"Ai đang nhắc đến ta?" Hoàng Việt đang ngồi sáng tạo công pháp, thì hắt xì hơi một tiếng, lập tức, hắn hỏi thì liền biết được, Sơn Rồng Xanh vừa xử đẹp Dũng đại bàng rồi, chính là đối phương nhắc đến mình chứ không ai, nói đến người nam nhân này, Hoàng Việt vẫn là cảm thấy đối phương có chút thú vị, nếu có thể, Hoàng Việt sẵn sàng bồi dưỡng Sơn Rồng Xanh trở thành cao thủ đỉnh tiêm, vượt qua ngài Minh Vĩ, là ngọn cờ đầu bảo hộ nước Việt, ngoại trừ những người thân của mình.
"Ai... Kiều Linh, Hiểu My, hai em phải thật tốt chờ đợi anh, có điều, Kiều Linh không dễ nói chuyện a... Không biết giờ đây cô ấy thế nào!" Hoàng Việt có chút cảm khái, nếu như phải chờ đến mấy năm sau mới có thể làm hòa với Kiều Linh, thật sự là làm khó hắn, đến lúc đó, sợ là hắn và Hiểu My đã vượt qua một lớp rào chắn, tiến tới bước kia rồi đi, giờ đây cũng đã là trung tuần tháng , cũng sắp đến kì thi đại học, nếu như Hoàng Việt có thể về sớm, vẫn là tham dự được, chỉ là không biết, tình hình dịch bệnh ở nước nhà thế nào, liệu lịch thi có bị hoãn lại không?
Quăng những suy nghĩ này ra sau đầu, Hoàng Việt tiếp tục nghiên cứu kiếm thuật, vài tiếng đồng hồ vừa rồi, hắn đã có chút cảm ngộ về kiếm thuật, cảm giác muốn sáng tạo ra một môn kiếm thuật mới hoàn toàn không khó, tất cả đều hoàn toàn khả thi a.
...
ngày sau, Trường Trung Học Phổ Thông Nguyễn Thượng Hòa, Sài Gòn.
"Này, các cậu mau xem, có tin tức mới!" Một đám học sinh lớp A xúm xụm lại, cùng nhau hướng tới bàn một nam sinh, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nam sinh này không ai khác, chính là Hoàng Tuấn, người bạn thân nhất của Hoàng Việt.
"Quá tốt, các nhà sản xuất vắc xin đã nghiên cứu ra vắc xin Corona rồi!"
"Tuyệt quá, cũng may nước ta chưa có ca nào tử vong!"
"Vậy là chúng ta không cần phải sợ Virus nữa rồi!"
Mấy bạn học sinh, trong đó có cả Hiểu My và Kiều Linh cũng xúm lại xem, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ vui mừng, tuy vậy, hai cô nàng này dường như có chút ngầm hiểu ý gì đó, hai người nhìn nhau, nở nụ cười hiền lành, dường như đã biết vụ việc này là công của ai, cũng phải, bằng với trí thông minh hiện tại của Kiều Linh và Hiểu My, nếu không biết ai là người đứng sau công trình nghiên cứu này mới là chuyện khó thấy.
Tin tức này, nhanh chóng lan ra khắp trường, các học sinh lớp khác cũng thông qua từng tờ báo mạng mà biết tin, thầy cô sau đó cũng vào lớp xác nhận, kết quả là để ăn mừng, ngày hôm nay trường THPT Nguyễn Thượng Hòa cho các học sinh chơi xả láng, cũng nhờ tin tức này truyền ra, mà Hoàng Việt đang ở Thiên Đảo cũng không hiểu tại sao tích phân lại tăng chóng mặt.
...
Trong một ngôi biệt thự khang trang, nằm tại quận Tân Bình.
"Bà nó, thằng Việt đi đã tháng rồi, không biết nó sống có tốt không nữa?" Một giọng nói than thở vang lên, không ai khác chính là ba của Hoàng Việt, lúc này ông đã nhớ Hoàng Việt đến phát điên, dù gì Hoàng Việt cũng chưa xa nhà lâu như vậy bao giờ.
"Không phải ông đọc lá thư nó gửi hàng chục lần rồi sao?" Mẹ Hoàng Việt thì có vẻ không lo cho lắm, bà vẫn là rất tin tưởng vào con mình, chẳng qua cũng cảm thấy có chút cô đơn, khi mà bé Na, Bảo Ngọc giờ đây đã bay sang Mỹ, bắt đầu quá trình học tập tại Havard rồi, mấy tháng này, hai vợ chồng bọn họ cũng không bán phở, vẫn là chăm chỉ tu luyện, nên bây giờ cảnh giới tiến bộ đáng kể, lại thêm công pháp gần đây Hoàng Việt gửi về, khiến cho bọn họ đều đã đột phá nửa bước Hóa Kính.
Đôi lúc, cũng có những người quen của Hoàng Việt đến thăm nhà bọn họ, mới khiến bọn họ có thêm chút niềm vui, như là Nhân cá chép, Dũng chột, Lý lão, Hải Đường công tử, hoặc Minh Vĩ đại nhân, thông qua những người này, bọn họ cũng biết thêm về những gì Hoàng Việt đã làm khi còn ở đất liền cũng như Thiên Đảo, nhất là khi biết được Hoàng Việt đã đột phá đến Hậu Thiên, phải nói là ba mẹ Hoàng Việt đều vui mừng khôn xiết.
Hơn nữa, bé Na sang Mỹ cũng không phải hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bọn họ, vẫn là thường xuyên chat video gọi về, thông qua máy tính, ba mẹ Hoàng Việt vẫn là thường xuyên trò chuyện với con gái mình, chỉ có điều tình hình dịch Virus ở bên Mỹ không quá tốt, nhưng với cảnh giới Hóa Kính sơ kỳ của bé Na, cũng là không thể nào nhiễm bệnh được.
Có điều, có một chuyện khiến cho bọn họ cảm thấy thú vị nhất chính là, nhờ những lọ thuốc gen cao cấp Hoàng Việt gửi về, sau khi bọn họ phục dụng, diện mạo thay đổi rõ rệt, nhất là bé Na, lúc này cực kỳ xinh xắn, nghe bé Na bảo khi chat qua Skype, ba mẹ Hoàng Việt nghe được con gái mình nói rằng, trong khuôn viên trường đại học, có rất nhiều thanh niên châu Âu điển trai có ý muốn tán tỉnh cô bé, làm cả hai cũng phải bật cười, phải biết bé Na năm nay mới tuổi thôi a, nhưng mà giờ đây, cô bé cũng cao đến m rồi, so với Hoàng Việt chỉ thua khoảng cm đó à...
...
Lúc này, tại nhà Phạm Ngọc Thành.
"Xin bà, cho tôi được phỏng vấn Phó Giáo Sư Thành một chút!"
"Xin chị, tôi chờ đã hơn nửa tiếng đồng hồ!"
"Tôi đã đặt lịch hẹn, đừng ai giành với tôi!"
Trước cửa nhà Phạm Ngọc Thành, vô số phóng viên xúm xít lại, chen nhau xin phép được vào phỏng vấn, lúc này Phạm Ngọc Thành cực kỳ đắc ý, quả thật mấy tháng vừa qua, là mấy tháng thành công nhất trong đời ông, nào là được các lãnh đạo trao bằng khen, hắn còn ngầm biết được giải Nobel diễn ra vào tháng năm nay sẽ có tên hắn trong hạng mục Y Học, tuy rằng đây hoàn toàn không phải công trình nghiên cứu của hắn nhưng hắn vẫn cảm thấy rất tự hào vì quyết định đi lây nhiễm Virus của mình, chỉ là không biết vì sao chàng thanh niên kia lại tài giỏi như vậy đây? Nghiên cứu ra vấn đề mà các chuyên gia nếu bắt tay làm phải mất hàng chục tháng trời.
Sở dĩ Phạm Ngọc Thành không tiếp quá nhiều phỏng vấn, cũng do nếu như nói quá nhiều về công trình nghiên cứu, phải bịa chuyện ra thì hắn cũng cảm thấy ngại, nên vẫn là nhận phỏng vấn càng ít càng tốt, hắn cũng không nghĩ đến việc Hoàng Việt có thể phanh phui công trình nghiên cứu này không phải do hắn làm ra không, cũng vì trong giọng nói của Hoàng Việt, mang theo một tần số khiến hắn cực kỳ tin tưởng, cho rằng lời nói ngọt ngào như vậy của một chàng trai, không thể nào là người xấu lừa gạt hắn.
Có lẽ Hoàng Việt cũng không biết kỹ năng Ma Tính Giọng Hát của mình lại đáng sợ như vậy đi, nếu hắn biết được, hắn có khi còn nghĩ rằng không biết có phải do mình dùng lời ngon ngọt mà tán đổ được Kiều Linh hay là Hiểu My không đây, dù gì Hoàng Việt vẫn là thích tán đổ hai người bằng sự chân thành, tính cách của mình hơn là dùng chiêu trò đó à...
ngày từ ngày Hoàng Việt bắt đầu nghiên cứu kiếm thuật cũng đã trôi qua, lúc này, Hoàng Việt đang xếp bằng bỗng nhiên đứng bật dậy, trong tay không biết từ lúc nào nhiều ra một thanh kiếm, bắt đầu thi triển thế chiêu.