Đại doanh Tây Bắc, trong Chiến Trường, những khu vực khác nhau, sát khí tuôn trào, chiến đấu say sưa. Nơi này vốn là một diễn võ trường to lớn, lúc trước trước khi Nhậm Kiệt đi, tạo thành một chỗ cho Nhậm gia tu luyện cùng chiến đấu với nhau.
Diễn Võ Trường trước kia đã không phù hợp yêu cầu, dù sao nó nhằm vào quân đội thế tục, tướng sĩ so đấu. Nhậm Kiệt bố trí trận pháp rất lớn, đủ cho lão tổ Thái Cực Cảnh toàn lực buông tay chiến đấu.
Trong này Nhậm Kiệt bố trí mấy khu vực, cuối cùng nhắc tới vấn đề đổi tên, Nhậm Kiệt liền ngưng tụ hai chữ Chiến Trường.
Dù là chỗ cho người một nhà chiến đấu diễn luyện, nhưng xét tới cùng là chiến đấu, mọi bố trí trong này đều cho người ta như đi vào chiến trường, quyết đấu sống chết, tôi luyện bản thân.
- Rống... Oành... Tiếng hổ gầm vang lên, một con hổ lớn đỏ thẫm gầm to, phát ra một đòn khủng bố, lực đánh nổ tung một ngôi sao, rơi xuống đằng xa.
Nháy mắt tiếp theo, hai cái bóng trắng đuổi theo, trên người tỏa ra phật quang vô biên như kim cương trợn mắt, điên cuồng đánh vào người như ngôi sao kia.
- A... Oành... Trực tiếp bị đánh rơi khỏi không trung như sao xẹt, ánh sao trên người mờ đi nhiều, nhưng tiếp theo rống lên giận dữ, lực lượng bùng nổ, trực tiếp chấn văng hai con vượn trắng.
Vù vù! Hai con vươn trắng lúc này chỉ là Thái Cực Cảnh tầng thứ ba, nhưng tái sinh tu luyện Phật Đà Niết Bách Trọng Sinh Pháp, thân thể vô cùng cứng rắn, bị đánh bay cũng không hề để ý, ngược lại vui vẻ vỗ tay hoan hô với nhau, đắc ý lắc mông làm mặt quỷ với kẻ bị bọn nó đánh cho thê thảm.
- Hộc.... Phụt... Sắc mặt Nhậm Tinh thay đổi mấy lần, chấn văng hai tiểu tử này, liền phun máu, người yếu xìu ngồi xuống, sau đó thở hổn hển. Nhanh chóng vận chuyển pháp lực, khó tin nhìn con mèo đỏ cùng hai con vượn trắng bên cạnh nó.
Ba tiểu tử này cộng lại còn không bằng bàn tay của người lớn, nhưng vừa rồi... mình lại bị chúng đánh bại.
- Hử? Nhìn ánh mắt không phục của Nhậm Tinh, hai con vượn vung tay, thúc đẩy Phật Đà Niết Bách Trọng Sinh Pháp muốn xông lên tiếp.
- Được rồi được rồi! Ngay lúc này, một bóng người lóe lên chặn ở giữa, là Cổ Tiểu Bảo, cười khoát tay nói: - Đủ rồi, đủ rồi, nói thế nào hắn cũng là đồ đệ của ta, cho hắn chịu chút đau khổ là được, thật đánh hỏng thì không xong. Hổ Hổ tỷ, hắc hắc, sư phụ bảo ta dạy hắn, hiện tại ta cũng là sư phụ, chờ ta dạy hắn xong rồi, bảo hắn xin lỗi tỷ, hoặc là chờ lực lượng của hắn mạnh hơn chút, biết chiến đấu rồi mới cho đánh với Hổ Hổ tỷ.
Hổ Hổ là Nhậm Kiệt dùng lực lượng của mình, luôn mang theo người làm sống lại, cho nên vẫn luôn thân thiết nhất với Nhậm Kiệt, thậm chí coi như cha. Hiện tại những người khác biết Hổ Hổ không tầm thường, không ai coi nó là yêu thú. Cổ Tiểu Bảo chơi lâu với Hổ Hổ, cho rằng hắn bái Nhậm Kiệt sau, cho nên bảo hắn gọi mình là tỷ tỷ. Ban đầu Cổ Tiểu Bảo không đồng ý, vì vậy bọn họ vẫn luôn tranh luận chiến đấu.
Thẳng đến sau Tề Thiên xảy ra chuyện, Hổ Hổ đau thương, Cổ Tiểu Bảo an ủi Hổ Hổ, dần dần cũng liền quen gọi Hổ Hổ tỷ. Tiếp theo bởi vì Tề Thiên rời đi, Hổ Hổ trở nên khác, lấy được rất nhiều dược phẩm từ Nhậm Kiệt, thu nạp không ít tiên linh khí, điên cuồng tu luyện chiến đấu, vì vậy lực lượng của nó tiến vào thời bùng nổ khủng bố, ngay cả Cổ Tiểu Bảo hiện tại một mình đối mặt Hổ Hổ cũng không nắm chắc phần thắng, mà có thêm hai con vượn trắng, Cổ Tiểu Bảo càng đau đầu không thôi.
Vừa rồi Cổ Tiểu Bảo dẫn đồ đệ vào trong chiến trường,vừa đi vừa nói cho hắn biết cái gì là chiến đấu chân chính, trước tiên bản thân phải chịu thiệt thòi trong này, sau đó mới dẫn ra ngoài chiến đấu. Thực ra Cổ Tiểu Bảo đã chọn được mấy tông môn, định xử lý bọn họ, có điều cảm thấy Nhậm Tinh quá kém, hơn nữa vừa lên làm sư phụ cũng muốn thử cảm giác, liền dẫn hắn vào trong đại doanh Tây Bắc dạo một vòng.
Từ khi sinh ra đến lớn lên, Nhậm Tinh vẫn ở trong tiểu thế giới Nhậm gia, ban đầu mới đi ra liền thấy mới lạ, nhưng nhìn tình hình người thường trong đại doanh Tây Bắc, không khỏi có chút thất vọng. Dù sao trong Nhậm gia toàn là tinh anh, còn có Nhậm Thiên Hành để lại mấy thứ trong tiểu thế giới, bọn họ không ngừng tu luyện mấy chục năm, chỉnh thể rất mạnh.
Hắn liền oán trách mấy câu quá yếu, Cổ Tiểu Bảo vừa nghe liền trực tiếp dẫn hắn vào Chiến Trường này. Trước tiên đến chỗ Hổ Hổ cùng vượn trắng, Nhậm Tinh lại không coi trọng nói một câu sao sủng vật cũng ở đây, kết quả là xuất hiện cảnh vừa rồi, trực tiếp bị đánh văng xuống, còn ăn một bữa no đòn.
- Lực lượng còn được, chỉ là không biết chiến đấu, ta cũng không tự dưng đánh trẻ con. Cho ngươi cái này, đi chỗ khác chơi, đừng ở đây quấy rầy sư cô tu luyện. Hổ Hổ nghe vậy, mới thoáng có chút vừa lòng, móng vuốt nhỏ vừa động, không thấy đeo nhẫn trữ vật lại ném ra một khối linh ngọc ký ức cho Nhậm Tinh, sau đó dẫn hai con vượn không để ý ai, tiếp tục tu luyện.
Bởi vì ngay đó Tề Thiên xảy ra chuyện, nó không giúp được gì, Hổ Hổ liền chưa từng chơi đùa, mỗi ngày điên cuồng dẫn hai con vượn tu luyện. Vì thế hiện tại hai con vượn mới mạnh mẽ như vậy, mà bản thân Hổ Hổ cũng đạt tới mức khủng bố.
Nhậm Tinh đón lấy linh ngọc ký ức, vẫn còn không cam lòng, cảm thấy vừa rồi bị đánh quá đột nhiên, bằng không...
- Hiện tại Hổ Hổ tỷ bùng nổ thật, ta cũng chưa chắc đỡ nổi. Vừa rồi không bằng một hai phần mười chân chính giận giữ bùng nổ, ngươi đừng không cam lòng. Đi thôi, cùng sư phụ qua bên kia, nơi đó là chỗ cận vệ đội, không được, cận vệ đội quá khó với ngươi bây giờ, không thì dẫn ngươi đi Thiên Long Quân ở vòng ngoài, nhưng mà bây giờ Thiên Long Quân cũng rất mạnh. Nói ngươi đó, lực lượng rất mạnh, nhưng năng lực thực chiến thật làm vi sư buồn phiền, tìm kẻ quá yếu thì không lịch lãm được gì, nếu tìm quá mạnh lại... Cổ Tiểu Bảo rất có khí phái sư phụ nói một hồi, kéo Nhậm Tinh bay đi những khu vực khác trong Chiến Trường, một tay vuốt cắm, như hao tốn tâm tư tính toán cho đồ đệ.
Cái gì, một hai phần mười? Nhậm Tinh nghe sư phụ còn nhỏ hơn mình nói thế, liền trợn tròn, không thể tin được. Nếu quả thật đúng thế, vậy coi như mình dốc hết sức, đối phương cũng có thể nháy mắt tiêu diệt mình, nhưng... nhưng sao lại thế được?
Nếu quả thật bùng nổ ra uy lực cỡ đó, gần ngang lão tổ ngàn tuổi, thậm chí.... thậm chí lão tổ ngàn tuổi cũng không khủng bố đến vậy.
Nhưng tới giờ, hắn thật không nghi ngờ lời của Cổ Tiểu Bảo, chỉ là cảm thấy giật mình. Tiếp theo kiểm tra linh ngọc của Hổ Hổ đưa cho, càng cả kinh, bên trong có ghi một bộ công pháp. Chỉ tra xét sơ, hắn đã phát hiện bộ công pháp này tuyệt đối còn cổ xưa, thần bí hơn cả công pháp hắn đang tu luyện, hơn nữa có chỗ tương tự...
Mặc dù Nhậm Tinh lớn lên ở tiểu thế giới Nhậm gia, nhưng vẫn quy củ học nhiều thứ, cũng biết loại công pháp này quý giá, nhưng con mẻ nhỏ... Sư cô này, làm sao lại tiện tay cho mình, nó lấy đâu ra thứ này?
Cả kinh không thôi, nghe sư phụ nhỏ tuổi kia đang thì thầm, nghe đến cận vệ đội, Thiên Long Quân, tên của những quân đội thế tục, hắn không khỏi cau mày.
Có điều Cổ Tiểu Bảo liền nhanh chóng hạ quyết định, dẫn hắn đến cận vệ đội trước, quyết định cho từng người chiến đấu cảm nhận một phen, hắn mới biết, ác mộng chân chính mới bắt đầu. Còn Cổ Tiểu Bảo cố nhịn cười đứng một bên, nghiêm mặt ra dáng sư phụ, có điều bộ dạng của hắn càng khiến đám người Đồng Cường, Tạ Kiếm không nhịn được, Chiến Thiên Long thấy được lại cười to không ngừng, khiến Cổ Tiểu Bảo cảm thấy rất khó chịu. Nhưng mình dẫn đồ đệ tới đây, phải giữ uy nghiêm, uy nghiêm....
Vì vậy những khu vực Chiến Trường khác nhau truyền ra rất nhiều tiếng cười, đương nhiên, Cổ Tiểu Bảo cười to thoải mái, còn Nhậm Tinh lại không ngừng bị đả kích. Thiên Long Quân thoạt nhìn mỗi người thực lực yếu không ra gì, nhưng hình thành đại trận, chưa đến vạn người là hắn đã không chịu nổi. Cận vệ đội lại chỉ vận dụng một nửa, lục gia nghe được là Cổ Tiểu Bảo dẫn đồ đệ tới, hơn nữa nhìn hắn làm ra dáng sư tôn uy nghiêm, lại cười lớn ra tay. Nhưng cười thì cười, một khi chiến đấu, chỉ riêng sát khí như Tu La địa ngục lại suýt khiến Nhậm Tinh sụp đổ....
Lúc này Nhậm Tinh liền giống như Cổ Tiểu Bảo lúc vừa theo Nhậm Kiệt đi Đông Hoang, cảm nhận được cái gì gọi là tàn khốc, hành trình huấn luyện địa nhục. Mà đối với chỗ gọi là Chiến Trường này, Nhậm Tinh cũng để lại ký ức khó có thể quên, nhưng trong quá trình này, hắn mới vô thức loại bỏ những thói xấu trong tiểu thế giới, chân chính bắt đầu dung nhập vào đại gia tộc Nhậm gia, dung nhập vào đoàn đội mạnh nhất trong thượng tầng Nhậm gia.
Cùng lúc, ở đại doanh Tây Bắc bên ngoài, hiện tại hoàn toàn thay đổi, đang nhanh chóng từ một đại doanh quân sự thế tục, biến thành đại bản doanh Nhậm gia còn hùng mạnh hơn cả tông môn vạn năm, đang trong xây dựng nhanh chóng.
Dựa theo Nhậm Kiệt để lại, mọi người đều bận rộn. Ngọc Vô Song vừa đột phá trong Chiến Trường, ổn định tu vi xong, liền vui vẻ đi tìm Văn Thi Ngữ trò chuyện, thuận tiện muốn kiếm chuyện làm.
Tuy rằng nàng không lo chuyện cụ thể, chủ yếu là tu luyện trong Chiến Trường, nhưng hiện tại mọi người nhưng Nhậm gia đều làm việc bận rộn, ngay cả Ngọc Vô Song, ngoài tu luyện cũng phải dẫn một số người. Chỉ là vừa đến chỗ Văn Thi Ngữ, đã nghe tiếng nói truyền ra.
- Nếu những tông môn này công kích chúng ta trước, giờ còn ngăn cản chúng ta vận chuyển dược liệu, vậy để bọn chúng biến mất đi, chuyện này do lão Tứ dẫn người đi làm.
- Mặt khác, Đan Diệu luyện chế ra siêu cấp dược phẩm mới nhất, chỉ cung cấp cho người nội bộ, tuyệt đối khống chế không cho bên ngoài. Cho dù những dược phẩm cao cấp, đỉnh cấp, cũng phải hạn chế. còn nữa, mới phát hiện những mạch khoáng linh ngọc phải cao tốc đào bới, dù sao Thiên Hải Đế Quốc tích lũy mấy ngàn năm, xung quanh cũng rất nhiều tông môn muốn cháy nhà hôi của, trong quá trình chúng ta hành động phải lập uy trước. Về phần những tông môn vẫn luôn gây chuyện, cậy chỗ dựa là tông môn vạn năm, ta sẽ phái người giải quyết.
- Chuyện bên thế tục, sau này bên trong đại doanh Tây Bắc phải thông qua sáng lọc mới được vào, ta đã xác định chế độ. Con cháu Nhậm gia, Văn gia cũng vậy, phương án kiểm tra tiềm lực mới nhất cũng sẽ ra lò...
Lúc này, Thường lão tứ, Văn Dũng, nhiều người phụ trách Nhậm gia đều đứng hai bên bàn, ở giữa bàn thì biến ảo bản đồ cùng phương án khác nhau. Người đứng ở giữa không ngừng hạ lệnh, chính là Văn Thi Ngữ.
Sau khi Nhậm Kiệt rời đi, Nhậm Thiên Hoành phụ trách chuyện quân đội, Nhậm Thiên Tung trở về phụ trách chuyện tu luyện trên Chiến Trường, Đan Diệu phụ trách luyện đan, Thường lão tứ phụ trách tài vụ, Văn Dũng phụ trách quản lý mọi chuyện thế tục, mỗi người đều quản lý một phía. Ban đầu Văn Thi Ngữ chỉ là hỗ trợ, nhưng không bao lâu, Văn Thi Ngữ dần thể hiện ra tài năng, trong đó Nhậm Thiên Kỳ cũng tới một lần, ngay cả hắn cũng kinh ngạc với năng lực quản lý của nàng.
Văn Thi Ngữ, Đan Diệu, Ngọc Vô Song là người được Nhậm Kiệt công khai biểu lộ, cũng hoàn toàn xứng đáng là nữ chủ nhân tương lai của Nhậm gia. Ba người Nhậm Thiên Kỳ, Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Tung đều thương lượng, cùng những người khác, mọi người nhất trí đồng ý cho Văn Thi Ngữ bắt đầu phụ trách toàn diện. Chọn hiền tài không ngại người thân, hiện tại người Nhậm gia đều muốn tốt cho Nhậm gia, chỉ cần có năng lực, ở Nhậm gia này, có không muốn lên chức cũng khó, Văn Thi Ngữ liền bị đẩy lên như thế.
Văn Thi Ngữ đi lên, nhanh chóng thích ứng vị trí này, làm ngày càng tốt, hôm nay lại triệu tập mọi người bố trí những chuyện mới, tiện thể giải quyết những chuyện trước đó.
Chừng canh giờ sau, hội nghị này mới kết thúc, mọi người đều nhận lệnh rời đi.
- Oa... Thi Ngữ tỷ tỷ, tỷ thật là lợi hại, khó trách Đan Diệu tỷ nói tỷ chính là nữ cường nhân. Những người khác rời đi, Ngọc Vô Song liền vui vẻ chạy vào, đồng thời vẻ mặt bội phục nhìn Văn Thi Ngữ.
Nhìn Ngọc Vô Song ngây thơ hồn nhiên, nghe ngữ khí kinh ngạc có phần đặc thù của Nhậm Kiệt, Văn Thi Ngữ không khỏi cười nói: - Vô Song muội còn nói ta, ta nghe lục thúc nói, gần đây ngài ấy chiến đấu với muội đã cảm thấy áp lực tăng gấp bội, nghe nói muội còn khiêu chiến lục thẩm mấy lần.
Văn Thi Ngữ hiểu rõ, dù mình tu luyện lợi hại hơn người thường, nhưng không thể nào so sánh với Ngọc Vô Song, Cổ Tiểu Bảo. Về chiến đấu càng không phải am hiểu nhất, ngược lại sở trường là quản lý. Hiện tại người Nhậm gia đều dựa theo Nhậm Kiệt nói, không ngừng phát triển sở trường của mình, cho nên tuy rằng Văn Thi Ngữ phụ trách điều hành chỉnh thể, nhưng không cảm thấy có gì, bởi vì mấy người Ngọc Vô Song tu luyện, dẫn theo những đệ tử kiệt xuất Nhậm gia, cũng trọng yếu như thế. Thậm chí càng trọng yếu hơn, bởi vì hiện tại Nhậm gia phải không ngừng mạnh lên, càng mạnh hơn nữa.
- Đó là lục thẩm chỉ điểm muội thôi. Nghe vậy, Ngọc Vô Song liền hơi đỏ mặt, nhưng tiếp theo vui vẻ nói: - Nhưng hôm nay có chuyện hay, vừa lúc muội tới xem bên Thi Ngữ tỷ tỷ có con cháu ưu tú nào cần muội chỉ điểm không, thuận tiện nói, hôm nay bên Chiến Trường rất náo nhiệt. Tỷ không biết, Tiểu Bảo lại thu một đồ đệ, hơn nữa còn là cảnh giới lão tổ Thái Cực Cảnh...
- Cái gì, Tiểu Bảo thu đồ đệ? Cảnh giới lão tổ Thái Cực Cảnh, sao thế này, rốt cuộc có chuyện gì? Văn Thi Ngữ vẫn luôn bận chuyện, dù lúc trước Nhậm Thiên Kỳ đến một chuyến, cũng không nói nhiều những chuyện khác, cho nên nàng thật không rõ chuyện Cổ Tiểu Bảo. Nghe Ngọc Vô Song nói tới, nàng sửng sốt một chút, bởi vì điều này quá kỳ quái.
Tuy rằng Tiểu Bảo rất mạnh, nhưng dù sao chỉ mới tuổi, còn thu đồ đệ, còn là lão tổ Thái Cực Cảnh, quá xá đi chứ.
- Hì hì! Ngọc Vô Song cười vui vẻ nói: - Không ngờ phải không, muội biết ngay là Thi Ngữ tỷ tỷ bận quá không ngờ tới, vừa lúc hôm nay có thời gian, muội cũng vừa liên lạc Đan Diệu tỷ, vừa lúc tỷ ấy cũng phải giao số thuốc mới cho Thi Ngữ tỷ phân phối, thuận tiện muội cũng mang số dược phẩm sang bên Chiến Trường. Một hồi muội nói cho, tỷ không biết hay thế nào, đồ đệ của hắn rất là thú vị, hơn nữa còn là Nhậm Kiệt ca ca bảo nó thu...
Nghe Ngọc Vô Song vừa nói, vừa cười hì hì không ngừng, Văn Thi Ngữ cũng bị bộ dạng của nàng chọc cười. Nhậm Kiệt không ở đây, thân là nữ nhân của Nhậm gia, các nàng cũng vô thức đoàn kết chặt vào nhau, phát huy lực lượng từng người, toàn lực đối phó, làm Nhậm Kiệt nhanh chóng tiến tới theo mục tiêu mà Nhậm Kiệt đã chỉ định.
Một lát sau, tiếng của Đan Diệu vang lên, bởi vì từ xa nàng đã nghe được tiếng cười của Ngọc Vô Song, đợi tớ gần, Ngọc Vô Song liền hưng phấn nói chuyện Cổ Tiểu Bảo dẫn đồ đệ lên Chiến Trường. Trong bận rộn, áp lực rất lớn, các nàng khó có lúc nhín chút thời gian tụ tậplại, khó có khi cười vui vẻ như thế. Sau đó nói đến Đan Diệu cùng Văn Thi Ngữ không nhịn được, kéo Ngọc Vô Song chạy tới bên Chiến Trường xem thử Cổ Tiểu Bảo sư phụ tuổi này dẫn đồ đệ đi khiêu chiến sẽ như thế nào.