Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

chương 372: việt hoàng kiếm pháp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Vù...vù...." Thanh âm kiếm phong không ngừng vang dội giữa rừng trúc, từng đạo từng đạo kiếm phong không ngừng bắn ra khắp nơi, dần dần, không còn bất kỳ cành trúc nào có thể nguyên vẹn ở chu vi xung quanh Hoàng Việt.

"Kiếm Chỉ Trời Xanh, Hỏi Ai Dám Cản!"

"Kiếm Trực Bản Tâm, Người Cũng Là Kiếm!"

"Kiếm Sát Thương Sinh, Kiếm Thủ Hộ Gia!"

Từng chiêu kiếm được Hoàng Việt khẽ hô, liên miên bất tuyệt, thế kiếm đánh ra, mang theo phong phạm của một vị Siêu Cấp Tông Sư Kiếm Đạo, Hoàng Việt tin tưởng, cho dù có người gọi là Độc Cô Cầu Bại trên nhân thế, cũng khó mà cản nổi kiếm chiêu của mình, đây không phải là tự kiêu, mà là có vốn liếng để kiêu ngạo.

Hoàng Việt lúc này cũng không hề nghĩ tới, những chiêu kiếm mà mình đánh ra hôm nay, ngày sau lại trở thành những thế chiêu cực kỳ thông dụng trên giang hồ, không ngừng được nhân thế mang ra mổ xẻ, tuy vậy mỗi người muốn tu luyện đến mức thi triển kiếm chiêu có thần, có hồn như Hoàng Việt thì vẫn là không thể làm nổi.

Còn phải hỏi, Hoàng Việt thân là người sáng tạo ra bộ kiếm thuật này, hơn nữa lại có vô số kỹ năng kiếm thuật trong đầu, giờ phút này, sợ là cho dù những cao thủ không xuất thế tinh thông kiếm đạo, cũng khó mà đạt được tới cảnh giới về kiếm cao bằng hắn, nhưng Hoàng Việt vẫn là không có đủ thời gian để sáng tạo ra bộ kiếm pháp có thể phá toàn bộ binh khí trên thiên hạ, có điều nếu so đấu kiếm thuật, bất kỳ bộ môn kiếm pháp nào trên Địa Cầu cũng không thể ngạnh kháng nổi bộ kiếm thuật mà Hoàng Việt sáng tạo ra này.

"Gọi nó là gì đây nhỉ?"

"Bộ Kiếm thuật này, vẫn là nên mang tên ta, Việt Hoàng Kiếm Pháp, quyết định vậy đi!" Hoàng Việt cười hắc hắc, Hoàng, tức Hoàng Giả, nếu xưng tụng, hắn hiện tại cũng coi là một tồn tại không ai sánh bằng trong nước Việt đó à...

Kiếm pháp coi như xong, bây giờ, là lúc Hoàng Việt nghiên cứu bộ pháp, có điều, Hoàng Việt vẫn là không vội nghiên cứu, dù gì não bộ suy nghĩ cũng đã lâu, cũng đã tiêu hao khá nhiều tâm lực, bây giờ là lúc tu luyện, tu luyện tuy rằng nhàm chán, có điều không tiêu hao tinh lực nhiều như sáng tạo công pháp, hơn nữa, Hoàng Việt vẫn muốn nhanh chóng đột phá đến Bán Bộ Tiên Thiên hơn, dù sao Đại Hội Võ Lâm lần này một khi được tổ chức, có thể sẽ xuất hiện rất nhiều biến số.

Lại thêm, nếu như Hoàng Việt có thể đột phá Bán Bộ Tiên Thiên, nhất định hắn có thể moi ra từ hệ thống tin tức về người đã từng đột phá cảnh giới Tiên Thiên của nước Việt, nếu tìm được di chỉ do người này lưu lại, hẳn là rất có lợi cho hắn trong hành trình đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên a.

Tiên Thiên, chỉ mới nghĩ tới thôi mà Hoàng Việt hưng phấn không nhịn được, một khi đạt tới cảnh giới này, cũng chính là trên Địa Cầu này, đã không ai có đủ khả năng uy hiếp hắn, dù sao cao thủ muốn đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, chỉ có những bậc tồn tại đáng sợ nhất của nhân loại Địa Cầu từ xưa đến giờ, còn ở hiện tại, với tình trạng tài nguyên thiếu thốn, nếu so về cảnh giới tu luyện, chắc chắn cổ nhân so với hậu nhân ở một cảnh giới cao hơn nhiều lắm.

"Âm Dương Chuyển Luân, Sinh Sinh Bất Tức!" Hoàng Việt khẽ niệm tâm pháp Đại Việt Âm Dương Kinh, không ngừng vận chuyển công pháp, tăng cường nội lực, những ngày vừa qua, không phải hắn không tu luyện Đại Việt Âm Dương Kinh, mà vẫn là tập trung chủ yếu dành cho sáng tạo kiếm thuật, giờ phút này, toàn tâm toàn ý tu luyện khiến cho nội lực của hắn không ngừng hùng hậu, xung quanh linh khí hội tụ lại quanh người, như thân tắm trong ôn tuyền, sướng không tả nổi.

Môn công pháp mà Hoàng Việt sáng tạo từ những công pháp căn bản này, về cơ bản, có hiệu quả gấp rưỡi Âm Dương Chân Kinh tầng khi ở tầng cuối cùng, khiến cho Hoàng Việt tu luyện càng nhanh hơn trước, tuy rằng mất tuần để sáng tạo công pháp, có điều Hoàng Việt tin tưởng không bao lâu sau, hành động này sẽ đem lại rất nhiều lợi ích, khi mà để tu luyện đến cảnh giới Tiên Thiên, nếu như dùng Âm Dương Chân Kinh, sẽ tiêu hao thời gian lớn hơn khá nhiều.

Tuy rằng bộ Đại Việt Âm Dương Kinh này, muốn đạt tới tầng , tức tầng cuối cùng như Hoàng Việt hiện nay so với Âm Dương Chân Kinh còn muốn khó, nhưng mà nhập môn cũng rất đơn giản, chỉ cần luyện xong tầng đầu, có thể đạt được hiệu quả như Âm Dương Chân Kinh tầng , mà độ khó chỉ bằng một nửa so với Âm Dương Chân Kinh mà thôi, còn tu luyện đến tầng thứ thì căn bản là bằng với Âm Dương Chân Kinh tầng rồi.

...

Minh Giáo, tổng bộ.

"Cha, cha dự định sẽ tỷ võ với thằng nhãi đó sao?" Dương Siêu Phong đầy căm tức nhìn về cha mình, lúc này hai người đang ở trong phòng riêng, Dương Siêu Quần nhìn về đứa con không thành khí của mình, thở dài, từ sau khi thua tên Ngang Phong Mậu, đúng là đứa con của hắn có chút nóng tính, rất dễ bị kích động, có lẽ ở trong lòng có lửa giận không có chỗ phát tiết đi.

"Ta làm vậy, cũng là vì muốn an toàn cho con, yên tâm đi, chỉ có một tháng, con nghĩ rằng hắn có cơ hội đột phá đến Bán Bộ Tiên Thiên sao?"

"Đúng lá không thể, nhưng..." Dương Siêu Phong còn chưa nói hết, Dương Siêu Quần đã gạt gạt tay, mắng to: "Ta phải bế quan năm mới có thể đột phá từ Hậu Thiên hậu kỳ đỉnh phong lên Bán Bộ Tiên Thiên, thằng nhóc đó làm sao có thể làm được, lui ra đi!"

"Vâng, cha!" Dương Siêu Phong ấm ức rời đi, đêm nay, hắn phải tìm một vài nữ nhân xinh đẹp đến phát tiết, như mấy tuần nay hắn đã làm.

...

Trung Bộ Thiên Đảo, Hồ Ỷ Trúc, trên một chiếc thuyền xa hoa.

"Tiểu thư, liệu đó có phải là vị công tử kia không?" Một nữ nha hoàn đang vuốt vuốt mái tóc của cô gái họ Dương, người sau lúc này khuôn mặt có chút âm tình bất định, nói khẽ: "Là hắn thì đã sao? Nhân tài không biết ẩn mình, sớm muộn cũng chết yểu!"

"Nô tì thấy hắn vẫn là rất phong độ nha, vẫn là rất có khí phách, nam nhi như vậy, mới xứng với tiểu thư!" Ả nha hoàn cười khúc khích nói, cô nhìn khuôn mặt của tiểu thư mình, người sau khuôn mặt lúc này đỏ au, nhưng vẫn là lặng thinh, không ai biết được trong lòng cô ta đang nghĩ gì, hồi lâu sau, cũng chỉ thở dài một tiếng...

...

Liên quan đến sự tình Đại Hội Võ Lâm được tổ chức lần này, thiên hạ phải nói người vui kẻ buồn.

Người vui, không ai khác ngoài nhân sĩ chính phái, nhưng bọn họ cũng là kẻ buồn, không hẳn là buồn, mà là lo âu, nhưng lúc này các môn phái, cũng đã đánh tiếng, dự định chuẩn bị lên đường, xuất phát đến Minh Giáo, tham dự đại hội bầu ra Võ Lâm Minh Chủ, từ Võ Đang, Thiếu Lâm, Nga Mi, Côn Luân, Ngũ Nhạc, Cái Bang, Ngũ Độc, vân vân, từ phái lớn đến phái nhỏ, các tiểu bang hội cũng lục đục lên đường, đại hội võ lâm lần này có thể quyết định tương lai của võ lâm sau này, tuy rằng mọi người vẫn không tin thiếu niên nọ có thể đánh bại Dương Siêu Quần, nhưng các chưởng môn chính phái cũng muốn góp một phần lực, ít nhất là có thể bảo hộ thiếu niên này an toàn, như vậy thì sau này chính phái trong võ lâm mới có thể giữ được địa vị a...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio