Edit: Mavis Clay
Nhưng đến tầng thứ ba đã không có nổi một chút ánh sáng lọt vào, còn có chút tĩnh mịch thâm trầm, khiến cho người ta có cảm giác như có một hơi thở tử vong.
Nàng đã thử nhìn vào từ bên ngoài, Nam tháp có cửa sổ, cho dù có đóng lại, vẫn có chút ánh sáng lọt vào qua khe cánh cửa sổ.
Nhưng từ tầng ba trở nên thì không có chút nào, không có khả năng từ tầng ba trở lên sẽ không có cửa sổ, cũng không thể nói là không có cách nào để ánh sáng lọt qua khe cửa sổ. (Mavis: Đoạn này chữ “không” nhiều thật:)
Từ bên ngoài trông Nam tháp cũng không lớn lắm, nhưng sau khi vào bên trong mới có thể thấy là vô cùng rộng lớn, bên trong có rất nhiều giá sách, toàn bộ đều chất kín những sách.
Tiến lên nhìn thử, bụi bặm cũng không nhiều lắm, trông có vẻ gọn gàng ngăn nắp, có khả năng là có người khi tiến vào đã dọn dẹp.
Nam tháp như một tòa thư viện, có lẽ nó chính là thư viện lớn nhất ở Bắc Ngung Đế Quốc, ngay cả thư viện của hoàng đế cũng chưa chắc bằng.
Nhưng mà mấy thứ sách này hiện giờ cũng chẳng có tác dụng với nàng, Tuyết Ẩn nhìn thoáng qua lầu ba, sau đó bước chân lên lầu hai.
Vẫn là giá sách với sách, không có đèn, lại nương theo hướng cửa sổ nhìn lên, ánh trời chiều lại hạ xuống thêm một đoạn, ánh một màu hồng đậm rơi nhẹ nhàng xuống sàn tầng hai.
Nhìn sơ qua tầng hai một lượt, vẫn chưa có thứ mà nàng muốn tìm, giương mắt nhìn thoáng qua lầu ba tối đen, giờ phút này trời chiều đã không còn, chỉ còn lại chút ánh sáng mông lung mơ hồ.
~Điedanlequydon.com~
Đột nhiên, Tuyết Ẩn cảm thấy có một luồng khí lạnh toát chạy dọc toàn thân, dường như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, một ánh nhìn vô cùng lạnh lẽo.
Bất chợt ngẩng đầu, không khỏi hít một hơi, chính giữa tầng tháp cao, có hai điểm sáng màu đỏ, giống như hai con ngươi đang nhìn chằm chằm vào nàng…
Tuyết Ẩn nhíu mày, đó không phải là điểm sáng, đó là ánh mắt của động vật, nhìn hai điểm sáng to như hạt châu kia, động vật này vô cùng to lớn, nhưng đó là cái gì?
Đầu ngón tay cháy lên một ngọn lửa đỏ, nhanh chóng chiếu sáng một nửa lầu hai, nhìn cầu thang uốn lượn đi lên, Tuyết Ẩn nhấc chân tiến về phía trước...
Càng bước chân lên nấc thang dẫn lên lầu ba, cảm giác buốt lạnh trong Tuyết Ẩn càng sâu, khiến cho nàng có cảm giác như đang ở trong hầm băng.
Nàng không nghĩ nhiều tiếp tục tiến lên phía trước, đến chỗ lầu ba, trông nó còn âm u hơn cả tầng hai, ngọn lửa trên đầu ngón tay nàng chỉ đủ chiếu sáng một phạm vi nhỏ.
Tuyết Ẩn đến gần cây cột lớn, cách hành lang một khoảng cách, nhưng vẫn đủ để có thể tiếp cận một cách dễ dàng.
Đầu ngón tay lại tách ra thêm một ngọn lửa đỏ, hai ngọn lửa một trái một phải ở hai bên nàng, chiếu sáng cho nàng.
Tăng thêm một nguồn sáng, Tuyết Ẩn nhìn cột đá kia, lại ngẩng đầu lên nhìn hai điểm sáng đỏ kia, sống lưng vẫn truyền tới cảm giác lạnh lẽo.
Cố xem nhẹ cảm giác như sắp bị cắn nuốt này, nàng tiếp tục nhìn về phía cây cột, mày không khỏi nhíu lại.
Con rồng được điêu khắc trên thân cột vô cùng sống động và chân thực, long trảo to giương ra, trông như chỉ cần lại gần một chút thôi thì sẽ bị xé xác dễ dàng, bức điêu khắc rồng uốn lượn về phía trước theo thân cột.
Tuyết Ẩn nhíu mày, vươn cánh tay trắng noãn nhẹ nhàng chạm vào bức điêu khắc rồng…
Tuyết Ẩn hít thật sâu một hơi, vội vàng rút tay của mình về, lại ngẩng đầu nhìn điểm sáng đỏ kia, dường như nó đang càng thâm hiểm hơn.
Qua lần sờ thử vừa rồi, nàng có thể nhận ra, đây không phải là cột đá có điêu khắc rồng, mà là thân thể của điểm sáng đỏ kia, xúc cảm vừa rồi mà nó mang lại, lạnh buốt, trơn nhẵn, mặt ngoài nhìn sạch sẽ bóng loáng, nhưng khi sờ vào thử mới cảm nhận được có một chút chất nhầy khó phát hiện tiết ra.
Cảm xúc lạnh lẽo kia, giống như chạm vào hàn băng ngàn năm, lạnh lẽo theo đầu ngón tay truyền tới tim nàng, khiến nàng khẽ run lên.
Đây thực sự là rồng? Một con rồng bị phong ấn trên cột đá...