Hoàng Việt vừa nghe tên Phạm Ngọc Thành nói, là biết bọn này tâm có quỷ rồi, phải biết cả thế giới đang mong chờ Virus Corona được chữa khỏi khi mà nó đã lan tràn ra rất nhiều châu lục, dân tình đang xôn xao, rối loạn cả lên, việc công bố có vắc xin có thể trấn an tất cả, mà các nhà nghiên cứu cũng đang không ngừng tiến hành tìm ra vắc xin đây, vậy mà bọn này đạt được vắc xin lại giấu giếm, không phải tâm có quỷ thì là gì.
“Ông kể đầu đuôi mọi chuyện tôi xem nào!” Hoàng Việt yêu cầu.
“Vâng vâng... chuyện là thế này!” Phạm Ngọc Thành bắt đầu kể lể.
Sau khi nghe Phạm Ngọc Thành kể xong, người Hoàng Việt hoài nghi nhất không ai khác ngoài tên Trương Kiệt, tên này chắc hẳn là muốn chiếm công đây rồi, sau khi nghe Hoàng Việt nói thì tên Thành cũng cảm thấy có lý, ông ta đã thấy thái độ của tên Trương Kiệt này có vẻ không hợp lý cho lắm, mơ hồ mang theo một ít cỗ tham lam trên mặt.
“Được rồi, không sao, chuyện đó để tôi lo, ông có thể dùng máy tính của tên Trương Kiệt đó chứ?”
“Tôi sẽ thử yêu cầu hắn xem!” Phạm Ngọc Thành không biết Hoàng Việt muốn làm gì.
“Tốt, cứ như thế này, ông lên QQ bằng máy tính của tên Trương Kiệt, sau khi tôi gửi một file qua, chấp thuận là được!”
“Vâng, thưa cậu!” Phạm Ngọc Thành nghe lời răm rắp.
Sau đó, Phạm Ngọc Thành chờ đợi tên Trương Kiệt về phòng, trong lúc này ông lén dùng máy tính của hắn, nhưng vừa mở lên thì đối phương quay về.
“Lão Thành, ông làm gì thế, muốn chơi game sao?” Trương Kiệt tò mò hỏi.
“À à... đúng thế, làm trận Liên Minh đó mà!”
“Cái đệt, ông già rồi còn chơi Liên Minh, đúng thật là không thể hiểu nổi ông rồi!”
“Ha ha!” Phạm Ngọc Thành cười hề hề.
“Được rồi, mật khẩu máy tôi là , ông cứ chơi game thoải mái, tôi còn phải đi khám cho những bệnh nhân khác đây!”
“Vâng, thưa cậu!”
Sau đó, chờ tên Trương Kiệt đi, Phạm Ngọc Thành vào QQ, kết bạn với nick mà Hoàng Việt đã bảo, sau khi nhận được file, Hoàng Việt nói rằng mọi chuyện ok rồi, làm ông cũng thầm thán phục chàng trai này đa tài thật, nếu như mình có thể gả con gái cho anh ta thì tốt biết mấy...
...
Hoàng Việt lúc này đang ngồi trước màn hình laptop, hack vào máy tính của tên Trương Kiệt đây, hắn cũng nhờ vào đó mà xâm nhập vào mạng máy tính của bệnh viện, có điều theo như mã phòng của lão Thành báo cho hắn thì hắn không tìm được đoạn video nào có ích cả, đều là thăm khám bình thường, xem ra tên này đã triệt tiêu đầu mối, khi mà hắn biết rằng các bệnh nhân theo lời lão Thành nói thì vẫn chưa rời đi khỏi căn phòng đó.
“Mày khá lắm... Nhưng không sao, rồi mày sẽ biết mặt tao thôi!” Hoàng Việt cười hà hà, tưởng rằng có chút thủ đoạn này thì có thể chiếm được công sức của hắn sao, phải biết muốn chế tạo vắc xin cần mấy tháng, còn hắn thì có thể ngay lập tức chế tạo ra đây...
Mấy ngày hôm nay, clip cover của Hoàng Việt đã đạt được hơn triệu views, đứng top bảng thịnh hành của youtube Việt, Hoàng Việt hoàn toàn đã trở thành người nổi tiếng, giờ đây có thể nói cả nước không ai không biết hắn, biết làm sao được, giọng hát này phải nói là từ cổ chí kim chưa từng có ai a...
“Ti ơi, có phóng viên đến nhà!” Đang ngồi ngẫm nghĩ, bỗng nhiên ba Hoàng Việt từ dưới nhà gọi lên, làm Hoàng Việt bối rối rồi, đúng là mình nghĩ cái gì thì cái đó sẽ lập tức đến, phóng viên sao, phải trả lời làm sao đây???
Đi xuống nhà, Hoàng Việt liền thấy có , anh chị phóng viên rủ nhau đến nhà mình, các tờ báo dành cho giới trẻ là chính như kenh, zing, thậm chí còn có báo ngôi sao, một tờ báo chuyên đăng tin tức về những người nổi tiếng trong showbiz.
“Xin chào em, em có thể cho anh chị phỏng vấn một lát được không?” Mấy anh chị phóng viên trông thấy Hoàng Việt, liền hỏi.
“Vâng, anh chị cứ hỏi đi ạ!” Người ta đã cất công lặn lội đường xa đến đây, nếu đuổi về thì không hay mấy chứ, có khi lúc đó người ta lại đăng lên báo tin là mình chảnh chọe đây.
Dù gì việc nổi tiếng cũng có thể giúp hắn đạt được tích phân, Hoàng Việt hoàn toàn không có lý do gì để từ chối, vì vậy thành thật trả lời.
“Em à, giọng ca của em là trời phú hay do luyện tập?” Một chị phóng viên trước tiên đưa ra câu hỏi.
“Em trả lời cho, chắc chắn là luyện tập, trước kia anh hai em hát dở lắm!” Bé Na lúc này đứng ở một bên xen vào, cười hì hì nói, cô cũng khá thích thú với việc có phóng viên đến phỏng vấn anh hai a!
“Ách...” Hoàng Việt đang tính trả lời là thiên phú đây, hắn làm gì có luyện tập ngày nào đâu chứ, mà thôi bé Na nói vậy thì cũng được.
“Ồ, thế sao, thế câu hỏi tiếp theo, em nghĩ sao khi được nhiều người nói rằng hát hay hơn ca sĩ Jack!”
“À...à...” Hoàng Việt bối rối rồi, phải trả lời sao đây, đây là câu hỏi sẽ đăng lên trang bìa đây mà, nếu trả lời là dĩ nhiên thì hơi chảnh quá, nhưng mà nếu khiêm tốn thì người ta bảo rằng mình đây là tự cao ngầm, vì vậy hắn nói một câu không đụng chạm:
“Cái đó là do tùy người cảm nhận thôi ạ!”
“Vậy, em có tính gia nhập showbiz không?”
“Ách... em còn chưa nghĩ tới!”
Các anh chị phóng viên buồn rồi, hôm nay muốn nghe được một câu trả lời thật sock để tạo tin hot trên tờ báo đây, mà Hoàng Việt trả lời dè dặt quá, mọi người đành hỏi một câu cuối cùng:
“Nếu đến kì của cuộc thi Tiếng Ca Học Đường, em sẽ tham gia chứ?” Tin này phải nói là cuối cùng để đăng lên đầu đề rồi, nếu trả lời không coi như hôm nay bọn họ uổng công đến đây a...
“Vâng... Nhất định!” Hoàng Việt nói xong, mấy anh chị phóng viên lúc này mới thở phào, cám ơn Hoàng Việt rối rít, sau đó cùng đi ra về.
“Anh chị không ở lại dùng Phở ạ!” Hoàng Việt hỏi.
“Không không, bọn chị phải về đăng tin gấp!”
“Ồ... Vâng!” Hoàng Việt cũng phải thông cảm vậy.
Sáng hôm nay, Hoàng Việt cũng đã đưa bùa hộ mệnh cho Hiểu My, Kiều Linh, Hoàng Tuấn và dặn cả Hiểu My đưa cho Thiên Di, nói rằng đây có thể bảo vệ bọn họ, bọn họ thật sự còn có chút bán tín bán nghi nhưng thấy Hoàng Việt rất nghiêm túc thì đành phải ngậm ngùi, chỉ có Hiểu My là tin tưởng Hoàng Việt vô điều kiện, làm Hoàng Việt quả thật rất cảm động, còn gì vui hơn khi có một người luôn luôn tin tưởng và thương yêu mình, đôi khi Hoàng Việt lại cảm thấy mình thật là có lỗi với Hiểu My quá.
Tên Nguyễn Công Minh này không biết ngày nào hắn sẽ ra tay, vả lại Hoàng Việt cũng không biết rõ về tính cách của hắn nên hắn quyết định gọi cho anh Nhân cá chép, thử hỏi một chút về tính tình của tên này, từ đó mà đưa ra cách ứng phó thích hợp.
“Anh Nhân ạ, em có chuyện muốn hỏi anh!” Cầm lên điện thoại, lúc này Nhân cá chép đã bắt máy.
“Chào Tân Trưởng Lão, có chuyện gì, chú cứ nói!” Nhân cá chép tâm trạng hiện nay đang rất vui, nghe đồn tên Nam trọc đó hắn hôn mê mấy ngày mới tỉnh, đầu óc còn có chút mơ hồ, ha ha, đúng là ác giả ác báo.
“Em đã gặp Tiểu Năm Cam!”
“CÁI GÌ???” Trong giọng nói của Nhân cá chép có thể nghe thấy được sự sợ hãi kinh khủng.
“Thằng đó không thường đâu, nó quỷ quyệt lắm, vì nó mà anh bị phế chân trái đấy!” Nhân cá chép nghĩ lại vẫn còn sợ.
“Do công tử Hải Đường đúng không anh?”
“Không sai, thằng Hải Đường con anh so với nó thì không bằng một góc, chú phải cẩn thận, thằng đó nó bất chấp lắm, để đạt được mục đích, việc gì nó cũng có thể làm ra được!”
“Thật sao anh?” Hoàng Việt có chút lo lắng, hắn sợ nhất là những người không nghĩ đến đạo nghĩa giang hồ a, những kẻ không từ thủ đoạn là những kẻ đáng sợ nhất.
“Ừ... Nhiều trường hợp như vậy rồi? Hắn cũng rất thông minh, ma le lắm, không kém gì Dũng đại bàng, thậm chí còn hơn, chú phải cẩn thận!”
“Vâng, đại ca, em biết rồi!”
“À, Chủ Nhật này anh làm lễ thăng chức Trưởng Lão cho chú, bang ta đi nhậu ở nhà hàng Royal của chú, thế nào, ok không!”
“Vâng, được chứ đại ca!”
“Ừ, nghỉ ngơi sớm nhá, anh còn chút việc!”
“Vâng ạ!”
Hoàng Việt cúp máy mà trong lòng còn cảm thán, Nguyễn Công Minh à, tao sẽ không cho mày như ý đâu!