- Trống trận, đây không phải là trống trận của Nhậm gia sao, tại sao hắn lại gõ?
- Vào thời điểm này hắn gõ trống trận, hắn muốn làm gì?
- Hừ! Chẳng lẽ hắn dám tạo phản hay sao?
Lúc này, bên trong Kim Loan Đại Điện đang thương nghị, những người kia đang không ngừng tâu lên, đều nhìn ra bên ngoài; mà hoàng đế ngồi cao trên long ỷ, một mực còn không có quyết định chủ ý cuối cùng có nên xuất quân hay không, cảm giác hỏa hầu còn kém một chút cũng khẽ nhíu mày đứng dậy. Ngay khoảnh khắc có cảm giác như ánh mắt đó nhìn xuyên qua không gian, nhìn thẳng vào Nhậm Kiệt.
- Lần trước Nhậm Kiệt gõ trống trận, chỉ là vì tranh đấu cùng gia chủ Phương gia, lần này lại không biết muốn làm gì?
- Cũng vì có gia chủ như hắn vậy, Nhậm gia mới biến thành như vậy!
- Không sai, thời điểm Nhậm Thiên Hành cha hắn còn, chưa từng bị bại!
- Nếu không vì hắn, Tây Bắc, Tây Nam làm sao sẽ thất thủ! Hiện nay mấy trăm vạn người bị đại quân Thiên Hải vây khốn, hơn ức người bị đại quân Thiên Hải tập kích!
- Vào thời điểm này, hắn còn làm loạn, thật không biết hắn định làm gì?
Vốn là gần đây bởi vì Tây Bắc, Tây Nam thất thủ lòng người bàng hoàng; cộng thêm có người không ngừng chọc gậy bánh xe, hôm nay dường như hướng gió đã bắt đầu có xu thế nghiêng về một bên. Cộng thêm có rất nhiều gia tộc phái ra ngoài một số người khống chế dư luận, nắm lấy quyền phát biểu, cho nên khi tiếng trống vang lên, toàn bộ Ngọc Kinh Thành đều thờ ơ lạnh nhạt, còn có một số người đang mắng chửi trù yểu, dường như hết thảy đều là lỗi của Nhậm Kiệt, không có hắn đâu có đến nỗi như thế!
Bởi vì mấy ngày qua, với đủ loại việc xấu của Nhậm Kiệt trước đây lại lần nữa bị người ta lấy ra nói, còn cố ý khuếch đại lên rất nhiều lần, mà ảnh hưởng của hắn đối với Nhậm gia cũng bị phóng đại lên.
Mà đúng lúc này, đột nhiên vang lên thanh âm của Nhậm Kiệt, vốn tiếng trống thong thả đột nhiên trở nên sôi động lên. Lúc trước Nhậm Kiệt đã từng hát qua bài hát này, nhưng khi đó hắn mới vừa tới nơi này không lâu, khi đó lực lượng của hắn yếu nhược, khi đó còn chỉ là hát cùng với các bộ hạ cũ của phụ thân.
Nhưng lúc này, Nhậm Kiệt đã có cảnh giới nửa bước Pháp Thần Cảnh, hắn gõ tiếng trống trong đó mang theo một lực lượng chấn nhiếp hồn phách người ta; nghe tiếng trống này khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Trong tiếng trống ầm ầm, dường như mọi người đều đưa thân vào trong chiến trường vạn mã tung vó, chém giết.
Vẻn vẹn bằng vào tiếng trống, có thể làm cho mấy trăm vạn người ở Ngọc Kinh Thành như đi vào trong cảnh chiến trường, điều này tuyệt đối đã đạt đến một cảnh giới cực kỳ kinh khủng.
Mấy ngày nay, Văn Thi Ngữ không ít lần đàm luận về phương diện này cùng Nhậm Kiệt, dù sao nàng theo học ở Cửu Âm Tông chính là những thứ này, mà lúc này, Văn Thi Ngữ nghe thanh âm kia lập tức si mê, nàng cũng đắm chìm trong tiếng trống.
"Khói báo động nhìn về phương bắc, Lốc cuộn lên, ngựa hí, kiếm vung, Tâm như nước Hoàng Hà mờ mịt, Hai mươi năm tung hoành ai chống, Hận muốn điên đao chém khắp nơi, Bao anh em vùi thân quê lạ, Vì quốc gia chết có là gì, Kìm tiếng than, huyết lệ trong lòng, Ngựa về nam người nhìn về bắc, Bao cỏ cây bụi đất tung mù, Nguyện giữ gìn mở mang bờ cõi, Đường đường kinh quốc mở tứ phương.
Mừng vui!" (Trích tepga dịch nghĩa không phải dịch thơ)
Người khác nghĩ như thế nào, người khác làm như thế nào, Nhậm Kiệt không để ý tới, sau khi gõ trống trận, tiếng trống vang lên làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, mang mấy trăm vạn người đi vào chiến trường, đồng thời hắn dùng thần hồn lực thông báo cho rất nhiều người, bao gồm tất cả mọi người đang ở Ngọc Tuyền Sơn, đang nhanh chóng chạy tới Ngọc Kinh Thành.
Nhậm Kiệt không có cải sửa lời ca nhiều lắm, có vài chỗ cũng không cần sửa đổi, chỉ là cần một loại cảnh giới.
- năm qua, trong con cháu trực hệ Nhậm gia ta có vạn người chết trận sa trường, một đời Nhậm gia ta có số người chết tại chiến trường tới hơn trăm vạn, gia chủ các đời không dưới mười người chết trong chiến trường. Mà tướng sĩ Nhậm gia đi theo ta vì nước chiến đấu chết ở chiến trường, đã tới hơn vạn... "Ầm..." Nhậm Kiệt vừa nói, vừa vung tay một cái, trong nháy mắt một đạo pháp lực đánh xuyên qua một gian phòng linh vị cung phụng của Nhậm gia, trong tiếng nổ ầm ầm hơn khối linh ngọc bay lên, bị pháp lực kích phát.
Vô số tên người lơ lửng giữa không trung, trong nháy mắt dầy đặc khắp cả bầu trời Ngọc Kinh Thành.
- Có lẽ có người không nhớ tới họ, nhưng Nhậm gia ta ghi nhớ tất cả mọi người. Nơi này từng có tên của mỗi vị tướng sĩ cùng Nhậm gia chết trận sa trường năm qua, họ vĩnh viễn được cung phụng trong từ đường Nhậm gia, chính nhờ có họ, Minh Ngọc Hoàng Triều mới có năm huy hoàng tới nay!
Một bài ca của Nhậm Kiệt khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, còn có tiếng trống kia, làm cho tất cả mọi người sôi sục, lúc này đột nhiên xuất hiện vô số tên người, vô số số liệu này, lập tức Ngọc Kinh Thành gần như khóc thành một mảnh.
Nhà ai dám nói chưa từng có người chết trận? Có lẽ bên trên kia có tên của tổ tiên mình! Ai cũng không hề nghĩ tới, Nhậm gia lại ghi nhớ điều này, đây là điều trước kia ai cũng không biết.
Lập tức, vô số người trong Ngọc Kinh Thành quỳ xuống, vô số người khóc rống lên... cũng không ít người tu luyện, có khí lực sát khí ngất trời, có một loại kích động tùy thời không tiếc đầu rơi máu chảy.
- Hôm nay Thiên Hải Đế Quốc lại lần nữa đến đây xâm phạm, Tây Bắc, Tây Nam đơn độc thừa nhận lực công kích của cả nước Thiên Hải Đế Quốc, Hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc thân chinh. Có lẽ đây đối với Ngọc Kinh Thành xa xôi mà nói, còn không cảm thấy được gì, nhưng các người có thể nhìn đây! "Ầm" Nhậm Kiệt lần nữa vung tay, lại là một khối linh ngọc, chớp động lóe sáng chữ viết trở nên lớn vô cùng che phủ tất cả tên trên bầu trời Ngọc Kinh Thành.
- Tây Bắc, Tây Nam bị địch nhân công kích ngày thứ nhất, Tây Bắc tướng sĩ tử trận người, Tây Nam tướng sĩ tử trận người, chặn địch nhân công kích liên tục canh giờ. Tây Bắc bị địch nhân công kích ngày thứ hai, Tây Bắc nhân số tử trận người, Tây Nam nhân số tướng sĩ tử trận người, chặn địch nhân công kích liên tục canh giờ; Tây Bắc bị địch nhân công kích ngày thứ ba, nhân số tử trận người, Tây Nam nhân số tử trận người, phòng tuyến thứ nhất bị công phá!
Số liệu, người ở thế giới này còn chưa biết uy lực của số liệu, lần đầu tiên Nhậm Kiệt cho tất cả dân chúng tiếp nhận số liệu trực quan. Không ngừng đưa ra nhân số thương vong ở Tây Bắc, Tây Nam, cố ý cho người ghi chép mang về từ chiến trường thảm thiết kia. Còn có vô số tên của người tử vong kia, vốn trước đây loại chuyện này, triều đình đều sẽ đợi một thời gian mới từ từ xử lý, thậm chí không công khai ra trước dân chúng.
Nhưng Nhậm Kiệt lại muốn hoàn toàn công bố chuyện này, sau đó không ngừng báo ra số liệu.
- Trời ơi! Phụ thân... đó là phụ thân ta, phụ thân...
- Ca ca... Đó là ca ca của ta...
- Đừng giết phu quân ta... Đừng! Phu quân...
Trong này đa số là một số cảnh tượng chiến đấu chém giết, tử vong của những binh lính Ngọc Kinh Thành. Thế giới này có chính là pháp thuật có thể ghi chép, nhưng không có người nào làm như vậy, hôm nay Nhậm Kiệt phá lệ phóng ra một màn thảm thiết này cho tất cả mọi người trông thấy.
Hơn nữa kèm theo số liệu, theo các loại tiếng kêu kinh sợ trong Ngọc Kinh Thành, trong này, mọi người cũng có thể nhìn thấy cảnh người Nhậm gia thân đeo huy hiệu Nhậm gia chiến đấu thảm thiết nhất, kiêu dũng nhất... chết đi.
- Tây Bắc, Tây Nam không phải là không giữ được! Đây chỉ là một góc đối kháng với Thiên Hải Đế Quốc. Hai vị đại tướng quân Nhậm gia ta bất đắc dĩ, chỉ có thể tận lực nghĩ biện pháp giằng co, bọn họ truyền về những thứ này cho gia tộc, là để người của gia tộc biết: bọn họ không có rút lui, bọn họ sẽ vây khốn chính mình ở nơi đó... Bọn họ muốn cùng chết cùng sống với Tây Bắc, Tây Nam. Trong khi vạn đại quân Tây Cương ở một bên nhìn xem, Tây Bắc, Tây Nam mỗi ngày tử vong vô số tướng sĩ, bọn họ muốn dùng máu của mình, kéo lại bước chân của địch nhân!
- Ta là Nhậm Kiệt! Lúc này, Nhậm Kiệt đứng trên không trung, thanh âm bao trùm cả Ngọc Kinh Thành, nhìn xuống phía dưới nói ra vô số số liệu, sau đó chỉ vào ngực mình: - Ta là gia chủ Nhậm gia, sở dĩ hôm nay ta đứng ra, là muốn nói cho các người biết, Nhậm gia đã chuẩn bị kỹ càng, xuất binh, Tây Bắc, Tây Nam. Chỉ cần Nhậm gia còn một con cháu còn sống, tuyệt đối không để địch nhân Thiên Hải Đế Quốc được như ý! Đã từng có người gọi ta là quần áo lụa là, cũng có người nói bổn gia chủ lớn lối... Hôm nay bổn gia chủ muốn nói là, bổn gia chủ đã lớn lối, đã quần áo lụa là, bởi vì bổn gia chủ có tư cách này!
- Bởi vì vô số đời tổ tiên Nhậm gia ta tắm máu mà chiến, dùng tánh mạng đổi lấy hết thảy, để bổn gia chủ có tư cách đó. Dù sao còn tốt hơn so với những người thứ gì đều không có làm, lại lớn lối kia! Hơn nữa bổn gia chủ cho tới bây giờ chưa từng khi dễ bình dân, bổn gia chủ khi dễ chính là khi dễ đám cao quan kia, các đại gia tộc kia, thậm chí là hoàng thân quốc thích. Lần này bổn gia chủ phải xuất chinh, bởi vì bổn gia chủ là gia chủ Nhậm gia, là nam nhân của Nhậm gia! Bổn gia chủ phải đi làm một việc, phải đi để cho thiên hạ thái bình, để địch quốc e ngại, để con cháu Nhậm gia ta sau này còn có thể hưởng an lạc thái bình, tiếp tục làm một kẻ ăn chơi trác táng trong thời thái bình thịnh thế!
"Ực..." Nhậm Kiệt nói xong, trong tay chợt hiện ra một cái bầu rượu, trực tiếp nhấn bầu rượu một cái, ngay trên bầu trời Ngọc Kinh Thành, rượu liền tạo thành một dòng nước rót vào trong miệng Nhậm Kiệt.
- Ha ha... Rượu ngon! Tướng quân bách chiến chết trận, binh sĩ Nhậm gia ta chưa từng e sợ: là binh sĩ Nhậm gia hãy theo ta cùng đi Tây Bắc, Tây Nam! Cho dù chết, cũng phải liều mạng để một trăm năm Thiên Hải Đế Quốc không dám đụng tới Minh Ngọc ta! Cho dù chết, cũng phải lần nữa tranh thủ năm bình an cho Minh Ngọc Hoàng Triều! Mâu thuẫn, tranh đấu giữa Nhậm gia cùng hoàng gia không người nào không biết, từ đầu đường cuối ngõ, lúc trà dư tửu hậu đều nói vấn đề này. Mà Nhậm Kiệt nói ra câu nói lại bi thương đến cực điểm, đồng thời cũng làm cho người ta không nhịn được nhiệt huyết sôi trào.
- Sa trường chớ cấm ta say, xưa nay chinh chiến mấy người về đâu! Binh sĩ Nhậm gia hãy uống cùng bổn gia chủ chung rượu hùng tráng... Xuất chinh! Nhậm Kiệt lại lần nữa lấy ra một bầu rượu, rót thẳng vào trong miệng.
Sa trường chớ cấm ta say, xưa nay chinh chiến mấy người về đâu!
Câu nói này, làm cho mọi người nhiệt huyết sôi trào, thậm chí là rất nhiều người vốn chỉ là đến quan sát thời cuộc, trong mắt đều ươn ướt.
Cho dù là một số người vốn trước đây là địch nhân của Nhậm gia, đã từng trải qua chiến trường, giờ khắc này trong mắt cũng ươn ướt.
Cả trên bầu trời Kim Loan Đại Điện không có thanh âm gì, rất nhiều tướng sĩ lại nắm chặt vũ khí, từng người đều thở dốc, khí tức đang biến hóa. Có lẽ trước đây họ đều nghĩ là làm thế nào tranh thủ ích lợi, hoặc làm thế nào trợ giúp hoàng đế đối phó với Nhậm gia, bởi vì Nhậm gia một nhà độc quyền, họ muốn tìm cơ hội phát triển.
Nhưng giờ khắc này, bọn họ thấy những người bị chết trên chiến trường kia, nhìn những cái tên kia, nghe Nhậm Kiệt nói câu nói này... nghĩ tới chuyện đã từng trải trên chiến trường...
Bọn họ ở đế đô quá lâu rồi, quên mất cảnh sống chết trên chiến trường, quên mất một cái quyết định tùy tiện của họ, vì tranh thủ một chút ích lợi, sẽ làm cho vô số người bị thương vong trên chiến trường, cuối cùng bọn họ trông thấy chỉ là một con số bé nhỏ không đáng kể.
Bọn họ không có cảm giác, nhưng bây giờ, nhìn vô số tên người trên không trung, tuy rằng Nhậm gia, hoàng gia thật ra đều có những thứ này, nhưng người bình thường thì không biết. Hôm nay chẳng những Nhậm Kiệt dùng pháp lực kích phát những tên người kia chớp lóe trên bầu trời Ngọc Kinh Thành, còn đưa ra những hình ảnh chiến đấu, chết chóc ghi chép trên chiến trường Tây Bắc, Tây Nam gần đây.
Điều này làm cho bọn họ cũng theo đó kích động. Mà giờ khắc này hoàng đế đứng lên, cũng là mặt trầm như nước. Thời khắc này hắn không thể lên tiếng ngăn cản, nếu không, chính hắn sẽ trở thành tội nhân! Hắn không có biện pháp nói gì! Giờ này dường như hắn suy nghĩ hiểu rõ điều gì...
"Con bà nó! Đây là bẫy, hết thảy đều là tên Nhậm Kiệt kia cố ý làm ra!"
Chính vì ở vào thời điểm này! Nhưng hoàng đế không thể không bội phục, đột nhiên hắn nở nụ cười, thật sự rất bội phục Nhậm Kiệt! Lần đầu tiên hoàng đế hắn cảm giác Nhậm Kiệt này còn khó chơi hơn so với người cha! Giỏi lắm! Một chiêu này đúng là đã dẫn lên tâm tình kích động của tất cả mọi người!
"Khói báo động nhìn về phương bắc, Lốc cuộn lên, ngựa hí, kiếm vung, Tâm như nước Hoàng Hà mờ mịt, Hai mươi năm tung hoành ai chống, Hận muốn điên đao chém khắp nơi,
Bao anh em vùi thân quê lạ, Vì quốc gia chết có là gì..." ..........
Đúng lúc này, một số tướng sĩ Nhậm gia cùng hát lên bài hát của Nhậm Kiệt, bài hát này trước đây đã lưu truyền rộng rãi trong tướng sĩ Nhậm gia, bọn họ tự nhiên đều biết hát. Mà sau đó, ngoài Ngọc Kinh Thành, ngoài mấy trăm dặm lại vang rền giọng ca của đội nhân mã vạn người...
Thanh âm này càng lúc càng lớn, Nhậm gia sớm đã chuẩn bị từ trước, đội đội người Nhậm gia bắt đầu đi ra. Rõ ràng có thể thấy, rất nhiều người Nhậm gia bọn họ chỉ là thiếu niên , tuổi, phần đông là gia tướng, nhưng toàn bộ đều đi ra.
- Sa trường chớ cấm ta say, xưa nay chinh chiến mấy người về đâu...
Văn Thi Ngữ lẩm bẩm đọc câu này, nhớ lại đêm hôm đó; ngẩng đầu nhìn Nhậm Kiệt thời khắc này đứng giữa không trung. Nàng biết Nhậm Kiệt là sớm có chuẩn bị như thế, nhưng nàng không thể không thừa nhận, trong lòng nàng rung động... trong lòng nàng vừa rung động là vì hắn.
"Ầm..." Đúng lúc này, đột nhiên một đạo kiếm khí phóng lên cao, Kiếm Vương Long Ngạo xuất hiện ở bên cạnh Nhậm Kiệt: - Thiên Long kiếm trang từ nay về sau thuộc về Nhậm gia, tất cả người Thiên Long kiếm trang sẽ theo Nhậm gia chủ cùng đi Tây Nam, Tây Bắc, thề cùng chết cùng sống với Nhậm gia!
"Ầm..." Một bên khác, phát ra một cổ đan khí, lão Đan Vương Ngọc Trường Không xuất hiện, hiển lộ uy thế Thái Cực Cảnh không thể nghi ngờ: - Minh Ngọc sơn trang từ nay về sau thuộc về Nhậm gia, tất cả người Minh Ngọc sơn trang sẽ cùng đi theo Nhậm gia chủ tới Tây Nam, Tây Bắc, thề cùng chết sống với Nhậm gia!
"Ầm!" Văn gia một đạo nho khí ngất trời, Văn Mặc xuất hiện ở bên cạnh Nhậm Kiệt: - Văn trị quốc, võ an bang, đối địch chẳng phân biệt văn võ! Văn gia thề cùng chết sống với Nhậm gia, chung sức bảo vệ Minh Ngọc ta!
Sau khi ba vị Thái Cực Cảnh xuất hiện ở nơi này biểu lộ thái độ, rất nhiều người của các thế lực rối rít vọt lên không trung, tiếng nói không ngừng vang vọng khắp Ngọc Kinh Thành.
Mà giờ khắc này, theo từng nhân vật cường đại xuất hiện, nhất là Văn Mặc, lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo, phân biệt biểu lộ thái độ đại biểu cho ba thế lực cường đại của Minh Ngọc Hoàng Triều, làm cho bầu không khí bị đẩy lên một cao trào trước nay chưa từng có.
Trong vô số tên người chết đi lấp lóe, dưới khích lệ của cảnh tượng biết bao tướng sĩ Tây Bắc, Tây Nam tắm máu chém giết, con cháu Nhậm gia anh dũng giành lên trước chém giết kia... cả Ngọc Kinh Thành đều trở nên sôi trào.
- Bảo vệ Minh Ngọc ta, bảo vệ Minh Ngọc ta... Tiếng reo hò rung trời.
Còn có một số người cất giọng hát theo bài ca của Nhậm Kiệt vừa rồi, cùng với ca khúc sau đó hộ vệ Nhậm gia hát, tận trung đền nợ nước, dần dần cùng ngâm nga hát theo, sau đó từng câu từng câu học xong rống lên. Giai điệu này cũng không phức tạp lắm, huống chi vừa rồi Nhậm Kiệt còn dùng cảnh giới của hắn cố ý hát lên, mọi người rất dễ dàng hát theo.
Kèm theo tiếng ca, cảnh tượng chiến đấu hiện ra trên bầu trời, rốt cục người Ngọc Kinh Thành cũng không còn ai là người đứng xem. Loại tâm tình này, thậm chí lôi kéo rất nhiều tu luyện giả cũng đi theo gia nhập vào...