tiếng sau, tại một căn phòng cổ kính, đầy hương vị cổ xưa, nói lên chủ căn phòng là một người rất hoài niệm, người trung niên lúc vừa rồi đã uy hiếp Hoàng Việt giờ đây đang cúi đầu nhận tội với một ông lão chạc tầm , tuổi.
“Thưa ngài, tôi không hoàn thành nhiệm vụ!”
“Không sao, ta cũng đã dự tính trước! Chuyện này không trách được cậu!”
“Thưa ngài... Chúng ta có cần phải sai người cảnh giới cao hơn đi tìm hắn không!” Tên này rõ ràng vẫn còn căm tức Hoàng Việt đây.
“Không cần, hắn là nhân tài có thể đào tạo, còn tại sao hắn có thể có được nhúm đất ấy ư, chắc là do người đến từ nơi đó mang về, hắn may mắn nhặt được đi!”
“Nơi đó...” Người trung niên nghe vậy, một mặt hướng tới, nơi đó sao, biết bao giờ mình có thể đặt chân đến nơi đó đây...
...
Hoàng Việt không biết là, mình vừa thoát qua một kiếp, khi mà ông lão cấp trên của người đàn ông trung niên kia nếu so về cảnh giới thì còn hơn chưởng môn Văn Minh của phái Vovinam rất nhiều, đúng là chân nhân bất lộ tướng, người kinh khủng như vậy mà trong giang hồ vẫn chưa nghe được tên của ông ta bao giờ.
“Đinh! Kí chủ nhận được tích phân!” Hệ thống thông báo.
“Tích phân này từ đâu ra!” Hoàng Việt ngạc nhiên.
“Không thể tra được thưa kí chủ!”
“Ách!” Hoàng Việt bối rối rồi, xem ra là người của chính phủ đây a...
Thật ra thì Hoàng Việt đã lầm, nói là chính phủ cũng không đúng, đây chỉ là một tổ chức trực thuộc chính phủ, chứ người trong chính phủ đều xử lý những sự kiện trọng đại của đất nước, đối nội, đối ngoại, ai có thời gian để ý tới một con dế nhũi như Hoàng Việt cơ chứ???
Đem trong lòng suy nghĩ vạn ngàn tiến vào trạng thái tu luyện, sau vài chục phút thì Hoàng Việt đã tĩnh tâm trở lại, tiếp tục hành trình tăng tiến tu vi.
...
“Chị Phương, xem ra phần bình chọn qua mạng, không ai qua mặt được bốn em Hoàng Việt, Minh Anh, Kiều Linh và Hiểu My!”
“Ừm... Nhất là Minh Anh và Hiểu My, hai em này đứng hạng nhất bảng xếp hạng nam và nữ, nhưng mà muốn xem kết quả chung cuộc thế nào thì phải chờ cuộc thi tài mới biết được!”
“Tuần sau là bắt đầu thi tài rồi, em thật chờ mong a!”
“Cậu Hoàng Việt ấy...”
Những chị gái trong ban biên tập viên của tờ báo kenh giờ phút nảy đang rôm rả thảo luận, nhìn mấy cậu học sinh như Minh Anh và Hoàng Việt mà bọn họ thật sự muốn quay về thời học sinh, nếu mình có thể, cũng phải kiếm một cậu bạn trai như vậy...
...
Sáng hôm sau, là chủ nhật, hôm nay Hoàng Việt có hai việc phải làm, một là đi sở thú chơi cùng bé Na, bé Na muốn thăm con gấu hôm bữa, còn lại là tham dự buổi lễ thăng chức Trưởng Lão được tổ chức ở nhà hàng Royal của hắn, do anh Nhân cá chép chủ trì.
Hiện tại, Hoàng Việt nghe nói con gấu hôm nọ đã được đưa vào sở thú của thành phố rồi a, hắn cũng khá tiếc, một con gấu thông minh như vậy mà không được làm xiếc nữa, nhưng cũng mừng cho nó, vì việc diễn xiếc chắc chắn sẽ khiến nó bị bạo hành.
“Anh Hai, nó còn nhớ anh nè!” Bé Na hí hửng hô, khi mà cô thấy con gấu vẫy vẫy tay chào Hoàng Việt, có lẽ nó biết anh đã cứu mạng nó cùng nhờ anh mà nó mới thoát khỏi cảnh phải diễn xiếc đó a.
“Ha ha, gấu ngoan, lại đây, anh cho uống nước!” Hoàng Việt cười hà hà, nước ở đây dĩ nhiên là một thanh thuốc tăng trí lực sơ cấp, hắn cũng khá thích con gấu này.
“Anh hai cho nó uống loại thuốc kia sao?” Bé Na tò mò.
“Đúng vậy, bé Na chịu không?”
“Dĩ nhiên là chịu rồi, hihi, anh hai là nhất!” Bé Na cười khúc khích, nhưng mà lúc này có một nhân viên bảo vệ hét to: “Mau tránh ra!”
Sau đó ông ta tiến lại gần, bảo: “Các con không được lại gần con gấu này, nó nguy hiểm lắm, nghe nói còn suýt giết người!”
“Không sao đâu chú, anh con là người đã cản nó lại đấy!” Bé Na cười hì hì.
“Ồ... Thế sao?” Người bảo vệ có chút ngạc nhiên.
“Vâng ạ!” Hoàng Việt gật gật đầu, lúc này chú bảo vệ mới rời đi, để lại Hoàng Việt, bé Na và chú gấu.
Mấy người khách nhân đi tham quan sở thú cũng phải trầm trồ vì độ gan dạ của hai người Hoàng Việt, phải biết con gấu này nghe nói ghê lắm a!
Con gấu sau khi uống xong thuốc tăng trí lực thì mừng rỡ chạy vòng vòng sân, nhìn Hoàng Việt đầy cảm kích, quả thật Hoàng Việt không khác gì cha mẹ nó vào lúc này, nó nhìn Hoàng Việt, sau đó chỉ chỉ vào tim mình, làm Hoàng Việt cười khà khà, xem ra mày cũng biết uống nước nhớ nguồn a.
“Anh hai, khi nào chúng ta có thể mang nó về?”
“Chắc là còn lâu lắm, chờ anh hai đạt tới cảnh giới Hóa Kính, sẽ dắt nó về!”
“Vâng... anh hai!” Bé Na có chút không kịp chờ đợi, mặc dù cô biết nhà nước cấm nuôi thú dữ nhưng cô sẽ bắt nó chỉ ở trong nhà thôi a!
Nói đến nhà, Hoàng Việt vào giờ phút này cũng rất muốn gia đình mình chuyển nhà, vào ở trong biệt thự, nhưng mà hắn cũng không vội, còn phải hỏi ý kiến ba mẹ, còn bé Na sao, đương nhiên là rất thích rồi
Tối hôm đó, Hoàng Việt một mình đi đến nhà hàng Royal, hôm nay nhà hàng miễn phục vụ thực khách, cả nhà hàng đều chi chít đám đàn em của Nhân đại ca, lên đến hai ba trăm người, từ những tên côn đồ cắc ké cho đến võ lâm cao thủ.
Thủ tục để thăng chức Trưởng Lão cũng không quá rườm rà, chỉ là Hoàng Việt phải cắt máu ăn thề cùng nhị vị Trưởng Lão, thề hiệu trung, sẵn sàng vì bang phái mà làm ra tất cả, Hoàng Việt rất có thiện cảm với anh Nhân nên cũng không phản đối, sau khi anh Nhân công khai với toàn bang rằng hắn là Trưởng Lão thì coi như chuyện đã thành rồi.
“Chúng ta cùng chúc mừng Trưởng Lão Hoàng Việt!” Nhân cá chép hô to, tất cả mọi người, dĩ nhiên là những cao tầng bang phái ở trong một khu cùng nâng ly.
“Chúc mừng Tân Trưởng Lão!”
“Chúc mừng Trưởng Lão Hoàng Việt!”
“Chúc mừng...”
Hoàng Việt cười hề hề, lúc này hắn đang ngồi cạnh Hải Đường công tử, Vinh mặt thẹo, hai người đều rất mừng cho Hoàng Việt, nhất là anh Vinh, mấy hôm nay nghe tin Hoàng Việt thăng chức Trưởng Lão mà anh ta không thể nào tin nổi, thậm chí còn không ngủ được.
“Việt à, em thật sự khiến anh rất bất ngờ!” Vinh mặt thẹo cảm thán.
“Tất cả cũng nhờ anh!” Hoàng Việt dĩ nhiên không quên ơn anh Vinh dẫn dắt mình.
“Còn chuyện kia... Anh không biết phải làm sao để báo đáp em!” Chuyện Vinh mặt thẹo bảo dĩ nhiên là việc Nhân cá chép sai người xử lý giúp Vinh mặt thẹo báo thù.
“Chúng ta là anh em, đừng nói báo đáp hay không báo đáp, chuyện của anh cũng là chuyện của em, nếu anh không chê, chúng ta có thể kết bái huynh đệ!”
“Tao nữa, tao cũng muốn kết bái, nhóc Việt!” Hải Đường công tử chen miệng nói vào.
“Khà khà... được thôi, vậy ngay bây giờ làm luôn đi!” Hoàng Việt cười ha ha.
“Được!” Vinh Mặt Thẹo dĩ nhiên sẽ không từ chối.
Tiếp đó, ba người xin phép anh Nhân cá chép cho mọi người kết bái huynh đệ, Nhân cá chép dĩ nhiên là mừng hết lớn, đứa con trai hư hỏng của mình có thể kết bái huynh đệ cùng thằng Hoàng Việt đây, ông có thể trông mong gì hơn.
Sau khi kết bái xong, ba người uống máu nhau, ngồi xuống bàn, Hải Đường công tử nói: “Chuyện thằng Tiểu Năm Cam, anh mong em giúp anh trả đũa nó!”
“Vâng, nhị ca!” Hoàng Việt đầy tự tin đáp lời.