Hướng Hải: “A, đến muộn rồi!”
Nguyên Khải: “Muộn thì muộn, dù sao hôm nào em chả muộn.”
Hướng Hải: “Không được, thầy nói hôm nay đã hẹn nhà tài trợ tới trao đổi chuyện triển lãm cá nhân, đặc biệt nhấn mạnh em không được muộn...”
Trong phòng vẽ tranh, Thôi Hòa đang lưỡi uốn ba tấc: “Vị học sinh này là có thiên phú nhất tôi từng thấy, hơn nữa lại chăm chỉ, anh xem những tác phẩm này của cậu ta, hùng vĩ lại linh động! Chỉ cần nhìn thấy bản thân thằng bé, anh tuyệt đối sẽ thấy nó là một đứa trẻ ổn trọng thông minh ngoan ngoãn! Cực có tiềm lực phát triển!”
Nhà tài trợ: “Thầy giỏi xuất trò giỏi, học sinh của họa sĩ Thôi đương nhiên đều là thiên tài, triển lãm cá nhân lần này...”
Còn chưa nói xong, một chiếc xe máy phá cửa mà vào, đụng vỡ một mảnh tượng thạch cao trên giá vẽ, chấn vỡ mấy tấm thủy tinh, bụi bay mịt mù, gấu chó từ chỗ ngồi sau lồm cồm bò xuống, T-shirt mặc ngược, khóe miệng còn dính kem đánh răng, nói chuyện lọt gió, mồm miệng không rõ: “Ô ô... Thật đáng sợ, KAY, anh lái quá nhanh...”
Nguyên Khải, liên tiếp cho gấu cái tát: “Gấu chết! Là em nói không thể muộn! Nếu không ông đây còn thoải thoải mái mái chui trong chăn ngủ!”
Hướng Hải: “Thế nhưng, thế nhưng anh lái quá nhanh, lại còn đi mua đồ bảo hiểm nữa...” ( Vũ: ^^ là ba con sói nhá ~~~)
Nguyên Khải, lại cho thêm cái tát: “Đồ cái đầu em! Là mũ bảo hiểm!”
Hướng Hải, bụm mặt: “Ô ô...”
Nhà tài trợ:...
Thôi Hòa: 〒_〒 mình thực sự là gậy ông đập lưng ông...
============================
Mạch Đào nhàn không có việc gì đi lang thang trong mấy quán bar nhà mình, người biết còn nhận ra là ông chủ tới, không biết còn tưởng rằng là tới gây chuyện. Đám quản lý kinh sợ, đều nhìn mặt đoán lòng hiểu ra ông chủ mấy ngày gần đây tâm tình ác liệt, không thể trêu chọc.
Một quản lý nơm nớp lo sợ báo cáo: tay bass KAY bên trong dàn nhạc kia nghỉ làm rồi.
Mạch Đào trừng mắt: “Nghỉ thì nghỉ đi, một thằng nhóc con nghỉ việc còn cần nói với tôi? Cút!” Ế? Không phải là tên KAY lần trước thông đồng thành gian với Hoàng Cửu Cửu đấy chứ? Đệt! Cũng biết điều đấy! Không nghỉ ông đây cũng xay ra cám! Đúng rồi, còn có một tiểu bạch kiểm quầy bar nữa!
Ông chủ Mạch buông mắt nhìn quanh, nhận ra nhân viên quầy bar tới bắt chuyện Hoàng Cửu Cửu lần trước, tàn bạo nói với quản lí: “Nhân viên quầy bar kia, đuổi đi!”
“A?” Quản lí khó hiểu: “Vì sao? Thằng nhóc kia đặc biệt được hoan nghênh, ngài đuổi nó đi cũng phải có lý do chứ?”
Mạch Đào rống: “Chú là chủ hay ông đây là chủ? Ông đây nói đuổi là đuổi! Lý do? Ông đây nhìn nó không vừa mắt có tính không? Mẹ nó!”
Quản lí cầm người tiền tài thay người làm việc, không thể làm gì khác hơn là tiếp thu, nhân viên quầy bar đáng thương chẳng hiểu vì sao đột nhiên thất nghiệp.
Mạch Đào ngã ngồi trong phòng VIP, rượu ngoại một chai tiếp một chai uống, uống đến mất hết tri giác, ngã vào sô pha, mắt vừa nhắm liền cảm thấy Hoàng Cửu Cửu đang ở bên người, vươn tay đi sờ, lại trống rỗng. Anh cầm chai rượu giội lên mặt, thế nào lại cảm thấy tràng cảnh này không phải là anh ném Hoàng Cửu Cửu, mà là Hoàng Cửu Cửu đá anh?!!
Không ngờ bản thân lại không có tiền đồ như vậy! Không lừa được mình, mấy ngày nay liều mạng nhớ tới bác sĩ ngu ngốc kia, nhớ đôi môi mềm mại kia, nhớ thân thể mê người kia, nhớ dáng vẻ đáng thương khiến người ta thấy là muốn ức hiếp của ngu ngốc kia, Mạch Đào nở nụ cười, cười một nửa, lại bỗng dưng thu lại dáng cười.
Đừng dại nghịch lửa đừng dại nghịch lửa đừng dại nghịch lửa!
Không thể nghĩ tới cái khác, trong đầu tất cả đều là ngu ngốc kia!
Cậu ấy hiện đang làm gì? Ngày hôm nay có tăng ca không? Đã ăn cơm chưa? Hay ở trong quán bar khác uống đến say mèm?
Mạch Đào ngực chua xót đến hít thở không thông, mẹ X, mình vừa không quấn quít lấy, cậu ta tám phần mười là đi tìm tiểu bạch kiểm cậu ta thích cùng nhau lên giường rồi! Tiện nhân! Càng nghĩ càng phiền táo, trước đây không có bác sĩ ngu ngốc kia không phải sống rất thoải mái sao? Tìm người tới chơi đùa một chút là được rồi. Mạch đại sói xám đi vào đại sảnh tìm kiếm con mồi khắp nơi, mặc quần áo bó kia? Con mắt có chút giống ngu ngốc, thế nhưng hình dạng khuôn mặt không đẹp bằng... Tóc đỏ kia? Vóc người kém xa ngu ngốc! Ế? Mặc áo sơmi trắng kia cũng không tệ, quay mặt tới, nhìn một cái... Mẹ ôi! Lớn thành đức hạnh này còn học ngu ngốc mặc áo sơmi trắng! Muốn chết!
Mẹ nó XXXXXXX! Trước đây sao không nhìn ra trong quán bar này toàn là mặt hàng mình chướng mắt? Mạch Đào thực sự là một vốc lửa giận cộng thêm dục hỏa không chỗ phát tiết, liền giống như trước đây ăn vây cá ăn quen, hiện tại nhìn thấy mì sợi thế nào cũng không muốn ăn.
Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên nhớ một người nhớ tới hổn hển!
Đại sói xám giơ lên cước loảng xoảng đá lật một cái bàn, hét lớn một tiếng: “Cút hết cho ông!”
Trong quán bar nhất thời loạn thành một mảnh, khách tới mỗi người cho rằng du côn tới gây sự, giải tán lập tức. Quản lí kinh hồn bạt vía hỏi: “Ông chủ, ngài làm gì vậy?”
Mạch Đào trừng mắt đỏ ngầu, “Đều cút!”
Không còn người, toàn bộ thế giới đều an tĩnh, từ từ chỉnh lý chỉnh lý đầu óc, mình muốn làm gì nhất?
Mạch Đào cười khổ, còn cần nói sao? Muốn gặp ngu ngốc, muốn ôm, muốn hôn lấy đôi môi kia...
Thế nhưng! Là ông đây đá người ta! Ông đây chưa bao giờ ăn lại đồ từng ăn!
Thế nhưng! Liếc mắt một cái sẽ chết à?
Thế nhưng! Như vậy quá mất mặt!
Thế nhưng! Mặt mũi đáng mấy mao tiền?!!
Ừm, cứ thờ ơ lạnh nhạt đi xem thôi, cũng đâu phải muốn thế nào với cậu ta, hơn nữa, mình còn vài thứ để ở chỗ cậu ta... Ờ, cái gì nhỉ? Cũng không thể nói là bàn chải đánh răng chứ? Đi xem con chim sáo đá huyên náo kia hẳn là được chứ nhỉ?
Cái cớ này siêu cấp hợp lý! Đại sói xám làm việc từ trước đến nay đều là mạnh mẽ vang dội, nhảy lên Cherokee, nói là vội vội vàng vàng, còn không bằng nói là khẩn cấp, cấp tốc phi tới nhà Hoàng Cửu Cửu.
Mở cánh cửa quen thuộc, trong phòng đen kịt một mảnh, Mạch Đào đứng ở trước cửa do dự không bước tới, suy nghĩ ngu ngốc kia sẽ không ngủ sớm như vậy chứ? Không rên một tiếng đã vào có thể dọa tới cậu ta không? Mẹ nó, dám oán hận? Dám dong dài liền gian người! Đang nghĩ ngợi, dưới chân không biết bị vật gì vướng vào chân, thiếu chút nữa vồ ếch, “Đệt! Là con rùa nào đặt bẫy ở đây?” Mạch Đào đứng vững xong hùng hùng hổ hổ lục lọi công tắc đèn, đèn vừa sáng lại càng tức giận nói không nên lời, trong phòng đồ đạc ngổn ngang, rèm cửa sổ nửa treo nửa rủ, vỏ sô pha cũng bị tháo xuống, đèn đặt dưới đất sặc sỡ bảy màu lăn lóc trên sàn, mấy chậu hoa lưu ly bị ném trước cửa, tấm thảm phong cách Bohemia bị nhét vào thùng rác...
“Hoàng Cửu Cửu! Cậu tạo phản hả!” Mạch Đào gào thét, đá văng cửa phòng ngủ, bên trong lại không có người, ra giường gối ôm cũng đều là một đống hỗn độn.
Không nói gì, ngu ngốc chết tiệt kia lại đi đâu dụ dỗ đàn ông? Mạch Đào lấy điện thoại di động ấn số Hoàng Cửu Cửu, tắt máy? Đệt! Gọi đến bệnh viện, bác sĩ trực ban ngáp dài nói: “Bác sĩ Hoàng vài ngày trước đã xin nghỉ rồi, có thể là xuất ngoại nghỉ phép...”
Chim sáo đá cũng không ở. Mạch Đào nắm điện thoại di động, nhất thời ngây dại, không phải đâu? Chơi trò mất tích với ông đây? Anh mở tủ lạnh, đồ ăn buổi trưa hôm bọn họ chia tay vẫn còn nguyên.
“Em không tham đến vậy, em không cần nhiều như vậy, chỉ cần một chút, chỉ cần anh yêu em một chút, chỉ một chút thôi, xin anh...”
Mạch Đào nhịn không được nở nụ cười, viền mắt lại kéo tới một trận chua chát, anh cụt hứng ngã ngồi vào sô pha, trong lòng khó nhịn quặn đau.
Tôi yêu em, đã từng nói với ngu ngốc vô số lần, nhưng không có một lần là thật lòng.
Kỳ thực chính mình có bao nhiêu yêu ngu ngốc kia, mấy ngày nay đều đã rõ ràng, một lần nữa quay về đây lại không thấy người, chính mình có bao nhiêu thất vọng bị đè nén!
Đâu chỉ là yêu có một chút?
Cái này phải sửa thế nào? Lần đầu tiên phát hiện hóa ra mình không có lòng tự trọng như vậy! Tự mình tìm tội tự chịu!
———————————————————
Đường Ngữ xông vào trong nhà, húc đầu về phía Nguyệt Thăng rống to: “Con nhóc chết tiệt kia! Em rốt cuộc làm sao vậy hả?”
Nguyệt Thăng bị mắng hồ đồ, kinh ngạc nói: “Anh sao thế? Em làm sao?”
“Em cả ngày buồn nôn là chuyện gì xảy ra?”
Nguyệt Thăng chửi ầm lên: “Ống nhổ chết giẫm nhà anh! Nấu khó ăn như vậy em không buồn nôn thì chính là gặp quỷ! Thấy anh vội lên vội xuống không nỡ đả kích anh, anh còn hùng hổ với em? Muốn chết à?”
Đường Ngữ tức đến hộc máu, tiếp tục rống: “Vậy ngày hôm nay em đi viện bảo vệ sức khoẻ bà mẹ và trẻ em làm gì?”
“Gì?” Nguyệt Thăng nhảy dựng lên, “Anh theo dõi em?” Dùng chiêu ngọc nữ ném lựu đạn, đem hoa quả trên bàn ném tới, “Em đau bụng kinh đi xin đơn thuốc giảm đau còn cần anh phê chuẩn hả?”
Đường Ngữ một chút giận liền tan mất, không biết là nên cười hay là nên khóc, mềm nhũn ngã ngồi lên sô pha, chua lòm nói: “Anh còn tưởng em mang thai...”
“Mang thai?” Nguyệt Thăng sửng sốt, theo sau là núi lửa bùng phát, bùm bùm, trái phải đều nhau, liên tiếp cho cậu vài cái tát, “Mang thai ai? Chúa Giê-xu hả? Anh cho em là thánh mẫu Maria?”
Đường Ngữ bụm mặt si ngốc nửa giây, ôm tay Nguyệt Thăng, “Em còn chưa làm với hắn?”
“Làm?” Nguyệt Thăng lớn tiếng ồn ào: “Làm cái gì? XX? Bà đây còn chưa kịp dâng ra màng trinh đã bị người ta đá rồi...”
Biểu tình trên khuôn mặt Đường Ngữ từ sửng sốt biến thành trầm tư biến thành kinh ngạc biến thành dại ra biến thành mừng như điên, Nguyệt Thăng bị biểu tình biến ảo không ngừng trên mặt cậu dọa sợ, vội vàng rút tay liên tục lui về phía sau, nói lắp: “Đường Ngữ, anh thật kỳ quái, anh, anh sao vậy? Còn bình thường không?”
Đường Ngữ một chiêu nhanh như hổ đói vồ mồi lủi tới ôm Nguyệt Thăng, mạnh hôn lên môi cô một cái, kích động đến thanh âm đều thay đổi, “Nguyệt Thăng, anh nói với em, anh thích em, vẫn luôn thích em, từ hôm nay trở đi anh chính là bạn trai em, không cho nói không!”
Nguyệt Thăng bưng môi vừa bị hôn, còn chưa kịp phản ứng tới.
Đường Ngữ lại liên tiếp chụt chụt trên mặt trên trán cô loạn hôn, Nguyệt Thăng sợ đến mất hồn mất vía, giãy dụa muốn cướp điện thoại di động trên bàn trà, hô: “Đường Ngữ anh điên à, em nói với mẹ anh... Em em em gọi ...”
Đường Ngữ đá văng bàn trà, đem Nguyệt Thăng ấn ngã, phấn khởi đến độ suýt thì thần kinh thác loạn, một bên loạn hôn một bên thì thào: “Nhóc con chết tiệt, đừng náo loạn, anh sẽ lấy em! Anh yêu em, anh thề cả đời này chỉ yêu em...” (anh giai, những lời này thật quen tai.)
Nguyệt Thăng bị dọa đến nước mắt cuồng rơi, loạn đánh lên đầu Đường Ngữ, khóc hô: “Anh bình tĩnh một chút, anh làm gì... Anh định cưỡng gian?”
Đường Ngữ xé áo sơmi của cô, dục hỏa đốt người, nhe răng cười: “Cái gì cưỡng gian? Đừng nói khó nghe như vậy nha bà xã...”
Nguyệt Thăng thét chói tai: “Ai là bà xã của anh hả?”
Đường Ngữ áp tới, “Hãy bớt sàm ngôn đi, anh còn chưa chê em ngực nhỏ, em ngoan một chút! Mau đem màng trinh cống hiến ra đây!”
Nguyệt Thăng: