Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

chương 187: lọt vào tầm ngắm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tin tức Hoàng Việt trả lời phỏng vấn rất nhanh được đăng trên báo, Kiều Linh và Hiểu My cũng nhắn tin sang chúc mừng, haiz, Hoàng Việt thật sự cũng không quen với sự nổi tiếng mấy, giờ đây khi ra ngoài đường hẳn là ai ai cũng nhận ra hắn, nếu xin cùng chụp ảnh hoặc thậm chí là xin chữ ký thì hắn sẽ rất mất thời gian a, nhưng thôi, vì lượng lớn tích phân, Hoàng Việt ngầm chấp nhận, dù gì trước sau gì mình cũng sẽ nổi tiếng, sớm nổi tiếng một chút cũng không sao.

Quả thật, Hoàng Việt đã làm chấn kinh không chỉ trong nước mà cả nước ngoài, không chỉ khán giả mà cả các người trong nghề, các ca sĩ, mọi người đều rất khiếp đảm khi mà giọng hát của hắn quả thật không khác gì Thần Nhân, nó mang một sức cuốn hút kỳ lạ, khiến người ta không nhịn được mà trầm mê vào, nếu không phải vì hiện tại nó còn chưa phổ biến thì lượt view đã tăng lên tới hàng trăm triệu rồi, không kém gì các video ca nhạc của những siêu sao hàng đầu như Justin Bieber và Miley Cyrus vậy.

Điều này cũng khiến cho ca khúc Hồng Nhan được nhiều người biết đến hơn, lượt views của nó còn cao hơn clip của Hoàng Việt do mọi người đều tò mò muốn nghe thử bản gốc như thế nào, Jack cũng vì vậy mà sớm trở thành một ngôi sao hạng A trong showbiz, độ nổi tiếng không kém gì các ca sĩ lành nghề.

“Tốt rồi, đi ngủ thôi!” Hoàng Việt thật sự đã hơi mệt, mấy ngày hôm nay hắn khá chuyên tâm tu luyện, vẫn chưa chợp mắt, nhưng việc tu luyện không thuận lợi cho lắm, quả thật càng lên cao càng khó, Hoàng Việt không hề hài lòng với tiến độ tu luyện hiện tại của mình, phải biết chỉ cần hắn đột phá đến Minh Kính trung kỳ cao giai đại thành, tên Tiểu Năm Cam phải nói là hoàn toàn không phải đối thủ.

Hoàng Việt có rất nhiều cách để chơi với hắn, khi đó hắn cho dù đơn đả độc đấu hay muốn đấu súng thì hắn đều sẵn lòng, còn tên Tiểu Năm Cam muốn chơi tiểu mưu mô ư, tuy Hoàng Việt không quá rành về các mưu kế như đối phương nhưng cách ứng đối thì với trí tuệ của mình hắn tự tin mình hoàn toàn có thể làm ra được.

Điều hắn lo lắng chính là tên Sơn Rồng Xanh nhúng tay vào kìa, phải biết tên này thế lực rất mạnh, nếu hắn nhằm vào người nhà của mình hoặc những người bạn của mình thì hắn rất khó có thể bảo hộ bọn họ chu toàn, xem ra phải nhờ anh Nhân cá chép đích thân sai người tăng cường bảo hộ mà thôi.

...

Phạm Ngọc Thành vì nghe lời Hoàng Việt rằng phải ẩn nhẫn, cho nên cho dù hắn rất căm tức tên Trương Kiệt nhưng phải cố nhẫn nhịn, nhìn mặt tên này là hắn muốn đấm cho một phát rồi.

“Lão Thành, ăn một chút bánh bao đi! Ngon lắm!” Trương Kiệt một mặt đầy quan tâm đưa một cái bánh bao cho Phạm Ngọc Thành.

“Tốt quá, lão Kiệt này, ông nghĩ tôi có cơ hội nhận giải Nobel không nhỉ?” Phạm Ngọc Thành vờ hỏi.

Trên mặt Trương Kiệt thoáng hiện lên vẻ chột dạ, Phạm Ngọc Thành nhìn thấy liền biết suy đoán của Hoàng Việt là đúng rồi, làm ông cực kỳ tức tối.

“Dĩ nhiên, công trình nghiên cứu của ông tuyệt vời như vậy, làm sao không thể đoạt giải Nobel chứ!” Trương Kiệt cố trấn an Phạm Ngọc Thành, hắn rất sợ Phạm Ngọc Thành lập tức rời đi, nếu để ông ta về Việt Nam công bố nghiên cứu thì mọi chuyện sẽ rắc rối hơn rất rất nhiều...

“Ồ... Đến lúc đó tôi nhất định sẽ mời anh ăn mừng!” Phạm Ngọc Thành tức lắm, nhưng phải ráng nói, dù gì ông cũng không dám làm trái lời Hoàng Việt.

“Ha ha, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ đến dự!” Nói rồi, chuẩn bị tiếp tục đi làm việc, xem ra tên này cũng rất bận rộn, phải rồi, hiện tại hắn đang chiếm công trình của Phạm Ngọc Thành mà, phải đi xử lý công văn chứ.

“À, ông khoan đi đã, khi nào tôi được gặp bên chính phủ?”

“Ông đừng vội, bên chính phủ đã làm việc với tôi xong rồi, một tháng sau sẽ triệu tập ông lên làm việc!”

“Triệu tập, ý anh là gì?” Phạm Ngọc Thành không hiểu, triệu tập, đây không phải là lời nói dành cho những người bị nghi phạm tội sao.

“Không có gì, ông cứ nghỉ ngơi đi!” Nói rồi quay ngoắt lại đi luôn.

Phạm Ngọc Thành nghiến răng, siết chặt hai tay, chờ đi, nếu tao được giải Nobel, tao nhất định sẽ bắt mày vô tù...

...

Giờ phút này, bệnh dịch đã được cảnh báo trên toàn thế giới, ở Việt Nam, khi Hoàng Việt đi ra đường cũng có thể thấy rất nhiều người dân đeo khẩu trang do ở Thành Phố Hồ Chí Minh đã có trường hợp nhiễm bệnh.

Thật sự thì Hoàng Việt có thể lập tức sản xuất hàng ngàn thanh vắc xin để chữa cháy, cấp cứu tạm thời các bệnh nhân, nhưng như thế thì giải thích thế nào đây, phải biết muốn lượng sản vắc xin thông thường cần có nhân lực là cả một công ty dược phẩm, hắn cũng bó tay thôi, mình đã làm đến thế là đủ lắm rồi, còn muốn hắn thánh mẫu cứu người mà bỏ qua bản thân mình sao, quên đi, Hoàng Việt không có cao thượng như vậy...

...

Lúc này, tại một gian phòng treo đầy tranh loài sói, loài thú ưa thích của Tiểu Năm Cam, hắn đang nghiền ngẫm tài liệu do người của mình phân tích về Hoàng Việt.

“Mấy tháng trước còn là một tiểu tử mập mạp, không hề biết gì về võ thuật, còn rất xấu xí!”

“Hai bức hình này, nếu không nói là cùng một người, ta hoàn toàn không thể nhận ra!”

“Có hai cô bồ, một cô thanh thuần đáng yêu, một cô ma mị sexy!”

“Đàn em của Nhân cá chép, vừa được thăng chức Trưởng Lão không lâu!”

“Nghe đồn sở hữu súng xuyên giáp, đã bắn thương Nam trọc!”

Nguyễn Công Minh không ngừng nghiền ngẫm, nhưng điều khiến hắn hứng thú nhất chính là điều đầu tiên, rốt cuộc có thứ gì có thể khiến con người thay đổi nhanh đến vậy.

Lật tờ tài liệu tiếp theo ra, lúc này có một tin tức khiến hắn hứng thú hơn: “Minh Tâm, bạn bè, mấy tháng trước hai cha con bị tâm thần, đúng với lúc tên Hoàng Việt này nghịch tập!”

“Trong này nhất định có uẩn khúc!” Tiểu Năm Cam liếm liếm môi, xem ra thằng nhóc này thú vị hơn xa hắn nghĩ, đang định suy nghĩ kế sách xử lý thằng nhóc này, thì lại có điện thoại từ ba hắn gọi, reng lên:

“Con trai, mau nghe máy... Con trai, mau nghe máy!”

Cầm điện thoại lên, Nguyễn Công Minh hỏi: “Ba, có chuyện gì!”

“Miền Bắc tụi giang hồ đang lộng hành quá, ba muốn nhờ con đi xử lý, cần khoảng tháng, con thu xếp được không, con biết đấy, rất nhiều sản nghiệp tài chính của chúng ta dính dáng đến bọn này!”

“Vâng, cũng được, thưa ba!” Đặt đống tài liệu xuống bàn, Nguyễn Công Minh lẩm bẩm: “Nhóc con, mày hên lắm, hai tháng sau tao lại xử lý mày vậy...”

...

Hoàng Việt bây giờ dĩ nhiên không biết hắn đã lọt vào tầm kiểm soát của Tiểu Năm Cam, giờ này hắn đang say mê trong giấc ngủ đây...

...

Kiều Linh vào tối hôm nay không ngủ được, cô không ngừng nghĩ đến những hôm ân ái với Hoàng Việt mà cảm xúc dâng trào, chưa bao giờ cô đắm say trong cảm giác đê mê đó, được ngủ với người mình yêu nhất, ôm anh ta vào lòng, được hòa quyện vào nhau, nhục dục khiến cô không nhịn được mà đưa tay xuống quần, haiz, đúng là nếm trái đắng rồi thì sẽ không thể kiềm chế mình a...

Cô cũng không biết là, giờ phút này Hiểu My cũng đang nằm thao thức, cô ta đã biết Hoàng Việt ấy ấy với Kiều Linh rồi, haiz, chàng trai này thật may mắn, được một cô gái tốt như Kiều Linh để ý, Hiểu My cũng không biết sau này Kiều Linh có thể chấp nhận được Hoàng Việt có mối quan hệ đặc biệt với mình hay không đây, thôi... đi tới đâu hay tới đó, chỉ cần cô có những khoảnh khắc đẹp bên cạnh Hoàng Việt thì cho dù nói cô đi núi đao xuống biển lửa cô cũng sẽ cam tâm tình nguyện a...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio