Khi nhìn thấy một màn này ánh vào tâm thần của mình, mọi người đều bị hoảng sợ ngây người, đây là cái gì, chẳng lẽ là truyền thuyết lâu đời: là khai thiên lập địa hay sao?
Một màn này đúng là giống như trong truyền thuyết, thiên địa đang lên cao, thân thể người khổng lồ lại cũng đang lên cao, đột nhiên, người này ngừng lại, trong tiếng nổ ầm ầm ngã xuống, sau đó núi sông nhật nguyệt đều từ từ xuất hiện.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên nhật nguyệt kia chớp lóe tia sáng, trở nên hơi yếu, cuối cùng dường như không đủ lực lượng, cũng không thể lên tới trong bầu trời.
Linh khí thiên địa cũng không thể hoàn toàn ngưng tụ, chỉ có một số chìm xuống mặt đất.
Một màn này thật ra rất nhanh, nhanh chóng lóe lên trong tâm thần mọi người, rốt cục mọi người đều nhìn hiểu rõ một chút, đây là năm đó vị Cổ Thần kia muốn học theo vị đại thần khai thiên lập địa thời đại thiên địa sơ khai, hỗn độn hồng hoang, kết quả cuối cùng thất bại.
Thiên địa này hẳn cũng là được tạo thành như thế, một màn này nhoáng lên một cái mà qua, sau đó mọi người đột nhiên cảm thấy khí tức của phương thiên địa này lại hỗn loạn một chút.
Nhưng căn cứ vào vị trí Cổ Thần ngã xuống vừa mới kia, mọi người cũng đều có cảm nhận đại khái một phương hướng, biết vị trí chỗ của mình cùng mục tiêu, trước chỉ là tìm kiếm mông lung mờ ảo, bằng vào kinh nghiệm cùng các loại phương thức tìm kiếm, nhưng lần này thì rõ ràng hơn nhiều.
Có thể đi tới nơi này, còn có thể trong chém giết, tranh đoạt còn sống đến bây giờ, đều không phải là người tầm thường, lập tức ai nấy đều có phán đoán.
Thậm chí có một số người lập tức hướng về phía người khổng lồ vừa mới ngã xuống kia, cuối cùng bay đi tới hướng cái đầu. Bởi vì ai cũng biết, lúc cuối cùng bộ phần đầu của hắn diễn biến bắt đầu thất bại, thân thể diễn biến thành núi sông, cặp mắt lại không hoàn toàn diễn biến thành nhật nguyệt, đừng nói chi là tinh tú.
Về phần núi rừng sông hồ này, cũng đều không hoàn chỉnh, cho nên mới có cảnh tượng thiên địa kỳ quái, tĩnh mịch như thế này.
Nhậm Kiệt cũng không nôn nóng, hắn có thể cảm nhận được trực quan, rõ ràng hơn hết thảy chuyện này, bởi vì hắn biết vừa rồi sở dĩ có thể nhìn thấy cảnh tượng kia, hoàn toàn là bởi vì Cổ Tiểu Bảo đột phá và tự mình với cảnh giới Thánh nhân luận đạo khống chế thần hồn lực làm ra. Tuy rằng bởi vì biết phương vị của mình này, làm cho ai cũng biết vọt tới hướng cái đầu là tốt nhất, nhưng Nhậm Kiệt rất rõ ràng, cái này giống như câu nói của người phàm: nhìn thấy núi ngựa chạy chết không tới.
Biết không có nghĩa là ngươi có thể nhanh chóng tới nơi. Thế giới này rộng lớn như vậy, cho dù trung gian hoàn toàn không ngừng lại, cũng là một quá trình lâu dài siêu cấp, căn bản không cần nóng lòng nhất thời. Huống chi Tiểu Bảo lúc này còn có chuyện, mặc dù đúng thật là bảo vật bên kia ở trước mắt, Nhậm Kiệt cũng phải trước xử lý tốt cho Tiểu Bảo. Cũng may hiện tại đã hoàn toàn chặt đứt lực lượng tràn vào trong cơ thể Tiểu Bảo kia, Nhậm Kiệt lập tức nói cho Tiểu Bảo, nên làm thế nào khống chế tốt lực lượng, ổn định lại lực lượng bản thân.
"Ầm..."
Ngay lúc Nhậm Kiệt nói với Cổ Tiểu Bảo để nó khống chế tốt lực lượng, ổn định bản thân, đột nhiên Nhậm Kiệt cảm thấy không thích hợp: ngay vị trí chỗ Cổ Tiểu Bảo tần suất nhảy lên nhanh hơn, trong tiếng nổ ầm ầm mặt đất vỡ vụn, từ trong lòng đất có luồng sáng đỏ vọt lên không trung.
Không đúng, đợi tia sáng này thật sự vọt tới bầu trời, Nhậm Kiệt mới phát hiện không thích hợp, đây vốn cũng không phải luồng sáng đỏ cái gì.
Mà là một vật màu đỏ tròn trịa dài hơn mười thuớc. Tuy rằng Nhậm Kiệt đã lui ra khỏi Thánh nhân luận đạo, không dám dừng lại thời gian dài ở bên trong, nhưng bằng vào thần hồn lực của hắn không ngừng đến gần, lập tức phát hiện vật tròn trịa màu đỏ này giống như giọt nước mưa màu đỏ to lớn.
Máu tươi, là tinh huyết tâm mạch Cổ Thần, không trách được vừa rồi nhảy lên như thế, không trách được vừa rồi phía dưới vị trí chỗ Cổ Tiểu Bảo lại hiện ra nhiều lực lượng như vậy. Lực lượng này hoàn toàn giống hệt với lực lượng tràn vào trong cơ thể Cổ Tiểu Bảo.
Lập tức, Nhậm Kiệt phát hiện trạng huống trong đó, vừa rồi điên cuồng muốn tràn vào trong cơ thể Cổ Tiểu Bảo chính là lực lượng của một giọt tinh huyết tâm mạch Cổ Thần, chỉ có điều Cổ Tiểu Bảo căn bản không có biện pháp thừa nhận, cũng may là thân thể của nó, vậy mà thừa nhận một phần rất nhỏ đã kinh khủng như vậy.
Mà còn dư lại những thứ kia, thì làm cho mặt đất phạm vi ngàn dặm xuất hiện loại biến hóa này, vẻn vẹn bằng vào những thứ này đủ để biết ngay tinh huyết tâm mạch Cổ Thần này quý trọng dường nào!
Nhưng cố tình lúc này mình còn chưa chạy tới, mà Tiểu Bảo còn cần ổn định cảnh giới, ổn định lực lượng bản thân, ít nhất trước phải chờ nó hơi ổn định một chút mới được, nhưng tinh huyết tâm mạch Cổ Thần này vừa rồi gây ra động tĩnh náo loạn lớn như vậy.
"Vèo... Vèo..." Chuyện này hoàn toàn không có biện pháp tránh khỏi, gần như ngay lúc Nhậm Kiệt nghĩ tới chuyện này, đã cảm nhận được có mấy cổ khí tức đang nhanh chóng đến gần, trong đó có hai thân hình lại mau đến kinh người, loại lực lượng đó cũng vô cùng kinh khủng dọa người.
Lực lượng của hai người này toàn bộ đều vượt qua tồn tại lão tổ Thái Cực Cảnh Nhậm Kiệt từng gặp trước đây. Ngay tức thì, Nhậm Kiệt đã nhận ra một người trong đó.
Người này chính là người quen cũ, lão tổ Thánh Đan Tông, Tư Mã Thiên Thần, lúc này lão già này với tốc độ nhanh nhất, cả người tản ra uy thế, làm cho mấy vị Thái Cực Cảnh khác cùng một phương hướng với lão đều lộ sắc mặt đau khổ ngừng lại.
Bọn họ cũng không ngốc, có chỗ có thể tranh chấp, có chỗ đi tranh chấp chính là tìm chết. Tư Mã Thiên Thần này phát ra lực lượng, là tuyệt đối vượt qua lực lượng của cấp lão tổ.
"Chết tiệt, lão hỗn đản kia cũng là cố ý!" Nhậm Kiệt mắng thầm trong lòng, lão già này cũng là cố ý phóng ra lực lượng vượt qua lão tổ Thái Cực Cảnh, giảm bớt rất nhiều phiền toái, làm cho không ít người không chiến mà lui. Về phần người kia, trên đầu mọc hai cái sừng, Nhậm Kiệt cũng không nhận biết, nhưng tốc độ của người này cũng rất nhanh.
Không quản ra sao, những thứ này đều không trọng yếu, mấu chốt là giọt tinh huyết tâm mạch Cổ Thần to lớn này đang ở ngay trên đầu Tiểu Bảo, nếu để cho bọn họ tới tranh đoạt, nhìn thấy tình huống của Tiểu Bảo chỉ sợ Tiểu Bảo cũng gặp nguy hiểm.
- Đến đây cho bổn gia chủ... Bất kể là bị liên lụy, hay còn có một số người sẽ làm những hành động khác, đều sẽ gây nguy hiểm cho Tiểu Bảo. Ngay tức thì, Nhậm Kiệt lại lần nữa vận chuyển thần hồn lực, với thần hồn lực khống chế, trong chớp mắt tạo thành một trận pháp không cường đại lắm, giống như lốc xoáy đang xoay tròn, cuốn về phía giọt tinh huyết tâm mạch Cổ Thần to lớn kia.
"Vèo..." Trong nháy mắt, giọt tinh huyết tâm mạch Cổ Thần to lớn bị Nhậm Kiệt thúc giục, kéo về hướng hắn bên này. Với thần hồn lực khống chế vật thể đối với Thái Cực Cảnh mà nói đều không phải là việc khó, nhưng muốn đạt tới trình độ nhất định sẽ rất khó, cũng chỉ có Pháp Thần Cảnh mới được. Nhậm Kiệt là nửa bước Pháp Thần Cảnh, cũng có thể làm được, nhưng muốn khống chế vật thể với tốc độ có thể vượt qua Thái Cực Cảnh cấp bậc lão tổ, thì không có khả năng.
Nhậm Kiệt chính mình cũng biết rõ, cho nên hắn trước với thần hồn lực ngưng kết trận pháp, sau đó mang giọt tinh huyết tâm mạch Cổ Thần to lớn này bay về hướng mình bên này, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn một chút, cho dù không thể hoàn toàn thoát khỏi bọn họ, cũng tránh không để bọn họ chiến đấu phía trên đầu Tiểu Bảo.
- Người nào dám cướp đoạt vật ở trước mặt bổn lão tổ? Muốn chết... Tư Mã Thiên Thần từ rất xa bay tới, cảm nhận được giọt tinh huyết tâm mạch Cổ Thần vô cùng trân quý kia đang bay đi, nổi giận quát một tiếng, lập tức đổi hướng đuổi theo...
Trước kia mặc dù là lão tổ Thái Cực Cảnh, nhưng gặp Thái Cực Cảnh trên tầng năm cũng chưa chắc sợ hãi bao nhiêu, nhưng bây giờ lại hoàn toàn bất đồng. Tư Mã Thiên Thần hiện tại có cảm giác như là vô địch dưới Pháp Thần Cảnh, bởi vì lão tổ ngàn tuổi sẽ không tùy tiện xuất hiện, lão đã vô cùng tự tin, thời khắc này thấy có người dám ở trước mắt mình cướp đoạt các thứ này, quả thực là muốn chết!
- Dám tranh đoạt với ta... "Ầm..." Lúc này, một bên khác Lộc Lân lão tổ cũng cặp mắt lóe lên ánh lửa, tầng ngoài thân thể hơi đỏ lên, tốc độ lại tăng nhanh không ít, đuổi theo không thể chậm bao nhiêu so với Tư Mã Thiên Thần.
Đối với các thứ bình thường, Lộc Lân lão tổ thật ra cũng không để ở trong lòng, địa phương lúc đầu lão đi vào thật ra khá xa, dọc theo con đường này lúc ban đầu lão tranh đoạt mấy động phủ, nhưng sau đó liền một lòng chạy đi. Nhưng tinh huyết tâm mạch Cổ Thần này thì khác, bảo vật này ở phụ thân nơi đó đều là khó có thể dễ dàng có được. Thời khắc này Lộc Lân lão tổ cũng chuẩn bị không tiếc hết thảy tranh đoạt cho bằng được.
Tuy rằng Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực ngưng tụ trận pháp vẫn không thể so sánh tốc độ với nhân vật bực này, nhưng cũng không chậm. Hơn nữa hai người này trước đó cũng có một khoảng cách, chờ bọn họ vọt tới gần Nhậm Kiệt đã khống chế giọt tinh huyết tâm mạch Cổ Thần to lớn này bay ra ngoài xa hơn ngàn dặm.
"Ầm..." - Đến đây cho bổn lão tổ! Tư Mã Thiên Thần lão tổ Thánh Đan Tông đột nhiên phất tay một cái, trong nháy mắt một bàn tay to lớn mang theo sấm chớp lôi đình bao phủ giọt tinh huyết tâm mạch Cổ Thần to lớn kia, như muốn chụp lấy vào tay.
- Còn có bổn tọa ở đây, đến đây cho bổn tọa! Lộc Lân lão tổ cũng vung tay lên, trong nháy mắt một màn lưới dạng vảy màu đỏ mang theo ánh lửa đỏ nóng cháy cuốn tới.
"Vèo vèo..." Nhậm Kiệt một bên vừa phi hành hết tốc lực, một bên dùng thần hồn lực khống chế, đến lúc này Nhậm Kiệt đã cách không tới vạn dặm, khoảng cách ước chừng gần đủ để khống chế càng thuận buồm xuôi gió. Hơn nữa với thần hồn lực của hắn tự nhiên có thể toàn diện nắm trong tay cục diện, nhìn thấy Lộc Lân lão tổ kia cũng ra tay, nhưng tốc độ rõ ràng chậm một chút so với Tư Mã Thiên Thần sử dụng Lôi Đình Trảo. Nhậm Kiệt liền khống chế thần hồn lực, giọt tinh huyết tâm mạch Cổ Thần to lớn kia vèo một cái đổi phương hướng, rồi lại bay thẳng tới hướng màn lưới dạng vảy màu đỏ của Lộc Lân lão tổ kia.
Hơn nữa Nhậm Kiệt cố ý khống chế thần hồn lực bản thân lôi kéo, thoạt nhìn giống như là giọt tinh huyết tâm mạch Cổ Thần to lớn này là bị Lộc Lân lão tổ dùng lực lượng đặc thù nào đó ảnh hưởng, hấp dẫn tới.
- To gan! Tư Mã Thiên Thần phẫn nộ quát, lông mày dựng đứng, Lôi Đình Trảo lập tức đổi hướng, ầm một tiếng đánh thẳng về phía pháp bảo dạng vảy lưới của Lộc Lân lão tổ.
"Ầm..." một tiếng nổ vang, hai pháp bảo va đụng nhau: Lôi Đình Trảo lực lượng cường đại, uy lực cũng rất kinh người. Nhưng pháp bảo Lân Võng này tầng ngoài ngọn lửa vờn quanh bốn phía, dĩ nhiên là Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm, vô cùng uy lực. Tuy rằng về lực lượng Lộc Lân lão tổ không bằng Tư Mã Thiên Thần, nhưng bằng vào pháp bảo này cũng có được lực lượng ngang nhau, có thể liều mạng cùng Lôi Đình Trảo của Tư Mã Thiên Thần, thậm chí còn vững vàng chiếm thượng phong, đánh cho Lôi Đình Trảo văng ra ngoài.
- Kỳ Lân Võng, thu! Trên mặt Lộc Lân lão tổ lóe lên vẻ đắc ý, Kỳ Lân Võng này chính là Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm phụ thân luyện chế đặc biệt dành riêng cho lão, uy thế kinh người, đâu phải pháp bảo bình thường có thể so sánh. Lão cũng nghĩ là bọn họ đối chiến chặt đứt thủ đoạn nhỏ của tên nào đó muốn trộm đi giọt bảo vật này, rồi lúc này chấn văng ra Lôi Đình Trảo là có thể thu lấy bảo vật.
- Nằm mơ đi! Phích Lịch Lôi Đình!
Tư Mã Thiên Thần cũng lập tức nhận ra tình huống của đối phương: hiển nhiên nội tình của đối phương so ra lão không bằng. Nhưng lực lượng bản thân lão mạnh mẽ, lại có thể tùy ý ở trước mặt đối phương dễ dàng thu lấy bảo vật, dù sao đột phá lão tổ Thái Cực Cảnh lực lượng tăng lên vượt qua tưởng tượng. Trong nháy mắt hai tay ngưng tụ, mạnh mẽ khống chế Lôi Đình Trảo, không tiếc hết thảy tăng tốc Lôi Đình Trảo, làm cho Lôi Đình Trảo có một loại xu thế tùy thời nổ tung, trong nháy mắt đánh ngược trở về.
"Ầm... Bùng... Bùng..." Lần này va chạm càng thêm hung mãnh, trong nháy mắt va chạm trăm ngàn lần, mà hai người bọn họ cũng đã vọt tới gần. Tư Mã Thiên Thần tốc độ nhanh hơn một bậc, ngay khoảnh khắc Lôi Đình Trảo chặn lại Kỳ Lân Võng, lão vung tay định chộp lấy giọt tinh huyết tâm mạch Cổ Thần to lớn kia.
Lúc này, lỗ mũi Lộc Lân lão tổ cũng phun ra lửa, trong nháy mắt ở chung quanh thân thể lão xuất hiện hư ảnh một con cự lộc to lớn mấy trăm thước, nói là lộc, lại có rất nhiều điểm đặc thù của Kỳ Lân, phát ra vầng lửa uy thế ngập trời... Tuy rằng không có khôi phục bản thể, nhưng ngay lập tức tăng tốc va chạm về phía Tư Mã Thiên Thần.
Nếu như Tư Mã Thiên Thần tiếp tục chụp lấy giọt tinh huyết tâm mạch Cổ Thần này, rất có khả năng sẽ bị thương nặng, Tư Mã Thiên Thần chỉ đành phải giơ tay lên phòng ngự. Lộc Lân lão tổ lần này bạo phát lực lượng cũng vượt qua uy thế của lão tổ, trực tiếp chấn cho Tư Mã Thiên Thần phải văng ra ngoài, lực lượng Tư Mã Thiên Thần mạnh hơn một bậc, lập tức ổn định phản kích lại.
"Tốt lắm!" Thấy bọn họ đánh nhau tới trình độ này, Nhậm Kiệt giờ này đã cách không xa lắm, thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may mình phán đoán không sai, hai người bọn họ có hơi chênh lệch nhưng không tính là quá lớn, nếu như không phải hai người lực lượng ngang nhau thì mình làm như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Ít nhất giọt tinh huyết tâm mạch Cổ Thần này chỉ sợ cũng khó giữ được, cho nên mạo hiểm một chút làm vỡ nát trận pháp ngưng tụ tầng ngoài của mình, thoạt nhìn dường như là do hai người bọn họ đang tranh đoạt, quả nhiên còn có thể duy trì thêm một hồi.
Mà lúc này, Tư Mã Thiên Thần cùng Lộc Lân lão tổ đã đánh nhau túi bụi, Lộc Lân lão tổ tuy rằng lực lượng yếu hơn so với Tư Mã Thiên Thần, nhưng luôn có thể bạo phát ra lực lượng chiêu số bất đồng, còn có một số pháp bảo. Thế nhưng hai người này đều rất thông minh. Hai người không quản liều mạng thế nào đều không cho đối phương chạm tới giọt tinh huyết tâm mạch Cổ Thần kia, hai người không quản chiến đến rất xa, nhưng pháp bảo của họ vẫn luôn bao quanh giọt tinh huyết tâm mạch Cổ Thần.
Nhậm Kiệt phát hiện điều này không khỏi thầm kêu một tiếng quả nhiên là lão nhân tinh, lão quỷ linh! Hai lão già này kinh nghiệm quá phong phú mà! Bọn họ trải qua chiến đấu với nhau vừa rồi đều biết: đơn độc khống chế pháp bảo, một người lực lượng mạnh hơn đối phương rất nhiều, một người thì áp chế về cấp bậc pháp bảo... Kết quả lại không chênh lệch bao nhiêu.
Hai bên đều biết rõ một chuyện, muốn dựa vào pháp bảo quyết phân ra thắng bại là không có khả năng lắm, cho nên hai người bọn họ trực tiếp va chạm vào nhau. Nhưng bởi vì vừa rồi rõ ràng có người không biết dùng phương pháp gì, rồi lại thiếu chút nữa âm thầm cướp đi bảo vật này, cho nên bọn họ đồng thời trong lúc đánh nhau chết sống, nhưng pháp bảo vẫn quay chung quanh giọt tinh huyết tâm mạch Cổ Thần kia. Kể từ đó, nếu có người dám cả gan muốn chơi trò ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, thì cùng một lúc sẽ bị hai người liên thủ đánh đòn nghiêm trọng.
- Cẩn thận! Ngàn vạn chớ tới gần, quá kinh khủng!
- Tư Mã Thiên Thần, lão tổ Thánh Đan Tông, quả nhiên lão đã đột phá cảnh giới lão tổ, tuy nhiên người kia còn kinh khủng hơn, có thể chiến với cảnh giới lão tổ!
- Không thấy uy thế đó hay sao! Khẳng định là hậu duệ của tồn tại cường đại nào đó, vượt qua Thiên Yêu Thú bình thường!
- Con bà nó! Thật con bà nó xui xẻo, có bọn họ thì thế nào đi nữa đều không tới phiên chúng ta!
- Vừa rồi vật kia là ở bên đó xuất ra, chúng ta đi qua đó xem sao!