Edit: Mavis Clay
Tuyết Ẩn nghĩ như vậy, lại ngẩng đầu nhìn điểm đỏ cao cao tại thượng ở trên kia, như loại hào quang bắn vào mắt nàng...
Một biệt thự nằm ở trong trấn, trên bãi cỏ của biệt thự, một cô gái nhỏ đang khóc thút thít.
Trong lòng cô bé là một tiểu bạch thỏ đáng yêu, sư huynh đã tặng nó cho nàng, nàng nuôi dưỡng nó rất cẩn thận.
"Sư phụ, đừng mà, Tiểu Bạch đáng yêu như vậy." Tiểu Tuyết Ẩn khóc đến khàn giọng, hai mắt đẫm lệ mông lung cầu xin sư phụ cô.
"Giết nó đi!"
Giọng nói băng lãnh vô tình, gương mặt tuấn dật phủ một tầng tử khí.
"Đừng mà, con không muốn giết Tiểu Bạch." Tiểu Tuyết Ẩn vẫn khóc cầu sư phụ. Tiểu Bạch đáng yêu như vậy, còn nhỏ đến vậy, đừng giết mà.
"Nó chết, hoặc ngươi chết." Nam tử tuấn dật nhét con dao vào tay Tiểu Tuyết Ẩn, đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn cô.
"Sư huynh, anh giúp em năn nỉ sư phụ đi, hu hu, Ẩn nhi muốn Tiểu Bạch." Tiểu Tuyết Ẩn gào thét, cô không muốn Tiểu Bạch chết, thực sự không muốn, sư huynh mau cầu tình giúp Ẩn nhi.
Nhưng Tiểu Tuyết Ly chỉ yên lặng đứng cạnh sư phụ, không hề trợ giúp cầu tình, thậm chí không mở miệng nói chữ nào.
Hu hu...
Tiểu Tuyết Ẩn ôm Tiểu Bạch Thỏ đáng yêu, khóc rất lâu, lâu đến chính cô cũng không rõ mình có thể khóc tiếp được nữa không.
Nhưng sư phụ và sư huynh vẫn không hề có ý sẽ tha cho tiểu bạch thỏ.
Nam tử tuấn dật bước tới trước mặt Tuyết Ẩn, ngồi xổm xuống nhìn nàng, "Ngươi không giết kẻ khác, kẻ khác sẽ là nguyên nhân khiến ngươi chết." (Mavis: Mình không rõ chỗ này mình edit đúng không, vì câu khá là mơ hồ.)
Tiểu Tuyết Ẩn khóc nức nở, không hiểu lời sư phụ nói, mở đôi mắt to sưng đỏ nhìn gương mặt tuấn dật của hắn.
"Ta cho ngươi phút suy nghĩ, hoặc là giết nó, hoặc là nhìn Tuyết Ly bị phạt." Hắn ta lạnh lùng nói, sau đó ngoắc tay bảo Tuyết Ly tới bên cạnh cô.
Tiểu Tuyết Ẩn thút thít đến khó thở, không hiểu ý sư phụ mình, ngước mắt nhìn bọn họ.
phút trôi qua, trong tay nam tử kia cầm một thanh chủy thủ sắc bén, lạnh lùng nhìn Tiểu Tuyết Ẩn.
~Truyện được đăng tại ~
"Nhìn đây, nó là do ngươi làm hại." Nói xong liền nâng chủy thủ, chuẩn bị chém thẳng xuống cánh tay Tuyết Ly.
"Đừng mà!" Tiểu Tuyết Ẩn nhắm mắt thét chói tai, một vết máu bắn lên gương mặt nhỏ nhắn của cô.
"Mở mắt ra." Hắn ta lạnh giọng quát.
Tiểu Tuyết Ẩn run rẩy mở hai mắt, tay ôm lấy tiểu bạch thỏ, toàn thân run rẩy, nhưng vị sư huynh bị chém trước mắt kia đến một cái nhăn mày cũng không.
Trên cánh tay cậu giờ đây đã có một vết thương thật dài.
Nam tử tuấn dật vươn ngón tay thon dài, vuốt dọc lấy miệng vết thương, "Ngươi không giết Tiểu Bạch, cánh tay còn lại của nó sẽ có kết cục giống vầy."
Chủy thủ lóe lên ánh sáng, nhẹ nhàng xé rách y phục Tuyết Ly, đầu mũi dao không nhanh không chậm đam vào làn da.
Tiểu Tuyết Ẩn ngưng khóc, trố mắt nhìn hành động của sư phụ, cô không hiểu tại sao sư huynh không phản kháng, không hiểu tại sao sư phụ lại làm như vậy với sư huynh.
Cô chỉ biết duy nhất một điều rằng, nếu bây giờ cô không nghe lời sư phụ, tay sư huynh sẽ bị thương, dndnlquydon trong mắt cô toàn là một màu đỏ của máu sư huynh.
Cúi đầu nhìn tiểu bạch thỏ, Tiểu Bạch không quan trọng bằng sư huynh, cho nên, thực rất xin lỗi Tiểu Bạch.
Bản tay nhỏ nhắn giương chủy thủ lên, đầu mũi dao lóe lên ánh sáng phản quang dưới ánh mặt trời, khẽ cắn cánh môi, liên tiếp đâm lên người của tiểu bạch thỏ, một nhát lại thêm một nhát, cho đến khi nó hoàn toàn bất động…
Chóp mũi tràn ngập mùi máu tươi, một màu đỏ trước mắt khiến nàng trong phút chốc có cảm giác như mình đang không tồn tại.
Năm đó, nàng mới ba tuổi rưỡi...