Hướng Hải: “KAY, Đường Ngữ hôm nay kể một truyện ma rất đáng sợ...”
Nguyên Khải: “Truyện gì?”
Hướng Hải: ba la bô lô...
Nguyên Khải, cho cậu cước, “Này có gì đáng sợ? Tên đàn ông vô dụng này! Ừm... Đêm nay mở đèn ngủ ngủ đi.”
Thành Thực: “Đình Đình, cùng em đi tiểu tiểu.”
Lương Đình Xuyên: “Biến thái.”
Thành Thực: “Đi cùng em đi mà, ô ô, em sợ lắm...”
Lương Đình Xuyên: “Bệnh tâm thần!”
Thành Thực: “Em mót lắm rồi, anh đi cùng đi ~ thực sự rất dọa người, Đường Ngữ nói trong WC...”
Lương Đình Xuyên: “Tự đi! Lại ồn anh ngủ giết chết em!”
Sáng sớm ngày thứ hai, Thành Thực: “...”
Lương Đình Xuyên: “...”
Thành Thực: “...”
Lương Đình Xuyên: “...”
Thành Thực: “Ô ô... Tại anh không theo em đi tiểu tiểu... Không thể trách em...”
Lương Đình Xuyên: trời xanh ơi... (Vũ: ái dà, buổi sáng là thời điểm tốt phơi chăn đệm bị dấm đài nha ~~~)
===========================
Mạch Đào tổng kết ra cưỡng gian có ba kỵ: một kỵ nhân từ nương tay, hai kỵ do dự lưỡng lự, ba kỵ khí thế bị áp đảo. Bất hạnh, Đường Ngữ ba kỵ đều có, bị bại rối tinh rối mù, ngày thứ hai mang theo cả mặt đầy thương tích đến phòng vẽ tranh, Thành Thực chỉ vào mắt gấu mèo của cậu cười đến ngửa tới ngửa lui.
Vạn Triết khen: “Nhóc quỷ kia võ công không tệ.”
Đường Ngữ lệ trên khóe mắt như sắp trào ra, “Mấy người có phải anh em không vậy? Một chút đồng tình cũng không có!” Căm tức phun một ngụm, lại kéo tới vết thương nơi khóe miệng, một trận đau đớn, cười khổ: “Nhóc con chết tiệt kia ra tay tuyệt không biết nặng nhẹ, mưu sát chồng à?”
Hướng Hải cười hỏi: “Anh tỏ tình rồi sao?”
“Tỏ cái rắm!” Đường Ngữ phẫn nộ nói: “Anh chả có gì để nói với dã nhân kia! Anh đây xem vẫn là gian người gạo nấu thành cơm mới tốt!” Nói, nhìn quét ba tên anh không ra anh, em không ra em, “Mấy người đã từng dùng cường chưa? Có bí quyết gì không?”
Ba người lặng lẽ, Vạn Triết: tiểu Thiển không đồng ý tôi dám cường sao? Cô ấy sẽ độc chết tôi.
Thành Thực: mình cường cái gì chứ? Đình Xuyên ước gì mình yêu thương nhung nhớ.
Hướng Hải: ưm... Không dám tưởng tượng, KAY sẽ giết mình.
Đường Ngữ mắng: “Một đám phế vật!”
Thành Thực châm chọc: “Anh thì anh hùng.” Nói chọc vào vết thương trên mặt Đường Ngữ.
Đường Ngữ hú lên quái dị bụm mặt lui ra phía sau vài bước, đại hao tổn tâm trí, nhíu mày nói: “Chưa từng thấy đứa con gái nào phiền phức như thế, tối hôm qua cư nhiên nhắc tới sợi dây đỏ đưa tôi từ năm trước, nói tìm được mới chịu làm bạn gái tôi, tôi đều ném rồi biết đi đâu mà tìm?”
Vạn Triết từ trong ví tiền móc ra sợi dây đỏ, “Cậu nói chính là cái này?”
Đường Ngữ vội vàng đoạt lấy, hưng phấn vẻ mặt ửng hồng, ngay cả cảm ơn cũng quên nói, vui vui vẻ vẻ đeo lên, lại đột nhiên nắm lấy Vạn Triết loạn lắc, “Vì sao mấy viên ngọc trên đây nát hết? Cậu đã làm gì!”
Hướng Hải: = =| | | | | |
Vạn Triết: 〒_〒 làm người tốt thật khó, kết bạn vô ý ôi kết bạn vô ý...
———————————————————–
Mạch Đào mất thật lớn công sức chỉnh lý sạch sẽ cả gian nhà, ấm áp giống như lúc họ còn ở chung, thế nhưng lại thiếu mất người quan trọng nhất kia.
Đêm đó cậu ấy khóc đáng thương như vậy, mình rốt cuộc vì sao quỷ mê tâm hồn, cư nhiên cứ thế đi! Mạch Đào hối hận không biết nên bổ cứu thế nào, có phải là chờ cậu ấy trở về, cho cậu ấy một sự kinh ngạc, bọn họ lại có thể có thể khôi phục như lúc ban đầu không?
Khi ở bên nhau luôn khiến anh nghĩ là mình đang cưng chiều người ta, nhưng khi nghĩ lại, Mạch Đào phát hiện kỳ thực đều là người ta chiều mình. Từng chút ôn tồn khiến mình khó bỏ khó quên kia, sao có thể không yêu? Chính anh đã sớm cảm ngộ tới, nhưng làm như không thấy, giả vờ không phát hiện.
“Em không tham đến vậy, em không cần nhiều như vậy, chỉ cần một chút, chỉ cần anh yêu em một chút, chỉ một chút thôi, xin anh...”
Những lời này, khiến Mạch Đào vừa nghĩ tới liền chua xót trong lòng.
Nếu như ngày đó một lần nữa ôm cậu ấy vào lòng, nếu như ngày đó không rời đi, có bao nhiêu tốt.
Chỉ cần một câu nghiêm túc “Anh yêu em”, sẽ không khiến cậu ấy đau thấu tim, cũng sẽ không khiến mình chịu đủ tương tư.
Mạch Đào liên tiếp vài ngày ngủ một mình trên giường Hoàng Cửu Cửu, trằn trọc, bên người vẫn như cũ lưu lại hơi thở của người kia, vươn tay sờ soạn cũng là trống rỗng khiến người ta trái tim băng giá. Hóa ra lúc này anh mới biết, hóa ra anh đã sớm yêu ngu ngốc nhát như chuột kia, Mạch Đào từ lần đầu tiên lên giường với đàn ông vẫn luôn kiên định cho rằng mình chỉ là muốn tìm kiếm một ít thú vui kích thích mà thôi, kể cả Hoàng Cửu Cửu, chẳng qua cũng là một trong số người đó. Anh không phải đồng tính luyến ái, nhiều lắm chỉ là ham chơi mà thôi, thế nhưng Hoàng Cửu Cửu khiến ý nghĩ lừa mình dối người này ầm ầm sụp xuống, Mạch Đào lười nhác cái gì cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không muốn làm, toàn tâm toàn ý ở lại trong phòng chờ Hoàng Cửu Cửu trở về.
Vì sao phải dằn vặt mình như vậy?
Có đôi khi Mạch Đào cảm thấy mình giống như thần đèn, vài ngày đầu nghĩ chỉ cần Hoàng Cửu Cửu trở về, mình nhất định sẽ dỗ ngon dỗ ngọt giữ cậu ấy lại, từ nay về sau ngoan ngoãn phục tùng cậu ấy, cùng cậu ấy ân ái mặn nồng. Thế nhưng thằng nhóc kia lâu như vậy cũng không có tin tức, rốt cuộc là chạy đi đâu? Mạch đại sói xám chờ đến hổn hển: chỉ cần ngu ngốc kia vừa về tới liền ngăn chặn cái miệng của cậu trói chặt tay chân cậu rồi gian đến chết! Dám chơi trò mất tích! Dám khiến mình thương nhớ như thế! Tiện nhân!
———————————————-
Bác gái chủ nhà trọ ở dưới lầu nuôi một con chihuahua, mắt to đen thùi điềm đạm đáng yêu, vừa thấy Hướng Hải liền liều mạng phe phẩy ngốc đuôi, đảo quanh dưới chân cậu. Hướng Hải ngồi xổm xuống chơi với chó vui đến quên cả trời đất, Nguyên Khải cười trêu nói: “Gặp phải đồng loại vui lắm hả?”
Hướng Hải đang lôi kéo chân trước chihuahua xoay quanh, bác gái chủ nhà cắn hạt dưa vui vẻ, dong dài nói: “Tiểu Lộc vẫn rất nhát gan, hiếm khi chịu chơi với người ngoài, Hướng Hải hòa ái phúc hậu, ngay cả chó nhỏ cũng thích thân cận...”
Nguyên Khải mắt trợn trắng: có ý gì? Cháu thì ác độc âm hiểm? Chó thấy là trốn?
Bác gái hỏi: “Ai nha Hướng Hải, cháu có bạn gái chưa?”
Hướng Hải nhìn nhìn Nguyên Khải, không biết nên nói có hay không, đang chần chờ, bác gái liền nói: “Vậy tức là không có hả? Bác xem cháu cũng rất khiến người thích, con gái của cô em vợ của em trai của bố vợ của cháu trai cậu hai nhà bác cũng gần tuổi với cháu, bác thấy hai đứa cũng rất hợp...”
Hướng Hải thoáng nhìn sắc mặt Nguyên Khải trầm đến kinh khủng, vội vã sợ hãi lắc đầu, “Không cần không cần, bác gái, cháu cháu cháu có rồi...”
“Có rồi?” Bác gái tiếc hận nói: “Thật đáng tiếc, họ hàng xa kia của bác đẹp lắm, khi nào cháu chia tay bạn gái nhớ phải đến chỗ bác, bác giúp cháu giới thiệu... Ai nha, bác quên chưa tắt nồi canh...” Vội vã chạy vào nhà.
Nguyên Khải thừa cơ một cước gạt ngã con gấu đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, Hướng Hải ôm đầu biện bạch: “Em, em không đồng ý rồi mà...” Nguyên Khải không tiếp lời, oán hận đá thêm mấy đá, xoay người đi lên lầu.
Chỉ nghe phía sau truyền đến tiếng kêu sợ hãi của bác gái: “Ai nha Hướng Hải! Sao lại ngã trên đất thế? Làm bậy nha! Nhất định là tiểu Nguyên lại đánh cháu! Tính tình của tiểu Nguyên cũng kém quá...”
Hướng Hải cười ngây ngô đứng lên, lặp lại nói: “Không không, là tự cháu ngã, tự ngã...” Vỗ vỗ chihuahua chưa hết hoảng hồn, toàn thân đầy bụi đất theo sát phía sau Nguyên Khải lên lầu.
Nguyên Khải túm lấy áo Hướng Hải ném vào trong nhà, vừa đóng cửa lại liền quyền đấm cước đá, vừa đánh vừa mắng: “Lợn chết! Không tệ nhỉ, sư nãi sát thủ nha! Họ hàng xa nhà người ta đẹp lắm hả? Em động lòng rồi hả?”
Hướng Hải còn oan hơn cả đậu nga, trốn tránh quyền cước của Nguyên Khải cuộn tới góc sô pha, cứng rắn nói: “Không phải không phải... A! Đau đau đau...”
Nguyên Khải vội vàng dừng tay, khẩn trương hỏi: “Đụng tới vết thương?”
Hướng Hải một tay túm lấy Nguyên Khải ôm vào trong ngực, nhân tiện hôn xuống một cái, Nguyên Khải cắn một ngụm lên cái lưỡi đang vói vào trong miệng mình, cười mắng: “Gấu chó, biết dùng mánh lới rồi cơ đấy?”
Hướng Hải mong chờ nhìn cậu, dáng dấp thương cảm hề hề mặc cho ai nhìn vào cũng thấy mềm lòng, Nguyên Khải trúng tên, mắng: “Vô lại chết tiệt, chuyên dùng ánh mắt dụ dỗ người!” Nói xong, di lên đùi Hướng Hải, bắt đầu cởi quần, giương mắt thấy Hướng Hải cười đến thuần khiết, nửa điểm dâm loạn cũng chẳng có. Nguyên Khải vỗ một cái lên đầu gấu chó, “Muốn làm không?”
Gấu rụt cổ, đỏ mặt đáp: “Muốn.”
Nguyên Khải: “Cười hạ lưu chút cho anh xem!”
Gấu chó cười, vui vẻ y như anh bạn nhỏ ở nhà trẻ vừa được phiếu bé ngoan.
Nguyên Khải đứng lên, “Một chút không khí tình dục cũng không có! Không làm nữa!”
“Ưm...” Gấu chó vẻ mặt cầu xin, dùng móng vuốt thạch cao cồng kềnh kia gãi gãi trên lưng Nguyên Khải, tay trái cũng lôi kéo người không buông. Làm đi làm đi, người ta rất muốn làm nha ~
Nguyên Khải ánh mắt xoay tròn, cười xấu xa: “Chúng ta chơi trò cưỡng gian đi? Kích thích chút. Như vậy, em đẩy ngã anh, hung ác một chút, sau đó kéo quần anh...”
Gấu chó chất phác đáp ứng: “Nha.”
“Nha cái gì?” Nguyên Khải trừng mắt, “Còn không mau đẩy anh!”
Gấu chó nghe lời đẩy ngã Nguyên Khải trên sô pha, Nguyên Khải giả vờ rất trinh liệt hô to: “Em muốn làm gì?”
Gấu chó rụt ra phía sau, oan ức: “Là anh bảo em đẩy...”
Nguyên Khải đứt hơi, lăn lông lốc ngồi dậy lại cho gấu chó thêm cái tát, “Ngu ngốc, em phải nói: ‘Anh kêu đi, kêu thế nào cũng không ai tới cứu anh!’ Làm lại lần nữa! Mau đẩy anh!” (không nói gì, người này không chỉ hai mặt, còn là biến thái hứng thú ác tục?)
Gấu chó dở khóc dở cười, một lần nữa đẩy ngã Nguyên Khải, Nguyên Khải: “Em muốn làm gì? Đừng xằng bậy!”
Gấu chó: “Anh... Anh, cái kia, kêu đi... Không ai... Cái kia, không đúng, là kêu thế nào cũng không ai tới, tới, tới...”
“Tới cứu anh! Con lợn này!” Nguyên Khải hộc máu, một cước đạp gấu chó xuống sô pha.