức nghĩ tới chuyện lúc trước vì sao không đòi vạn tiền ngọc liền đi.
Hiện tại bộ dạng của hắn, cũng giống như một đứa trẻ rốt cuộc đi học đang nói: Ta hiện tại đã lớn đã đi học rồi, ta là hợp pháp đi ra, ngươi không có biện pháp uy hiếp ta, không có biện pháp méc với mẹ ta nữa.
Hơn nữa hắn dựng ngón cái lên chỉ vào ngực mình, câu nói ta là lão đại Ngọc Hoàng Học Viện kia càng khiến Nhậm Kiệt cười muốn bò lăn ra.
Chẳng lẽ là chính mình tiến vào vườn trẻ, quá thú vị.
Nhậm Kiệt và mập mạp ở trên đài đột nhiên cười lớn như vậy, làm cho người phía dưới không hiểu ra sao, không thể không nói Thành Vương Lý Thiên Thành trực tiếp dựa vào cánh Linh khí thượng phẩm bay tới vẫn là rất oai phong, ít nhất ở loại địa phương Ngọc Hoàng Học Viện này khiến người nhìn rất là sợ hãi than.
Nhưng là làm sao ở chỗ Nhậm Kiệt và mập mạp này lại cười thành như vậy, có buồn cười vậy sao?
Mà khuôn mặt nhỏ của Lý Thiên Thành đã giận phồng lên, cười cái gì cười? Quả thật quá đáng ghét. Kẻ này lần trước khiến mình xám xịt mà đi, tuy rằng Cao Phi kia không phải là tiểu đệ của mình nhưng dù sao cũng đi cùng mình, không ngờ còn bị hắn giết, nghĩ tới Lý Thiên Thành liền cảm giác mình mất mặt.
Hôm nay lại còn đánh tiểu đệ của mình, mình đòi nợ hắn hắn lại cười thành như vậy, quả thật quá đáng ghét.
- Cười đủ chưa, ngậm miệng, ầm... Trong nháy mắt kế tiếp, một luồng pháp lực mênh mông khủng bố kinh người trong nháy mắt bùng nổ, trên Linh khí thượng phẩm cánh bảy màu sau lưng Lý Thiên Thành trong nháy mắt vô số tơ nhỏ từ bốn phía bắn ra, trong nháy mắt giống như một tấm lưới lớn, che phủ trời đất trực tiếp chụp hướng Nhậm Kiệt, mập mạp trên đài ở phía dưới.
Bốn phương tám hướng, hoàn toàn bao phủ, trong đó mấy sợi thì trực tiếp quấn hướng Nhậm Kiệt và mập mạp. Hắn muốn đem hai kẻ này kéo lên không, thu thập bọn họ một phen, xem bọn họ còn cười hay không.
- Pháp lực thật mênh mông, Linh khí thượng phẩm cánh bay này không ngờ còn có lực lượng công kích, đây thật là thứ tốt.
- Cái này so với Ngụy Lượng còn mạnh hơn nhiều, tên này mới bao nhiêu tuổi hả.
- Ngươi cũng không nghĩ xem hắn là ai, Thành Vương đó. Đây nhưng là hậu đại của vị lão tổ tông trâu bò nhất kia của hoàng gia trong truyền thuyết, có thể không trâu bò sao.
- Linh khí thượng phẩm, pháp lực Thần Thông Cảnh, lúc này Nhậm Kiệt thảm rồi.
Lý Thiên Thành bất ngờ ra tay, khiến cho không ít người phía dưới mừng thầm không dứt, đồng thời cũng kinh hãi không thôi. Bởi vì Lý Thiên Thành này tuổi nhỏ xíu, lại thật sự rất hung hãn, lực lượng cường đại so với Ngụy Lượng vừa rồi biểu hiện rất hung cũng không biết mạnh hơn bao nhiêu, thúc giục Linh khí thượng phẩm rồi lại cũng không mất bao nhiêu lực lượng, có thể thấy sự cường đại của hắn.
Tuy rằng bọn họ còn không nhìn ra thực lực sâu cạn của hắn, nhưng lại đều rất muốn nhìn thấy tranh đấu kế tiếp.
Mà Ngụy Lượng đứng ở đó đang dùng dược vật ổn định thương thế, trên mặt lộ ra một tia vui mừng. Lão đại ra tay! Đừng nhìn lão đại của mình tuổi không lớn, nhưng lực lượng đó tuyệt đối không phải là giả. Lúc trước mình bị lão gia đưa tới khiến mình theo hắn cũng không phục, kết quả bị hắn một tay đánh ngã hơn trăm lần, hoàn toàn bị đánh phục.
Nhậm Kiệt, xem ngươi lần này làm sao bây giờ, cho dù chính ngươi cũng là Thần Thông Cảnh, nhưng loại Thần Thông Cảnh đó của ngươi ngay cả ta cũng không bằng, vừa rồi nếu không phải là yêu thú kia đột nhiên phát uy, chính mình liền lên đem hắn đánh nằm sấp. Tuy nhiên yêu thú kia chính mình có thể cảm nhận được, rõ ràng đang rất suy yếu, tiếp tục không còn chút sức, nếu không vừa rồi một chiêu đó mình cũng không có biện pháp hoàn toàn chặn được.
Lần này tiểu lão đại của mình ra tay, Linh khí thượng phẩm cộng thêm thủ đoạn biến hóa khó lường quỷ dị đa đoan, lực lượng Thần Thông Cảnh tầng tám, lúc trước ngay cả Ngụy Lượng đều cảm thấy khó tin. Chính mình nhưng là từ ba tuổi liền bắt đầu cùng yêu thú chém giết, trải qua các loại lịch lãm sinh tử mới có ngày nay, trở thành người nổi bật trong cùng thế hệ. Thằng nhóc tuổi còn nhỏ hơn mình này làm sao có thể mạnh như vậy.
Nhưng sau đó hắn cũng liền dần dần tiếp nhận, ai bảo vị tiểu lão đại này của mình thân phận không phải tầm thường chứ. Mà nhà mình năm đó cũng từng chịu ân huệ của vị lão tổ kia, sau khi hiểu được điểm này hắn liền hoàn toàn bắt đầu theo vị tiểu lão đại Thành Vương này. Hiện giờ nhìn tiểu lão đại ra tay, Ngụy Lượng lòng tin tràn trề, đồ vật trong tay tiểu lão đại nhiều mà, đập chết bọn họ giống như chơi, càng huống chi chỉ là thu thập một chút.
Ngụy Lượng đi theo Thành Vương hiện giờ đã hoàn toàn xưng bá năm thứ nhất Ngọc Hoàng Học Viện, đoạn thời gian này ngược lại nghe vị tiểu lão đại này của mình lẩm bẩm qua mấy lần, muốn tìm Nhậm Kiệt tính sổ, đòi lại vạn tiền ngọc, hôm nay xem ra nợ cũ nợ mới cùng tính một lượt.
- Trận pháp nơi này còn không tệ, đáng tiếc chính là thủ pháp quá kém. Ầm! Nhìn thấy Thành Vương Lý Thiên Thành ra tay, Nhậm Kiệt tự lẩm bẩm nói đột nhiên nhấc tay, trong nháy mắt thần thức của hắn thúc giục pháp lực, trực tiếp đánh vào trong trận pháp chung quanh đài này. Trận pháp trên đài ầm ầm trực tiếp bị thúc giục.
Quanh đài này có trận pháp điểm này rất dễ dàng biết được, loại địa phương này khẳng định có phòng bị, cho dù ở trên so tài cũng cần dùng trận pháp cách ly, dù sao có chút công kích uy lực tương đối lớn nếu như không cách ly thì phiền. Lúc cần thiết còn có cách ly, tránh cho bị người nhìn thấy một số đồ vật không muốn cho người nhìn thấy.
Chỉ là những thứ này cũng không phải là người khác có thể tùy ý thúc giục, nó tương đương với khóa cửa, không có chìa và phương pháp là không có khả năng. Nhưng Nhậm Kiệt lúc này giống như mở trận pháp của mình bố trí vậy, trực tiếp đem đại trận bố trí quanh đài khởi động, trong nháy mắt trận pháp đem chung quanh hoàn toàn bao phủ, trong nháy mắt ngăn cách hết thảy.
- Trận pháp, ai đang làm trò quỷ! Lý Thiên Thành nhìn thấy trận pháp khởi động cũng cả kinh, chẳng lẽ là bên phía học viện có người ra tay ngăn cản. Đáng ghét, là ai lớn gan như vậy dám ngăn cản mình. Thân là Thiết Mạo Tử Vương, cộng thêm bối phận đặc biệt cao, ở trong Ngọc Hoàng Học Viện thật đúng là không có mấy người dám trêu chọc hắn.
Nhất là những người trong hoàng tộc kia, nhìn thấy hắn mỗi người đều là vãn bối, vô số đời cháu, ai dám chọc hắn.
- Ai khởi động trận pháp cũng không nhận rõ, để bản gia chủ trước dạy ngươi cái gì gọi là chiến đấu đi, xuống cho ta. Đúng lúc này, trong đó một ít tơ nhỏ trên Linh khí thượng phẩm phi hành bắn ra đã quấn quanh Nhậm Kiệt, chung quanh đã hoàn toàn bị ngăn cách, Nhậm Kiệt thần thức cải biến trận pháp, bảo đảm ngay cả một ít lão sư trong tối lưu ý nơi này cũng không có biện pháp biết trong này xảy ra tình huống gì, đột nhiên dùng sức.
Ầm... Trong nháy mắt, Thành Vương Lý Thiên Thành mượn cánh Linh khí thượng phẩm bay ở trên không đột nhiên rơi xuống dưới, thoáng cái giống như sao băng trên trời.
- Bay lên cho ta, làm sao lại như vậy, a... Lòng của Lý Thiên Thành cũng chợt trầm xuống, luồng lực lượng này quá cường đại, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng, ngay cả lực lượng của cánh bảy màu Linh khí thượng phẩm đều không có biện pháp chống lại, lập tức rớt xuống. Hắn liều mạng thúc giục lực lượng cũng không làm nên chuyện gì.
Ầm... Thân thể Lý Thiên Thành trực tiếp rơi xuống trên đài, cũng may trong nháy mắt cuối cùng, tơ nhỏ trên cánh bảy màu kia không bắn ra chợt bao bọc hắn thành như một con nhộng, tuy rằng rớt xuống thật nặng nhưng không làm hắn bị thương.
- Đáng ghét, ta... Tuy rằng không bị thương nặng nhưng Lý Thiên Thành cũng bị lực lượng trong nháy mắt rơi xuống làm cho thất điên bát đảo, buồn bực mắng vận chuyển lực lượng muốn động thủ.
Ầm... Rắc... Bùng... Một tiếng vang lớn, hắn liền cảm giác thân thể khựng lại, tầng phòng ngự bao bọc bên ngoài như kén do tơ nhỏ hình thành cùng với tác dụng phòng ngự của cánh bảy màu trực tiếp bị Nhậm Kiệt một quyền đánh xuyên, sau đó đánh mạnh lên bụng của Lý Thiên Thành.
Lý Thiên Thành trong nháy mắt này liền cảm giác trong bụng giống như dời non lấp bể, pháp lực tầng ngoài thân thể, trên người còn mặc nội giáp phòng ngự chưa hoàn toàn thúc giục, tuy rằng triệt tiêu một chút lực lượng, nhưng lực lượng còn lại cũng đánh cho hắn suýt nữa ngất đi. Đau khiến hắn kêu" A" một tiếng, một búng máu cũng phun ra ngoài, pháp lực ngưng tụ trực tiếp bị đánh tan.
Xong rồi, hắn cảm giác thân thể của mình giống như không thuộc về mình, bụng đau không chịu được, giống như bị đánh xuyên vậy.
Cả thân thể như muốn rời ra từng mảnh. Sau đó Ầm một tiếng, cánh bảy màu sau người hắn mất pháp lực chống đỡ và khống chế, thoáng cái tróc ra, lập tức dung nhập vào trong thân thể của hắn. Hiển nhiên cánh bảy màu này hắn đã hoàn toàn luyện hóa, chỉ tiếc một quyền này của Nhậm Kiệt quá hiểm, đã đánh cho hắn ngay cả pháp lực đều không có biện pháp ngưng tụ, toàn thân rã rời, giống như hồn bay phách lạc, muốn chết đi, càng đừng nói khống chế pháp bảo đã luyện hóa này.
- Ộc... Ngươi... ngươi dám đánh ta, ngươi, không có khả năng, ta là Thần Thông Cảnh tầng tám... Lý Thiên Thành phun ra một búng máu, đau đớn kịch liệt, khó thể tin nhìn Nhậm Kiệt, sau đó hắn đột nhiên tỉnh ngộ lại.
Không có khả năng! Chính mình nhưng là Thần Thông Cảnh tầng tám, mặc dù có nhiều pháp bảo không dùng, nhưng bằng vào cánh bảy màu cùng nội giáp phòng ngự trên người mình, cho dù Âm Dương Cảnh bình thường muốn thương đến mình cũng khó, hắn... hắn làm sao có thể chỉ là một quyền... một quyền liền đánh cho mình mất sức phản kháng.
Điều này làm sao có thể, mấy tháng trước Nhậm Kiệt này đánh chết Cao Phi cũng chỉ là mượn dùng lực lượng của người khác, mượn thần thông cái gì Kim Cương Bất Hoại Thể kia, hiện tại, đây là...
Thần Thông Cảnh tầng tám, Nhậm Kiệt thầm nói mình chỉ bằng cường độ thân thể đối kháng Âm Dương Cảnh âm hồn tầng đều không có vấn đề, huống chi chỉ là thu thập loại tiểu tử theo Nhậm Kiệt thấy không có sức chiến đấu gì này.
- Lần sau nhớ kỹ, vĩnh viễn không nên khinh thị đối thủ của ngươi, sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực. Bùng! Nói rồi, nắm tay Nhậm Kiệt hơi thu lại, sau đó lại là một quyền đánh lên bụng Thành Vương Lý Thiên Thành.
Lại là một lần đau đớn gần như bị đánh xuyên, đau khiến Lý Thiên Thành gần như đã cho rằng mình không xong, bởi vì lực lượng một quyền này của Nhậm Kiệt trong nháy mắt phân tán toàn thân. Hắn sau đó phun ra một búng máu, cảm giác lục phủ ngũ tàng đều như bị chấn vỡ.
- Làm lão đại thì phải có vẻ của lão đại, ưỡn ngực, ngẩng đầu, đứng thẳng, không thể bị đánh hai quyền liền cuộn mình lại... Nhậm Kiệt nói rồi, một tay kéo vai Lý Thiên Thành, làm cho thân thể bị đau đến không xong của hắn đứng thẳng.
- Ngươi tự cho là có rất nhiều bài tẩy, cho rằng thu thập ta có thừa, nhưng ngươi xem hiện tại ngươi có bài tẩy nhiều mấy cũng tác dụng gì. Cái này giống như khống chế thiên quân vạn mã, nhưng một người một thanh kiếm cũng có thể giải quyết, cho nên có bài tẩy không hiểu được sử dụng cũng uổng phí, hiểu không? Bùng! Vừa mới đem Lý Thiên Thành này kéo đứng thẳng, Nhậm Kiệt rất bình tĩnh nói chuyện, lại là một quyền đánh vào bụng Lý Thiên Thành.
- Ộc... Lý Thiên Thành lại là một búng máu phun ra, trên mặt nhỏ đau đến gần như vặn vẹo, nhưng lại cắn chặt răng, nước mắt đảo quanh trong vành mắt lại chết sống không rơi xuống.
Đau đớn, tức giận nhìn chằm chằm Nhậm Kiệt, hắn lúc này hận! Vì sao kẻ này mỗi lần dùng lực lượng đều kém một chút xíu như vậy, khiến mình đau đến sắp sụp đổ, lại không kinh động đến món bảo bối trong cơ thể kia của mình, nếu như hắn ác thêm một chút, cũng liền tốt rồi.
- Kỳ quái, phiếu cơm lão đại đây là đang làm gì, phiếu cơm lão đại nhưng là không có hứng thú và ham thích quản giáo trẻ nhỏ, càng thêm không có ham mê hành hạ người nói nhảm này, hôm nay đây là làm sao vậy? Mập mạp ở một bên cũng rất là tò mò, rất là khó hiểu, thầm nghĩ phiếu cơm lão đại đây là làm gì.