Đất bằng mênh mông bao nhiêu, đến nay chưa có cách nói chính xác, ngay cả Pháp Thần Cảnh là tồn tại chí tôn vô thượng trên thế giới này, cũng không biết thế giới này rộng lớn đến cỡ nào.
Không nói đất bằng, chỉ riêng Đông Hoang mênh mông cũng vượt xa tưởng tượng. Người thế tục, như là dân chúng Minh Ngọc Hoàng Triều, trong mắt họ, Minh Ngọc Hoàng Triều đã là vô cùng to lớn, mênh mông vô biên, cả đời cũng khó du lịch một vòng. Đối với người buôn bán hay có chút tu vi, thì biết xung quanh Minh Ngọc Hoàng Triều còn có những quốc gia khác, cũng vô cùng rộng lớn.
Còn đối với tồn tại hùng mạnh thật sự, như là người trên Âm Dương Cảnh dương hồn, thì biết phía đông Minh Ngọc Hoàng Triều có Đông Hoang đã mênh mông vô biên, thế giới này rộng lớn khó có thể ước lượng.
Đến cảnh giới như Nhậm Kiệt, mới chính thức cảm nhận được, bởi vì hắn đã có thể rời khỏi mặt đất, đi vào không gian mênh mông. Nhưng dù bay cách xa mặt đất mấy chục vạn dặm, nhìn xuống vẫn là vô biên mênh mông, lực thần hồn đạt tới Pháp Thần Cảnh đỉnh phong cũng khó mà dò xét được một hai phần vạn.
Nếu như không phải là lúc độ kiếp, cơ duyên xảo hợp làm cảnh giới cùng thần hồn của Nhậm Kiệt tăng lên đến trình độ tiên hồn, hơn nữa không ngừng tăng lên đến độ cao mới, bất ngờ phát hiện phạm vi bao phủ cả Đông Hoang lại chính là bản đồ mà cha mình để lại, Nhậm Kiệt cũng thật khó phát hiện ra.
Cho nên từ không gian trở về đất liền, trực tiếp đi vào Đông Hoang, lực thần hồn của Nhậm Kiệt bao trùm mấy chục vạn dặm xung quanh, nhưng trong lòng không khỏi cảm khái. Thầm nhủ trước kia lão cha còn bảo mình đi cứu hắn, nhưng đợi đến khi chân chính phát hiện mới biết, thì ra tất cả đều là lão cha Nhậm Thiên Hành cố ý làm vậy, cho mình động lực, một mục tiêu mà thôi.
Từ đầu đến cuối hắn không nghĩ tới mình sẽ đi cứu hắn, hắn để lại đủ thứ, mọi đầu mối, chẳng qua là một tia mong chờ. Cũng như người thường mong con cháu thành đạt, chỉ là hắn biết mình không thể ở cạnh nhìn con trai lớn lên, lại sợ nó bị lạc lối, vì vậy làm rất nhiều chuyện.
Mặc kệ là cuối cùng bảo mình đi cứu, hay là tấm bản đồ, thậm chí Nhất Nguyên lão tổ tông trong tiểu thế giới, thật ra không có liên quan gì tới việc đi cứu hắn.
Dụng tâm khổ cực như thế, khi Nhậm Kiệt chân chính ở ngoài không gian mênh mông, bất ngờ phát hiện hình dáng Đông Hoang, đột nhiên hiểu ra. Có lẽ, lão cha Nhậm Thiên Hành hy vọng mình đến khoảng khắc phi thăng mới nhìn ra toàn bộ?
Có lẽ vậy, có lẽ cuối cùng hắn đã suy nghĩ tới, cho nên để lại thứ mà thoạt nhìn đơn giản, kỳ thật ngay cả Pháp Thần Cảnh đỉnh phong cũng khó mà chân chính nhìn ra được.
Mà thật đến ngày đó, mình có cơ hội phi thăng, có lẽ khi nhìn lại mặt đất lần cuối cùng, mới bất ngờ phát hiện khu vực Đông Hoang mênh mông là hình ảnh bản đồ kia.
Lúc này Nhậm Kiệt đứng trên Đông Hoang, phát hiện mấy chục vạn dặm xung quanh có rất nhiều tông môn, thế lực nhỏ, còn có một cái tông môn vạn năm. Nhậm Kiệt đã cảm nhận được một Pháp Thần Cảnh, nhưng tông môn vạn năm này cũng chỉ bình thường, bởi vì chỉ có một người, lực lượng chỉ là Pháp Thần Cảnh tầng thứ hai mà thôi.
Hiện tại lực thần hồn của Nhậm Kiệt có thể tùy tiện tra xét tình hình mấy chục vạn dặm xung quanh, đây đã là cực hạn của Pháp Thần Cảnh đỉnh phong. Nhưng đối với Nhậm Kiệt, thì chưa tính là cực hạn, nếu cần thiết, hắn đã thử, hiện tại tối đa có thể tra xét được phạm vi trăm vạn dặm. Nhưng phạm vi này đối với Đông Hoang, vẫn chỉ là một khu vực nhỏ, cho nên Nhậm Kiệt bảo trì tra xét mấy chục vạn dặm, vừa hạ xuống vừa ngẫm lại những chuyện đã qua, ngẫm lại lão cha Nhậm Thiên Hành dụng tâm khổ cực, trong lòng cảm khái, hồi lâu mới ổn định tâm thần. Chú ý phương hướng, đứng trên đỉnh núi cao nhất trong mấy chục vạn dặm này, nhấc bước liền tăng tốc, đã đến khu vực tổng bộ Đông Hoang Thần Giáo.
Với tốc độ của Nhậm Kiệt hiện giờ, dù cho vượt ngang qua lãnh thổ Minh Ngọc Hoàng Triều, chỉ cần canh giờ là đủ. Nhưng từ không gian hạ xuống Đông Hoang, Nhậm Kiệt đã bay suốt một ngày, mới phát hiện tới gần khu trung tâm Đông Hoang Thần Giáo, đủ tưởng tượng được Đông Hoang rộng lớn biết bao.
Trước kia biên cương Minh Ngọc Hoàng Triều phòng ngự Đông Hoang, chẳng qua là một vùng giáp giới nhỏ, chỉ có những người tu luyện rải rác mà thôi. Nếu quả thật so sánh với Đông Hoang, Minh Ngọc Hoàng Triều thật sự không thể so sánh. Nhưng ngẫm lại cũng phải, dù sao Đông Hoang là khu vực do đại giáo vô thượng Đông Hoang Thần Giáo nắm giữ...
Dù đến gần khu trung tâm Đông Hoang Thần Giáo,nhưng với lực thần hồn hiện tại, Nhậm Kiệt cũng chỉ phát hiện chút dấu hiệu, còn cách một đoạn mới đến tổng bộ Đông Hoang Thần Giáo. Có điều ở trong khu trung tâm này đã không còn giáo phái, tông môn nhỏ khác tồn tại. Linh khí trở nên càng dày, xung quanh có chút người tu luyện, nhưng rõ ràng đều là đệ tử vòng ngoài Đông Hoang Thần Giáo, nhưng ngay cả những đệ tử vòng ngoài này cũng đã rất lợi hại.
Nhậm Kiệt mơ hồ cảm nhận được thiên địa phác họa, ngưng tụ thành khí tức, núi non, mặt đất, dòng sông, toàn bộ mơ hồ hòa hợp với xa xăm. Rõ ràng một khi có chuyện, xung quanh đều sẽ thành một phần trận pháp đặc thù của Đông Hoang Thần Giáo, chính bởi vì những thứ này, Nhậm Kiệt mới biết đã vào khu trung tâm Đông Hoang Thần Giáo.
Tuy rằng ngay cả tổng bộ Đông Hoang Thần Giáo cũng chưa cảm ứng được, nhưng nhìn tình hình xung quanh, đã cảm nhận được đại giáo vô thượng uy nghiêm hùng mạnh. Điểm này, Hải Thần Giáo đã sụp đổ năm hoàn toàn không thể nào so sánh.
Oong... Oong... Nhậm Kiệt đi vào, bắt đầu cản thận nghiêm túc chú ý từng chỗ rất nhỏ, bởi vì nhìn chi tiết mới thấy tài thật. Nhưng bỗng Nhậm Kiệt cảm nhận có gì không đúng, đang tiến lên cao tốc bỗng dừng lại, lực thần hồn lập tức vọt đến mạnh nhất, liền vượt xa Pháp Thần Cảnh đỉnh phong bình thường.
Bởi vì vừa rồi Nhậm Kiệt mơ hồ cảm giác được không gian có chút rung động biến đổi, biến hóa nhỏ như thế, trong giới tu luyện cũng không mấy ai dễ dàng nhận ra.
Đột nhiên, Nhậm Kiệt cảm giác trong không gian bị một cỗ lực lượng xuyen qua, từ xa đến gần, nháy mắt dẫn tới không gian rung động, hắn liền phát hiện không đúng.
Vù! Lực lượng xuyên qua quá khủng bố, Nhậm Kiệt vội ẩn giấu thân hình, khống chế khí tức, thu liễm mọi dấu vết.
Oành! Cùng lúc, bầu trời cách Nhậm Kiệt vạn dặm bỗng nổ vang, mạnh mẽ bị một cái vó trâu lớn, lóe lên màu xanh cuồng bạo đạp xuyên. Tiếp theo vó trâu biến mất, sau đó một thân thể cao ngàn trượng vọt ra.
Trên đầu có hai sừng, mặt có hào quang xanh, hai lỗ tai thật lớn, mắt càng to đáng sợ, mũi phun ra hơi bùng lên ngọn lửa xanh. Từ trên trời rơi xuống, đụng ầm ầm vào đỉnh núi, trực tiếp đạp ngọn núi vỡ vụn.
Ta sặc! Ngưu Ma Vương hả!
Nhậm Kiệt vừa thấy, liền nhớ tới Ngưu Ma Vương ở kiếp trước, nhưng lập tức phát hiện kẻ này còn lợi hại hơn rất nhiều so với Ngưu Ma Vương trong truyền thuyết thần thoại.
Đến cảnh giới như Nhậm Kiệt hiện tại, nhất là ở lâu dài trong cảnh giới Thánh nhân luận đạo, trong hơi thở màu xanh cuồng bạo xoay quanh người kẻ kia, Nhậm Kiệt cảm nhận được khí tương tự con trâu xanh trong Thánh nhân luận đạo.
Trước kia Nhậm Kiệt không rõ loại khí tức này, nhưng trải qua lôi kiếp, nhất là Tề Thiên có nói, Nhậm Kiệt liền biết, khí tức hỗn độn. Loại khí tức này, người khác chưa từng nghe, nhưng bản thân Nhậm Kiệt đã từng trài qua, hơn nữa cuối cùng Tề Thiên còn để lại ba sợi lông tơ cứu mạng cho Nhậm Kiệt, đều có loại khí tức này.
Vù... Vù... Ngay khi hắn vừa xuyên qua, đằng sau liền nháy mắt có bảy đạo kiếm khí cùng lúc phá vỡ không gian đuổi tới.
- Nha... Phá cho nhị gia... Kẻ vừa rơi xuống vung đầu, hai sừng xẹt qua, bùm bùm nổ tung, hai đạo kiếm khí bị hắn quét nổ, nhưng trên sừng cũng có vết máu mơ hồ.
Sau đó hai tay đánh ra, điên cuồng công kích, kiếm khí còn lại liên tục nổ tung. Nhưng kiếm khí kia khủng bố cực hạn, cuối cùng thân thể của hắn cũng bị kiếm khí kia xuyên qua. Kiếm khí nhìn rất nhỏ, nhưng xuyên qua liền để lại một lỗ lớn, hơn nữa Nhậm Kiệt cảm nhận được, đó là bởi thân thể người sừng trâu kia đủ mạnh, bằng không chỉ nháy mắt sẽ hóa thành tro bụi.
Ngay cả Nhậm Kiệt chỉ dựa vào lực thần hồn tra xét cũng cảm nhận được uy lực kinh khủng của kiếm khí kia. Bởi vì nó vượt xa pháp lực ngưng tụ của người tu luyện, trừ khi đối phương là tiên nhân, bằng không nhất định là sử dụng --- Tiên khí.
Bởi vì nó đã vượt qua cực hạn lực lượng của thế giới này, trong đầu Nhậm Kiệt vừa toát ra ý nghĩ này, trong bầu trời xuất hiện một đạo kiếm quang giáng xuống, tựa như trên trời xuất hiện một cái lỗ, có tia sáng chiếu ra từ bên trong.
Tiếp theo, ngọn lửa, sấm sét đan vào, một đoàn hào quang xuất hiện bên cạnh tên sừng trâu kia. Tuy rằng không xé rách không gian lớn như khi nãy, nhưng cũng là trực tiếp xuyên qua không gian đến đây.
Cuối cùng là một đạo khí tức hung bạo tung hoành trời đất, nháy mắt như cả thế giới lọt vào vực sâu địa ngục, sau đó không gian bị xé rách, một cây cờ lớn kéo theo khí tức hung bạo xuất hiện.
Ba cỗ lực lượng từ ba hướng xé rách hư không bao vây trên trâu xanh này, tuy rằng không thể so sánh kích thước, nhưng uy thế không kém bao nhiêu.
Ta sặc! Thật là Tiên khí, má nó còn một lần xuất hiện ba cái.
Nhậm Kiệt nhìn thấy kiếm khí đã đoán được, biến hóa sau đó cũng xác nhận. Chỉ là làm Nhậm Kiệt không ngờ, một lần liền xuất hiện ba món Tiên khí, hơn nữa hắn đoán cũng không quá. Đạo kiếm quang có khí thế phá vỡ thiên địa, lúc trước khi Lam Thiên thi triển kiếm pháp cũng có kiểu dáng này, tuy rằng không bằng một phần vạn, nhưng hẳn đúng là vậy, Tiên khí của Kiếm Tiên Giáo.
Nhậm Kiệt tiếp xúc nhiều với Nhất Nguyên lão tổ tông, Thanh Dao Điện chủ, nói chuyện nhiều, cũng hiểu được tình huống về đại giáo vô thượng. Tiên khí trấn giáo của Kiếm Tiên Giáo - Thiên Phong Tiên Kiếm. Nếu như không đoán sai, vậy đó đúng là Thiên Phong Tiên Kiếm.
Mặt khác Nhậm Kiệt càng không xa lạ gì cây cờ kia, bởi vì Nhậm Kiệt lấy được Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ từ Cổ Nguyệt, vốn là hàng phỏng chế của món Tiên khí này, là Tiên khí trấn giáo Tàn Hồn - Trấn Thần Kỳ.
Chẳng qua người luyện chế Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ ban đầu không cách nào phỏng chế theo Tiên khí mạnh mẽ như thế, chỉ là muốn phát huy một phần tác dụng, ngay cả Lăng Thiên Bảo Khí cũng không thể luyện chế, thậm chí buộc phải luyện chế thành cây cờ phụ trợ cờ chính phát huy hiệu quả nhất định. Nhưng vừa lúc thành toàn cho Nhậm Kiệt, để hắn dung nhập trận pháp, phù văn, hoàn luyện lực lượng, khí linh, lực thần hồn, cảnh giới.... vào trong đó, phát huy ra uy thế càng thêm mạnh mẽ.
Chính vì thế, Nhậm Kiệt mới liên tục dung nhập thứ tốt, mạnh mẽ đẩy Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ thăng cấp Tiên khí hạ phẩm. Tuy rằng hiện giờ Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ đã lên thành Tiên khí, không liên quan gì Trấn Thần Kỳ, nhưng Nhậm Kiệt vẫn lập tức nhận ra được, khó trách lúc trước mình thi triển Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bùng nổ uy lực mạnh mẽ, luôn có người nhận nhầm là Trấn Thần Kỳ.
Về phần đan lô lóe ra sấm chớp, tia lửa, tuy rằng Nhậm Kiệt không nhận ra, nhưng cũng đoán được là gì. Bởi vì đại giáo vô thượng có Tiên khí trấn giáo nhất định sẽ truyền ra, cũng không phải bí mật lớn gì, cho nên cũng thành truyền thuyết, mà Tiên khí đan lô thì chỉ có một nhà, Tiên khí trấn giáo Đan Tiên Giáo - Cửu Kiếp Tiên Lô.
Bất luận là Kiếm Tiên Giáo, Đan Tiên Giáo, Tàn Hồn, Nhậm Kiệt đều không chỉ có một chút ân oán với bọn họ, vướng mắt không đếm hết, hơn nữa vừa nhìn ba món Tiên khí trấn giáo vô thượng xuất hiện, Nhậm Kiệt cũng thầm cả kinh. Trong lòng tò mò rốt cuộc là có chuyện gì, hắn càng khống chế cẩn thận hơn, chú ý tình hình bên trong.
- A... Con trâu xanh bị thương bỗng phát ra tiếng gầm, thân hình liền co rút, chỉ còn cao không tới mười mấy trượng, nhưng khí tức cuồng bạo không hề yếu bớt, ngược lại càng thêm hung hãn, rõ ràng nó cũng không thể duy trì trạng thái vừa rồi quá lâu.
- Tiên khí cũng không đánh chết được, chỉ dựa vào thân thể chống lại uy lực Tiên khí,quả thật kinh người, khó trách bị trấn áp vĩnh viễn dưới Thánh Bia. Đáng tiếc hôm nay ngươi nhất định bị tiêu diệt hoàn toàn, xét nát thân thể mạnh mẽ của ngươi, nuốt lấy, hẳn là một chuyện cực kỳ tuyệt vời. Lúc này, bên cạnh ba món Tiên khí đều xuất hiện một người, trong hào quang Thiên Phong Tiên Kiếm là Thiên Châu, còn cạnh Cửu Kiếp Tiên Lô là Đan Vô Pháp hai mắt tối om. Còn người nói chuyện thì đứng bên cạnh Trấn Thần Kỳ, người gầy, mặt dài, trong mắt chớp động hưng phấn tàn bạo, nhất là nói xét nát nuốt lấy con trâu xanh, trong mắt càng sáng ngời.
Người này là Tàn Hồn Thiên Tử, nổi danh trong đời trẻ tuổi ngang với Thiên Châu. Hắn tên Thiên Tử, ý là con của trời cao. Nghe lời này, sắc mặt lạnh băng của Thiên Châu toát ra vẻ không vui, rõ ràng ấn tượng rất kém đối với Tàn Hồn Thiên Tử.
Nói tới lực lượng, Tàn Hồn Thiên Tử không tính mà mạnh nhất trong bọn họ, thậm chí không lâu trước dựa vào lực lượng chống chọi, Vạn Thiên Vương ở Vạn Pháp Giáo cũng đánh cho hắn thê thảm. Nhưng cố tình Tàn Hồn Thiên Tử lại giống Thiên Châu và Đan Vô Pháp, là người được Tiên khí trấn giáo thừa nhận, có thể điều khiển Tiên khí, phát huy uy lực chân chính của Tiên khí.
Hiện tại Hải Thần Giáo mới lập giáo chưa xong, Đông Hoang Thần Giáo nghe nói xảy ra chuyện, tuy rằng cũng phải người hỗ trợ, nhưng không thể vận dụng Tiên khí trấn giáo. Yêu Thần Giáo cũng giống Vạn Pháp Giáo, tuy rằng thế hệ này cũng có đệ tử kiệt xuất, uy thế chỉnh thể không yếu, nhưng lại không ai được Tiên khí trấn giáo thừa nhận. Cho nên không thể tùy tiện vận dụng Tiên khí, xé rách hư không đuổi giết như ba người bọn họ.
- Thừa dịp hắn bị Thiên Châu muội tử dẫn động đại trận Tiên giới làm bị thương, trước tiên trấn áp hắn rồi nói sau. Tồn tại bên trong Thánh Bia, rất khó chân chính tiêu diệt. Tuy rằng hai mắt Đan Vô Pháp tối om, nhưng càng rõ ràng biến hóa rất nhỏ xung quanh, nhất là cảm nhận được Thiên Châu có vẻ không vui, liền nói ngay.
- Xì... Đám nhóc con các ngươi mà muốn chơi với nhị gia, nhãi con chưa đủ lông. Chấn Sơn! Oành.... Lúc này, con trâu xanh bị thương không hề sợ, hoàn toàn vào trạng thái chiến đấu điên cuồng, hai chân đạp lên mặt đất, ngọn núi xung quanh nó ầm ầm rời khỏi mặt đất, bất luận là ngọn núi cao mấy trăm, cả ngàn thước, đều nháy mắt phóng lên cao, trực tiếp đụng về phía ba người.