Mấy ngày ở đây, nàng đã sớm cảm nhận thấy áp lực kinh khủng Tề Thiên gây cho nàng. Nhưng có chỉ là cảm nhận, dù sao thực lực đối phương còn chưa đạt tới Thái Cực Cảnh. Nhưng mà vừa rồi thì sao? Hắn bạo phát lực lượng tuyệt đối là cấp bậc lão tổ Thái Cực Cảnh. Hơn nữa năng lực biến thân càng thêm kinh khủng hơn. Sao lại như vậy? Chẳng lẽ là Thiên Yêu Thú?
Không đúng a, trên người hắn không có một chút yêu khí nào, càng không phải linh thú. Chuyện này thật làm người ta khó tin.
- Phốc...
Cổ Tiểu Bảo lại hộc ra một búng máu.
Hắn ngẩng đầu, dùng ánh mắt không dám tin nhìn Tề Thiên. Lần đầu tiên hắn gặp chuyện cổ quái như vậy, Cự viên kia còn kinh khủng hơn Long Lân Hổ Vương gấp trăm lần, ngay cả tổ phù phong ấn cũng có phản ứng.
Cổ Tiểu Bảo tuy còn nhỏ, nhưng rất nhạy cảm với lực lượng. Tuy biết Tề Thiên biến thân không được lâu, nhưng trong nháy mắt từ Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong đạt tới Thái Cực Cảnh cấp bậc lão tổ thì còn biến thái hơn mình đấy.
Tại sao lại vậy?
Trên thực tế, cho dù đối phương là cấp bậc lão tổ thì Cổ Tiểu Bảo cũng không tới mức bị thua dễ dàng như vậy. Quan trong là vừa rồi hắn không nghĩ tới đối phương lại động thủ, lại càng không nghĩ tới đối phương lại biến thân. Quá đột ngột rồi.
- Có phải bây giờ ngươi đang nghĩ là quá đột ngột đúng không? Ngươi cho rằng nguy hiểm sẽ cho ngươi cơ hội chuẩn bị sao? Cái gì mà là ngoài ý muốn, chính là chuyện ngươi không nghĩ tới đấy. Ngươi có chuẩn bị thì còn là ngoài ý muốn sao?
Nhậm Kiệt nhân cơ hội này dạy dỗ.
- Hôm nay để ngươi học một điều, tuyệt đối không thể khinh địch. Cả đời nỗ lực, một lần kinh khịch mà bị mất sạch, dù ngươi có mạnh mấy đi nữa, thì cũng sẽ có chuyện ngoài ý mốn. Bề ngoài làm ra vẻ thế nào cũng được, nhưng trong lòng phải luôn chuẩn bị sẵn sàng. Như ngươi mà ra chiến trường thì chỉ có chết.
- Uống thuốc này vào đi. Chờ khôi phục lại rồi nói.
Nhậm Kiệt ném hai bình dược phẩm cho Cổ Tiểu Bảo.
Cổ Tiểu Bảo thua oan ức, có chút không phục. Nhưng cũng không nói nhiều, uống dược phẩm vào, chuẩn bị khôi phục thương thế rồi tái chiến với Tề Thiên.
- Nhậm Kiệt... hắn là?
Văn Thi Ngữ cũng không nhịn được, liếc Tề Thiên một cái tò mò hỏi.
- Hắn tự đặt cho mình cái tên Tề Thiên, cũng vì ta từng kể cho hắn một câu chuyện về một Hầu Tử. Chuyện còn lại ta cũng không rõ lắm.
Nhậm Kiệt nói.
- Không biết? Chuyện Hầu Tử?
Văn Thi Ngữ càng thêm ngạc nhiên. Trong lòng không hiểu.
Nhậm Kiệt cũng rất kiên nhẫn kể lại câu chuyện về Tề Thiên Đại Thánh cho nàng nghe, Văn Thi Ngữ vô cùng chấn kinh, rất nhanh bị câu chuyện hấp dẫn. Mà khi nghe Nhậm Kiệt kể Tề Thiên đánh giá vị hầu tử kia đánh giá hắn không xứng với cái tên Tề Thiên, nàng lại càng chấn kinh.
Như vậy phải có bao nhiêu khí phách, phao nhiêu tự tin mới dám nói như vậy?
Chấn kinh thì chấn kinh, nhưng rất nhanh Văn Thi Ngữ phát hiện ra chuyện lạ. Vừa rồi Nhậm Kiệt còn vội vã đuổi đám người cha mình đi, vậy mà bây giờ lại chậm rãi uống trà và kể chuyện cho mình nghe.
Mặc dù biết Nhậm Kiệt có dụng ý, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác khác thường.
Mà trò chuyện với Nhậm Kiệt càng lâu, Văn Thi Ngữ lại càng chấn kinh hơn. Nàng không thể tin, một người lại có thể hiểu được nhiều chuyện như vậy. Không, không chỉ là hiểu được, mà là tinh thông. Vô tình, Văn Thi Ngữ nói về phương diện nàng am hiểu nhất, cầm kỳ thư họa, nhưng khi nghe Nhậm Kiệt nói, nàng mới biết, thì ra một số đạo lý ngày xưa sư phụ còn không thấu, nhưng Nhậm Kiệt nói mấy câu, nàng lại có thể lĩnh ngộ được.
Mấy canh giờ qua đi. Cổ TIểu Bảo cũng khôi phục thương thế. Lại lần nữa chiến đấu với Tề Thiên. Theo lý thuyết thì khi biết Tề Thiên không duy trì trạng thái được bao lâu, hắn chọn sách lược du đấu. Nhưng sách lược không tệ đó, chiến đấu cũng hung mãnh hơn trước, nhưng mà lúc này gã cũng chỉ là một con gà con thông minh hơn một chút. Mà Tề Thiên là con cáo già, cho dù hắn thông minh hơn, sạch lược không sai lầm, nhưng mà luận nắm bắt thời cơ, lợi dụng sơ hở của đối phương, thì sao bằng Tề Thiên cho được.
Cho nên rất nhanh lại bị Tề Thiên đánh ngã. Mỗi lần như vậy, Nhậm Kiệt lại cho hắn dược phẩm dưỡng thương, sau đó lại tùy ý trò chuyện với Văn Thi Ngữ.
Chết vì gái là cái chết tê tái.
Không bao lâu, chiến báo mới nhất truyền về. Tây Bắc bị công phá liên tiếp ba đạo phòng tuyến, địch nhân tiến sâu vào dặm. Phòng tuyến Tây Bắc không thể không co rút lại, chỉ kiên thủ mười mấy trấn quan trọng và đại bản doanh Tây Bắc mà thôi.
Những hành tỉnh khác nhận được tình báo, nhanh chóng triển khai phòng tuyến.
Bại trận. Tây Bắc bị bại, đại quân Thiên Hải Đế Quốc tiến sâu vào.
Không tới canh giờ, Tây Nam cũng truyền đến tin tức như vậy. Tây Nam tổn thất thảm trọng, liên tiếp bại trận, đại quân co rút cố thủ đại bản doanh. Sau đó mấy chục thư cầu cứu và tấu chương tuôn vào kinh thành.
Lần này cả kinh thành đều trở nên chấn động. Ai cũng không nghĩ tới chiến đấu lại chuyển biến nhanh như vậy.
Người bình thường hoảng loạn, một số người nhìn ra sự tình không đơn giản. Bởi vì chủ doanh Tây Cương không bị công kích, vạn đại quân bình yên vô sự, không có động tĩnh. Mà Tây Nam, Tây Bắc bại trận nhanh như vậy, nhất định là không bình thường. Rất nhiều người tỏ ra lo lắng, Minh Ngọc Hoàng Triều không loạn giặc ngoài, nội bộ đã đánh nhau trước, mà Nhậm gia sẽ không học vị Vương gia kia dẫn địch nhân vào chứ?
Lúc này mọi người mới biết, chiến tranh không còn là câu chuyện đàm luận uống rượu, đàm trà nữa. Dương như sự tình trở nên nghiêm trọng, có một số hàng hóa tăng giá, lòng dân hoảng loạn.
- Không xong rồi. Lão gia. Tổ trạch Trần gia chúng ta bị cháy rồi. Người trong nhà đều bị giết, đồ đạc bị cướp sạch.
- Hàng hóa chúng ta cũng bị cướp sạch. Không xong rồi.
- Hai tỉnh phía Tây Nam đều bị cướp sạch, ngay cả quan phủ cũng không thoát.
Chuyện như vậy truyền tới các đại gia tộc không ít.
Hàng hóa đều lưu thông tới kinh thành, cho nên ngày hôm sau giá cả đột nhiên tăng vọt. Cả kinh thành rung chuyển, bất an.
- Bịch..
Trên triều, hoàng đế tức giận, chỉ đám đại thần phía dưới mắng mỏ. Trong lòng cảm thấy đối phương rất có thể làm ra sự tình đập nổi dìm thuyền.
Chuyện này hắn chưa từng nghĩ tới. Trong lòng phát lạnh, nghĩ ngay là Nhậm Kiệt giở trò, nhưng hắn càng sợ Thiên Hải Đế Quốc hơn.
Thu thập tình báo, hoàng đế âm thầm chuẩn bị bố trí, chuẩn bị chế tạo uy thế nghịch chuyển càn khôn. Nhưng lại không nghĩ tới mọi chuyện xảy ra nhanh hơn hắn dự đoán.
Nhưng bây giờ mình xuất thủ, vậy thì bố trí lúc trươc đều mất trắng. Dĩ nhiên hắn đã hạ lẹnh cho UY Viễn đại tướng quân hành động, đồng thời để Tây Cương khống chế cục diện, tránh cho tới lúc không thể vãn hồi được.
Mà lần này Tây Bắc, Tây Nam liên tục co rút lại, nhưng bị hiềm nghi bảo lưu lực lượng thả địch tiến vào.
Các đại thần liên tục tấu trừng chị hai người Nhậm Thiên Hoành, đẩy Nhậm gia lên đầu sóng ngọn gió.
Những hành tỉnh bị cướp bọc đều là địa bàn của Lâm gia, Cao gia, Phương gia, Vũ gia.
Đám người này hiểu ý hoàng đế, càng kiên quyết tấu lên, còn có người vạch ra tội lớn của gia chủ Nhậm gia, không giết không thể chấn an lòng dân.
- Không xê xích lắm.
Nhậm Kiệt đứng dậy lẩm bẩm nói.
Văn Thi Ngữ không hiểu.
- Đông, đông, đông...
Đúng lúc này, đột nhiên Nhậm Kiệt lấy ra trống trận từ nhẫn trữ vật, nhảy lên không trung, hai tay cầm dùi, chậm rãi gõ, thanh âm không nhanh, nhưng lại chứa đựng một cỗ lực lượng chấn nhiếp hồn phách. Nhậm Kiệt không mượn trận pháp, nhưng tiếng trống vẫn vang xa mấy trăm dặm, vang vọng cả kinh thành.
Đợi đã lâu, thời cơ rốt cuộc đã tới. Tuy đây là thời cơ mình tạo ra, nhưng cũng không chênh lệch bao nhiêu.