Vài phút sau, lại có hai người bác của Hoàng Việt tới, lúc này cũng đã tầm h sáng, đây là hai bác Thuận và bác Trí, là người con thứ năm và thứ sáu của ông bà nội.
“Việt đó à, đã lớn thế này rồi sao?” Sau khi được bác Đức giới thiệu, hai bác Thuận và bác Trí mới nhận ra được Hoàng Việt, quả thật hôm nay gia đình hắn khác nhiều lắm đây...
Hoàng Việt cũng đi tới chúc tết hai bác, tiếc là hắn không được lì xì a, dù gì cũng đã lớn lắm rồi, còn bé Na thì vui mừng nhận hai phong bao lì xì, lúc này thì trà hoa cúc cũng đã pha xong.
Hai bác dĩ nhiên cũng không đi một mình, mọi người còn chở theo vợ và cháu, còn có mấy người anh chị của Hoàng Việt, phần lớn đều đã lập gia đình, mấy đứa nhỏ cũng lại chúc tết hắn, dĩ nhiên là hắn lì xì và dặn dò chúng nó không được mở ra...
Mấy đứa nhỏ còn cho rằng Hoàng Việt lì xì ít nên ngại đây, sợ rằng nếu mở ra rồi sẽ mất mặt, dù gì anh Việt còn là học sinh, làm gì có nhiều tiền, chắc là trong đây cũng chỉ có nghỉn hai chục nghìn, nhưng bọn nó cũng rất vui rồi, ha ha.
Mà đám anh chị em của Hoàng Việt sau khi nhìn thấy hắn và bé Na thì đúng là hết hồn luôn đó a, bọn họ chưa từng thấy đứa con trai nào đẹp trai như vậy à, bé Na cũng phải nói là một mỹ nữ nữa...
“Trà xong rồi đây... mọi người mau mau dùng!” Bác Ngọc lúc này đã mang ấm trà ra, sau đó rót vào từng ly cho mọi người ngồi ở phòng khách
“Tốt quá... Tốt quá!” bác Đức không kịp chờ đợi, đưa ly trà ra, sau khi rót xong, lập tức nhấp một miếng, sau vài giây cảm thụ, không nhịn được thốt lên: “Trời ơi, ngon quá!”
“Ngon lắm sao anh?” Bác Ngọc và mọi người khác cũng tập trung vào.
“Đúng vậy, rất rất ngon!” Trên mặt bác Đức không giấu nổi sự thỏa mãn.
“Đinh! Kí chủ nhận được tích phân!”
Mọi người rất nhanh thì rót ấm trà vào ly, sau đó thữ nhấp, biểu cảm cũng không khác gì bác Đức là mấy.
“Việt, giá của loại trà này là bao nhiêu?” Mọi người hết sức ngạc nhiên hỏi Hoàng Việt.
“Chắc tầm USD hộp đó ạ!”
“Trời...” Mọi người hoảng rồi, đô là hơn hai triệu cũng chả ít, phải biết loại trà hoa cúc bình thường loại tốt cũng chưa tới hai trăm ngàn một hộp a.
“Việt, con thật là hào phóng quá!” Phải biết Hoàng Việt mang đến tận mười mấy hộp, đủ dùng mấy tháng trời, tức là gần triệu đó a.
“Phúc, gia đình dạo này làm ăn khấm khá lắm sao?” Bác Thuận và bác Trí cũng hỏi.
“Đúng đó anh! Quán phở nhà em rất đắt khách, khi nào có dịp hai anh qua nhà em ăn chơi!”
“Phở thì có thể bán lời bao nhiêu chứ, tháng triệu là cùng!” Bác Thuận và bác Trí dĩ nhiên biết về quán Phở nhà Hoàng Việt.
“Không đâu anh ạ... Bây giờ Phở nhà em lên giá, vả lại có người phụ bán, còn nhờ hàng xóm cho mượn sân trước cổng nhà, một lần có thể phục vụ khách, tô là ngàn đồng, lượt cũng thu về gần triệu anh ạ!” Ba Hoàng Việt nói làm mấy người bác hoảng hồn.
“Nhưng mà tiền nguyên vật liệu chắc cũng không ít chứ?”
“Hì hì, cũng không đáng là bao, nói chung là lời rất nhiều ạ!” ba Hoàng Phúc của Hoàng Việt cười khà khà.
Hoàng Việt lúc này cũng lấy từ túi xách ra thêm mấy hộp đồ, dặn là biếu ông bà nội, đây chắc chắn là những hộp nhân sâm vương, có niên đại hơn ngàn năm, nếu dùng sẽ rất tốt cho sức khỏe, hắn cũng từ tay mẹ mình lấy thêm mấy chai nước Linh Tuyền Thủy pha loãng, dùng loại nước này sẽ rất tốt cho ông bà, dặn dò mọi người thường xuyên cho ông bà nội uống, hẳn chỉ nói đây là loại nước khoáng thiên nhiên thuần khiết mà thôi...
Mọi người cùng vào dùng mứt, bánh chưng, chờ khoảng tiếng sau thì lục đục có từng người bác của Hoàng Việt tới, lúc này thì đại gia đình đã hội họp đông đủ, Hoàng Việt sau khi phát lì xì cho đám nhỏ thì lại tiếp tục ngồi chơi với ông bà nội, ông bà nội hắn đều đang thưởng thức trà ngon và ôm đám cháu a.
Nhưng không ngờ có một điều làm Hoàng Việt khá tức cười xảy ra, làm hắn cũng khá bối rối.
“Trời ơi... Chú Việt lì xì con triệu nè bố!” Một bé gái tinh nghịch mở ra bao lì xì, dù đã được Hoàng Việt dặn là không được mở rồi.
Hoàng Việt bó tay rồi, nhưng hắn cũng không trách được con bé a, dù gì nó mới tuổi, còn ngây thơ lắm.
Lúc này, tất cả đám cháu và em của Hoàng Việt đều mở ra bao lì xì, đều là tờ polime ngàn đồng mới ác chứ.
“Của con cũng là triệu!”
“Con cũng vậy!”
“Chú Việt thật hào phóng a!”
Lúc này, bác Đức liền hỏi: “Việt, con làm sao lại lì xì nhiều như vậy, có tiền cũng phải để giành chứ!”
Đúng là Hoàng Việt lì xì quá nhiều rồi, hơn đứa cháu và các em, cũng phải lên đến hơn trăm triệu đó a.
Các anh chị của Hoàng Việt lúc này cũng nhìn chằm chằm vào hắn, có người hỏi:
“Việt, em lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”
Lúc này, ba Hoàng Việt liền giải vây cho con mình: “Mọi người bình tĩnh, thật ra nhà của bác mới trúng số tỷ! Tiền nhiều lắm, hắc hắc!” Ông cười một cách đầy khoái trá, đây là điều bất ngờ ông muốn dành cho mọi người a...
“...” Không gian im lặng chốc lát, vài giây sau mọi người mới thốt lên:
“Cái gì????”
“Em nói gì thế?””
“Trời ạ!” Mọi người cạn lời, từ các bác trai, đến các bác gái, các đứa cháu, mọi người đều hoảng hốt với lời ba Hoàng Việt vừa nói ra.
“Em nói thật không đấy Phúc!” bác Minh vội hỏi.
“Thật anh ạ, em đùa mọi người làm gì!” Ba Hoàng Việt nói rất thật lòng.
“...” Mọi người đều lại câm lặng, sau vài giây, bác Đức mới lên tiếng:
“Ôi... Thật là... hèn gì... hèn gì em có thể mua xe hơi, thôi, dùng số tiền đó mà làm ăn, cố gắng lên nha chú!” Bác Đức lúc này đã hiểu tại sao gia đình Hoàng Việt hôm nay ăn mặc đẹp như thế rồi, thì ra là trúng số a!
“Phúc, em may mắn quá đi!” Bác Ngọc và mấy bác gái cũng phải ngưỡng mộ, ước gì bọn họ được như thế, nhiêu đó tiền có thể thay đổi cả đời người à, cũng không cần phải làm việc khổ sở nữa.
Ba Hoàng Việt gãi gãi đầu, thật ra cũng may nhờ ông cho người bán vé số kia vào ăn Phở a, nếu không cũng không có số tiền từ trên trời rơi xuống này, mà hẳn là cha con người bán vé số kia hiện giờ ăn tết cũng rất tốt đi.
“Mẹ, thằng Phúc nó trúng vé số tỷ, ba, Phúc nó trúng vé số tỷ rồi!” bác Thuận vội nói với ông bà Hoàng Việt, ông bà Hoàng Việt hơi lãng tai, phải nói mấy lần mới nghe được.
“Trời ơi, có thật không con!” bà Hoàng Việt nghe được rồi, biểu cảm không khác với mọi người lúc nãy là mấy.
Bà thì như vậy, còn ông thì lại đập một cái vào mép giường, mắng to: “Mẹ nó, sao ông mua vé số mấy năm trời mà chỉ trúng vài trăm ngàn!” Lời của ông làm cả nhà cười sằng sặc, nhưng nhìn mặt ông thì không có chút nào tức giận, mà đang rất đắc ý, con của mình quả nhiên là thay mình lĩnh vận may của ông trời a...
Nói rồi, ông cười to lên: “Ha ha ha ha! Gia đình nhà ta cuối cùng cũng phất rồi! Mọi thứ thật là tốt đẹp, ha ha ha ha!”
“Ha ha ha ha!”
“Ha ha ha ha!”
“Ha ha ha ha!”
Mọi người cũng cười lớn theo ông nội, hắc hắc, đúng là sau này khi gặp chuyện không may gì cần gấp tiền thì mọi người có thể nhờ ba Hoàng Việt hỗ trợ đây.
“À, còn con xe hơi hồi nãy em mua giá bao nhiêu vậy!”
“Dạ, em không mua, mà được tặng, giá tỷ !” Lời này của ba Hoàng Việt nói ra làm tất cả mọi người càng cạn lời hơn, được tặng xe hơn tỷ, lúc này bọn họ lại bắt đầu hoài nghi tính chân thực của việc ba Hoàng Việt trúng số tỷ rồi.
“Ba con nói thật đấy ạ, các bác đừng nghi ngờ!” Hoàng Việt dĩ nhiên là biết mọi người nghĩ gì, sau khi hắn nói xong, mọi người mới tin là thật, vì thằng Việt rất ngoan, sẽ không nói xạo đâu.
”Bà nó ơi, nhà thằng Phúc có xe hơi tỷ!” Lúc này ông Hoàng Việt lại nghe rõ mồn một, lập tức thuật lại cho vợ mình...