Khúc Quân sờ sờ chóp mũi “Người đẹp, tôi biết cô có chỉ số thông minh cao, ở đây cũng có những người thông minh không kém gì, chắc chắn biết mánh khóe trò chơi của tôi, nhưng làm phiền giữ chút thể diện cho tôi, đừng nói ra nha?”
Có người dưới đài trực tiếp không cho cậu mặt mũi “Cậu có thể biểu diễn trò ảo thuật gọi là ‘Nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp’ gì đó, nhưng nếu cậu thật sự chạm vào Sở Ngưng chúng tôi là nhừ đòn!”
Tầm mắt của Sở Ngưng vô thức liếc về phía Lăng Mặc đứng cách đó không xa, anh hai tay đút túi đứng bên cạnh Thịnh Dĩnh Hi, mặc dù đứng ngược sáng nhưng có thể thấy rõ anh đang nhíu mày.
“‘Nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp’ là gì?” Lăng Mặc hỏi.
Thịnh Dĩnh Hi buồn cười nhìn anh đáp “Nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp chính là nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp, đừng nói với tôi cậu còn ngây thơ không biết nhé?”
Con ngươi của Lăng Mặc lạnh xuống.
Thịnh Dĩnh Hi giơ hai tay đầu hàng “Được rồi được rồi. Đây là một trò chơi, Sở Ngưng sẽ ngậm lá bài đã chọn vào miệng, sau đó tiểu Khúc cũng ngậm một lá bài, khi tiểu Khúc mở lá bài của mình ra thì đó sẽ là lá bài mà Sở Ngưng đã chọn trước đó— Giống như nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp vậy, dùng miệng để tráo đổi lá bài đang ngậm. Ba cái trò áo thuật vặt vãnh này tôi nhìn là biết ngay.”
Ánh mắt Thịnh Dĩnh Hi tỏ ý “Chúng ta đều là người thông mình mà.”
“Rốt cuộc là trò gì?”
Thịnh Dĩnh Hi hơi sửng sốt, nhỏ giọng nói “Cậu sẽ không cho là tiểu Khúc và Sở Ngưng thật sự hôn nhau kiểu Pháp đó chứ?”
Lăng Mặc vẫn còn nhíu chặt mày.
Thịnh Dĩnh Hi cố nhịn cười nói “Cậu đây là mất hứng tiểu Khúc sẽ hôn Sở Ngưng hay cao hứng Sở Ngưng sẽ hôn tiểu Khúc?”
“Các người sao lại thích mấy cái trò vớ vẩn này?” Giọng nói Lăng Mặc càng lạnh hơn.
Thịnh Dĩnh Hi sờ cằm nói “Mặc dù chỉ số thông minh của tôi cũng được coi là hàng siêu quần, nhưng ở mặt thường thức vẫn còn nhuốm chút phàm tục. Tiểu Khúc và Sở Ngưng sẽ có chừng mực.”
Bạn học nữ đứng bên cạnh không nhịn được nói “Thịnh Dĩnh Hi, cậu đừng có hố giáo sư Lăng. Đây chỉ là một trò chơi, không có hôn gì cả.”
Nhưng Thịnh Dĩnh Hi lại cười xấu xa, nốt ruồi son nơi khóe miệng kia làm đối phương phải đỏ mặt “Nếu không hôn thì làm sao gọi là ‘Nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp’ chứ?”
Sở Ngưng cố gắng nhịn cười, cô trả lá bài lại cho Khúc Quân, nói “Không nhìn ra, bên cạnh một người nghiêm túc như Lăng Mặc mà sẽ có một tên nhóc xấu xa thích chiếm tiện nghi của nữ sinh nha.”
Lúc này Lăng Mặc đứng dưới đài bỗng lên tiếng “Để tôi lên.”
Mọi người đều nhìn lại, trên mặt Lăng Mặc không có biểu tình gì, anh nhẹ nhàng nâng cằm lên, hàng mi dài dưới ánh đèn tạo thành bóng mờ, dù đang cách nhau vài mét nhưng Khúc Quân đều cảm thấy… Người đàn ông này thật đẹp mắt.
“A?” Khúc Quân ngoẹo đầu “Anh tới? Nhưng tôi không yêu cầu quyền trợ giúp nha?”
Sở Ngưng cũng cười theo “Nhưng tôi muốn thưởng thức giáo sư Lăng biểu hiện tình cảm.”
Mọi người cùng nhau vỗ tay.
Lăng Mặc sải chân dài bước lên đi tới trước mặt Khúc Quân, cậu cảm thấy hơi khẩn trương.
Ánh mắt cả hội trường đều đổ dồn vào trên đài, quả thật Khúc Quân chưa nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như thế này, cứ như là trận chiến lớn, lại còn cảm thấy bên tai văng vẳng tiếng kèn trống thúc ngựa ra trận nữa chứ.
“Bước tiếp theo, không phải cậu cầm lá bài này bỏ vào miệng tôi sao?” Lăng Mặc nhắc nhở.
Khúc Quân nuốt nước miếng, ngón tay kẹp lá bài không khỏi run rẩy.
Cậu cầm lá bài đưa về phía Lăng Mặc. Người bình thường sẽ hơi cúi đầu ngậm lấy, chỉ có Lăng Mặc vẫn đứng thẳng nhìn Khúc Quân, tựa hồ đang nói ‘Trẫm sẽ không động’.
Khúc Quân không thể không bước tới một bước, Lăng Mặc hơi hé môi ra, lúc Khúc Quân đặt lá bài vào giữa môi anh, vừa vặn nhìn thấy đầu lưỡi của Lăng Mặc nhẹ nhàng đụng vào lá bài, tựa như liếm một chút.
Rõ ràng cậu không chạm vào Lăng Mặc nhưng ngón tay giống như bị đối phương liếm khẽ một cái, thân thể không tự chủ được lui nửa bước ra sau.
Khúc Quân để Lăng Mặc ngậm lá bài rồi, theo trò chơi thì phải nói gì đó, nhưng Khúc Quân chỉ muốn mau chóng kết thúc, cậu nhanh chóng chọn một lá bài rồi ngậm vào miệng, đi tới trước mặt Lăng Mặc, dứt khoát búng tay một cái tách.
Trong mắt Lăng Mặc lóe lên ý cười, Khúc Quân chắc chắn thấy rất rõ, hơn nữa dáng vẻ môi anh bặm lại ngậm lấy lá bài có chút nghiêm túc, tựa như đang làm thí nghiệm nào đó có ảnh hưởng vĩ đại đến sự tiến hóa của loài người, rõ ràng không có bất kỳ biểu tình dục vọng nào nhưng Khúc Quân nhìn vào cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Khúc Quân rút lá bài đã chuẩn bị tốt ra khỏi miệng, cười nói “Mọi người hẳn là đoán được lá bài trong miệng giáo sư Lăng đã được người đẹp Sở đã chọn bây giờ đang ở chỗ tôi. Thật đáng tiếc tôi và giáo sư Lăng không trao đổi nước miếng gì cả.”
Thịnh Dĩnh Hi đứng trong đám người xem hai tay đút túi nở nụ cười không phục hậu “Nhưng tôi biết trong lòng hai người, trong đầu hai người, chưa chắc là không có tiến hành trao đổi nước miếng hay làm những chuyện không thể miêu tả được nha.”
Cả hội trường lại cười vang.
Khúc Quân khẩn trương nhìn Lăng Mặc, vẻ mặt của anh vẫn như cũ, điều này làm cho Khúc Quân thở ra một hơi.
Sau này cậu không dám làm ảo thuật ảo thiếc gì gì đó nữa đâu!
Khúc Quân không khỏi hoài nghi lúc cậu diễn trò này với Trần Đại Dũng có nhiều lần bị thất bại toàn tập, liệu lần này có bị xui không?
Cậu thấp thỏm mở lá bài trong tay ra, quả nhiên là lá bài Sở Ngưng đã chọn, mà đáng lẽ ra lá bài này phải ở trong miệng Lăng Mặc mới đúng.
Mọi người rối rít vỗ tay.
Khúc Quân cúi đầu chào “Cám ơn mọi người đã không vạch trần lối biểu diễn vụng về của tôi.”
Cậu nghiêng mặt sang thì thấy Lăng Mặc vẫn còn ngậm lá bài, hơi hất cằm về phía Khúc Quân.
Ở trong mắt người khác thì chỉ là dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày của anh, nhưng trong mắt Khúc Quân, nó lại giống như là lời mời gọi nào đó.
Khúc Quân cố nhịn xung động muốn nuốt nước miếng, lấy lá bài đang bị ngậm giữa đôi môi Lăng Mặc, hơi thở của Lăng Mặc nhẹ nhàng phả vào móng tay của cậu, vừa nóng vừa tê dại, cậu vột vàng rút bài về.
Lúc Lăng Mặc đi xuống, Thịnh Dĩnh Hi đí tới bên cạnh anh nói “Thật hiếm khi thấy cậu tham gia hoạt động tập thể.”
Lăng Mặc không nói gì.
“Này, Thịnh Dĩnh Hi, vừa rồi anh đã nói gì với Lăng Mặc vậy? Sao anh ấy đột nhiên muốn thay Sở Ngưng tham gia trò này?” Khúc Quân đi tới hỏi.
“Tôi nói là…”
Thịnh Dĩnh Hi còn chưa nói hết câu thì Khúc Quân đã bị ai đó túm cổ áo lôi sang bên kia.
Trò chơi truyền ly rượu vẫn tiếp diễn.
Sở Ngưng đứng ở trung tâm vòng tròn, vừa gõ ly vừa nói “Lần này không cho phép đổi vị trí, mỗi người đều đứng tại chỗ nhé! Đến phiên ai bị dính thì phải tỏ tình với một người đứng bên cạnh mình!”
Mọi người lập tức nhìn xung quanh, có điều toàn là bạn học của nhau cả nên đều cười cười.
Thịnh Dĩnh Hi lạnh lẽo nói “Ây da ây da, ít ra bên trái tôi còn có bạn học nữ! Lăng Mặc, cậu và tiểu Khúc hai bên đều là nam nha!”
Khúc Quân có da mặt dày, cậu vốn cảm thấy không vấn đề gì, đặc biệt nhìn tiểu Hằng bên cạnh mình, thấy mặt anh ta thúi rình.
“Anh lo lắng quái gì, tôi sẽ không tỏ tình với anh đâu!” Khúc Quân cố ý cười cợt.
Da mặt Tiểu Hằng mỏng, một khi tức giận thì mặt đỏ cả lên, Khúc Quân noi theo truyền thống bắt nạt người tốt đẹp của lão Lương, thấy Tiểu Hằng liền ngứa tay muốn bắt nạt người ta.
“Có điều, nếu anh thật sự bị thì có thể tỏ tình với tui nhá!”
Tiểu Hằng suýt chút nữa đá vào chân Khúc Quân một cú, lúc này Lăng Mặc dùng sức dúi ly rượu vào ngực Khúc Quân.
Khúc Quân liếc đối phương, trực giác nói cho cậu biết Lăng Mặc đang mất hứng.
Tầm mắt theo bản năng liếc khóe miệng mỉm cười của Sở Ngưng liền biết cô chuẩn bị ngừng lại, cậu giật mình nhanh chóng nhét ly rượu lại vào ngực Lăng Mặc.
Quả nhiên, Sở Ngưng hô to “Ngừng—”
Mọi người đều ngẩn ra.
“Giời, giáo sư Lăng! Là anh đó!”
Tay Lăng Mặc cầm ly, Khúc Quân không dám nhìn anh, nghiêng mặt nhìn Tiểu Hằng bên cạnh.
Tiểu Hằng ra vẻ ‘Thằng nhóc nhà cậu chết chắc rồi’, nhưng trong lòng Khúc Quân lại vui như mở hội.
Muốn Lăng Mặc tỏ tình á hả, trừ phi nước trong Tây Hồ cạn, Tháp Lôi Phong bị sụp, Bạch nương nương và Pháp Hải tu thành chín quả!
(Tháp Lôi Phong: Tháp Hoàng Phi hay còn được gọi là Lôi Phong Tịch Chiếu là một ngôi chùa năm tầng hình bát giác nằm ở bờ nam Tây Hồ, Hàng Châu, Trung Quốc.
Bạch nương nương (Bạch xà, Bạch nương tử) và Pháp Hải trong truyện Bạch xà truyện, yêu nhau nhưng không đến được với nhau.)
Sở Ngưng đi tới trước mặt Lăng Mặc, nụ cười càng thêm rõ rệt “Đây là ông trời đang phạt cậu, từ lúc học chung năm cấp hai với cậu cho đến bây giờ, toàn thấy cậu sống trong thế giới của mình, nhiều người kính mến ngưỡng mộ đều làm như không biết, bây giờ cũng vậy.”
Mấy người khác gan lớn cũng hùa theo.
Thịnh Dĩnh Hi lập tức bước vài bước ra xa “Này, mặc dù chúng ta là bạn học cũ nhưng đừng tổn thương nhau nha. Tôi không chịu nổi lời tỏ tình của cậu đâu.”
Nếu lời tỏ tình của Lăng Mặc mà là ‘Anh thích em’, ‘Anh yêu em’ bla bla các loại như ngôn lù, Khúc Quân nhìn thế nào cũng cảm thấy vi diệu.
Cậu có thể dự đoán sau khi buổi họp mặt này kết thúc, Lăng Mặc không chỉnh chết cậu mới là lạ.
“Sao, không tỏ tình? Ở trong giới học thuật cậu xem như là ông thần, nhưng trong chuyện tình cảm còn chưa tu hành chín quả đâu. Nếu không tôi dạy cậu nhé.” Sở Ngưng cười rất chi là khoái.
Khúc Quân biết cô đã buông bỏ Lăng Mặc. Nhưng dù sao thích người ta không được đáp lại suốt mấy năm trời như thế, ít ra phải khiến Lăng Mặc lúng túng một phen mới hả dạ.
Ai biết một giây tiếp theo, gáy của Khúc Quân bị người bấu vào, cưỡng ép quay qua bên kia.
Khúc Quân theo bản năng muốn bóp chặt cổ tay đối phương rồi quăng người qua vai, nhưng chạm vào da của đối phương thì kịp nhận ra đó là Lăng Mặc.
Cậu hết hồn trợn to mắt, suýt chút nữa ngã xuống.
Lăng Mặc trước mắt vẫn như ngày nào, nhưng lại thêm chút sự dịu dàng.
“Trên thế gian, tôi chỉ yêu ba điều. Trời, trăng và em.”
“Cái… Cái gì?”
“Nhật vi triêu, nguyệt vi mộ, khanh vi triêu triêu mộ mộ.”
(Câu trên sẽ chú thích sau)
Ánh mắt của Lăng Mặc giống như là muốn dìm chết Khúc Quân, đó không phải làm dáng vẻ ung dung khi giảng bài trước ngàn người, cũng không phải là dáng vẻ khách quan khi quan sát vật thí nghiệm qua kính hiển vi, khi anh nói ra lời này, ánh mắt của anh cũng dập dờn theo đó.
Khúc Quân còn đang suy nghĩ câu kia có nghĩa là gì, Lăng Mặc đã thả tay ra.
Sở Ngưng ngẩn người tại chỗ, hồi lâu sau mới lên tiếng “Không nhìn ra, giáo sư Lăng… Cũng biết tập thơ?”
(Stray Birds là tập thơ “Những con chim bay lạc” theo bản tiếng Việt của nhà thơ người Ấn Độ Tagore Rabindranath)
“Học sinh của tôi làm thẻ bookmark có ghi cậu này cho bạn gái nhưng lỡ làm rơi.” Lăng Mặc đáp.
“Ồ… Vậy cậu có nhặt lên giúp không?”
“Không, tôi đi qua luôn.”
Khúc Quân giờ mới hoàn hồn lại, chợt thấy thương cho cái thẻ bookmark kia.
Có rất nhiều cô gái xung quanh nhìn Lăng Mặc với ánh mắt hy vọng.
Câu nói ‘Khanh vi triêu triêu mộ mộ’ cứ quanh quẩn miết trong đầu Khúc Quân, làm tâm trạng của cậu không có cách nào bình ổn lại được.
Buổi tiệc họp lớp này đến mười giờ là kết thúc, mọi người đều vui vẻ nói đây là buổi họp lớp tuyệt nhất vì có Lăng Mặc lần đầu tiên tham gia hoạt động chung với mọi người.
Lúc Lăng Mặc đi ra khỏi cửa hội trường thì Thịnh Dĩnh Hi vẫy tay gọi anh lại “Hẹn ngày nào đó đi thăm Lộ Kiêu đi?”
“Được. Đưa Sở Ngưng về cẩn thận một chút.”
“Ừ, còn cần cậu nói.”
Khúc Quân đi theo Lăng Mặc lên xe.
Ngồi trên xe, trong không gian phong kín, Khúc Quân có thể ngửi được mùi rượu vang thoang thoảng trên người Lăng Mặc cùng với sữa tắm đàn ông hòa quyện vào nhau, có chút nồng nhưng lại khiến người ta tỉnh táo.
Bởi vì là ban đêm nên Khúc Quân và Tiểu Hằng nhanh chóng tập trung cảnh giác.
Chạy trước bọn cậu là chiếc Porsche của Thịnh Dĩnh Hi, vốn nghĩ với tính cách của Thịnh Dĩnh Hi hẳn là cậu ta sẽ lái một chiếc , nhưng không ngờ lại là chiếc xe nhỏ này.
Lúc qua cầu mỗi xe tạm biệt một ngã, Thịnh Dĩnh Hi thò tay ra khỏi cửa xe quơ quơ.
Đèn đường từng cái lướt qua mặt Lăng Mặc, Khúc Quân không nhịn được trêu ghẹo “Tôi cứ tưởng anh chỉ biết có bản thân, nhưng thật ra cũng không phải như vậy.”
“Phải không?”
Lăng Mặc quay mặt đi, giống như có chút mất bình tĩnh.
“Ví dụ như Thịnh Dĩnh Hi, ví dụ như Sở Ngưng.”
Ngay lúc đó Lăng Mặc chợt lên tiếng “Chúng ta quay lại đuổi theo Thịnh Dĩnh Hi.”
“Sao vậy?”
“Đón cậu ta về tới khách sạn rồi quay lại. Đoạn đường trở về khách sạn của Thịnh Dĩnh Hi và Sở Ngưng có đi ngang một khu vực vắng xe qua lại.”
Hơn nữa bây giờ cũng đã gần giờ khuya.
Khúc Quân liền hiểu Lăng Mặc lo lắng chuyện gì. Dung Chu tăng cường bảo vệ Lăng Mặc, ngay cả xe cũng được nâng cấp, nhưng không có nghĩa là Hắc Tước nhất định phải ra tay từ chỗ Lăng Mặc!
Thịnh Dĩnh Hi và Sở Ngưng đều làm việc cho tập đoàn Cự Lực, và còn là bạn học thời cấp ba với Lăng Mặc… Khúc Quân có linh cảm xấu.
Xe nhanh chóng chuyển bánh quay đầu lại, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo.
Vừa mới quẹo vào con đường trở về khách sạn của Thịnh Dĩnh Hĩ, tài xế nhận được chỉ thị từ Dung Chu.
“Giáo sư Lăng gặp nguy hiểm?”
“Mọi thứ vẫn an toàn. Giáo sư Lăng muốn đuổi theo xe của tiến sĩ Thịnh, muốn xác nhận ngài ấy bình an tới nơi.” Tài xế trả lời.
“Các người lập tức trở về cho tôi! Xe của tiến sĩ Thịnh và tiến sĩ Sở bị xe lạ bao vây, tôi đã phái người tới cứu rồi!”
“Chúng tôi đang trên đường đến đó.” Lăng Mặc nói.
“Không cho phép đến đó! Mau lập tức đưa giáo sư Lăng trở về tập đoàn!”
Khúc Quân nhìn Lăng Mặc, linh cảm xấu của cậu đã thành sự thật.
“Đi tiếp ứng Thịnh Dĩnh Hi.” Lăng Mặc nói.
“Không được! Đội trưởng Dung đã phái phi cơ đi rồi!” Tài xế quyết tuân theo mệnh lệnh của Dung Chu.
“Anh ta sẽ không kịp! Lập tức đuổi theo!” Giọng nói của Lăng Mặc trầm xuống, cảm giác chèn ép thần kinh nhanh chóng lan tràn ra.
“Giáo sư Lăng, ngài hẳn biết nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ sự an toàn cho ngài…”
Tiểu Hằng đang muốn khuyên Lăng Mặc nhưng Lăng Mặc tự nhiên nhìn anh ta nói “Trong lòng của anh, hoặc là trong lòng Dung Chu, có phải giá trị của mỗi người cho tới bây giờ đều là bất bình đẳng? Tính mạng của tôi có quyền áp đảo trên cả người khác? Bao gồm cả Thịnh Dĩnh Hi và Sở Ngưng?”
Tiểu Hằng há miệng không nói nên lời.
“Đi hỏi Dung Chu đi, nếu Thịnh Dĩnh Hi và Sở Ngưng bị bắt đi, anh ta định sẽ cứu họ như thế nào? Rất có thể đối phương sẽ bắt tôi ra trao đổi. Đã như vậy, tôi thà tình nguyện chủ động ra mặt.”
Giọng nói của Lăng Mặc rất lạnh, nhưng là lạnh lẽo pha lẫn sự dũng cảm.
Khúc Quân lấy bộ đàm từ tài xế nói “Đội trưởng Dung, bây giờ chúng tôi sẽ đi tiếp viện Thịnh Dĩnh Hi và Sở Ngưng! Nếu anh lo lắng an toàn của Lăng Mặc thì kêu người của anh lái phi cơ tới nhanh lên!”
“Khúc Quân! Cậu đừng có hùa theo!”
“Tôi không phải hùa theo, mà là vì bóp chết vấn đề trong trứng nước. Anh không ngăn được chúng tôi đâu, đội trưởng Dung. Trước tiên tôi sẽ giật điện anh tài xế trung thành tận tâm với công việc nhé.” Khúc Quân nhìn Lăng Mặc, Lăng Mặc cũng đang nhìn cậu.
Giữa hai người bọn cậu có một sự ăn ý, Khúc Quân luôn ủng hộ và khẳng định quyết định của Lăng Mặc, hơn nữa Lăng Mặc nguyện ý mạo hiểm vì Thịnh Dĩnh Hi và Sở Ngưng đủ để Khúc Quân cảm thấy càng muốn bảo vệ anh, càng muốn ở bên anh cả đời.
“…Các người cút đi.” Giọng nói của Dung Chu tràn ngập lửa giận bị đè nén, Khúc Quân tưởng tượng nếu bây giờ mà đứng ở trước mặt Dung Chu, anh ta chắc chắn đang gào thét vào mặt mình.
“Cám ơn.”
Xe lao vùn vụt trên đường, đèn đường giữa màn đêm thay nhau chiếu sáng quốc lộ lạnh lẽo, không quá ba phút liền thấy hai chiếc xe màu đen đang áp sát hai bên xe của Thịnh Dĩnh Hi.
Khúc Quân phỏng đoán Thịnh Dĩnh Hi hẳn là dùng hết sức bú sữa mẹ, hai chiếc xe đen kia không những chạy nhanh mà còn bám riết không thôi, thỉnh thoảng đụng vào con Porsche nhỏ của Thịnh Dĩnh Hi khiến nó ngày càng tả tơi xơ mướp.
Đèn xe phía sau của cậu ta đã nát bấy, đuôi xe lỏng lẻo sắp rớt ra ngoài.
Mắt thấy hai chiếc xe đen kia bắn ra dây móc định giữ chặt xe của Thịnh Dĩnh Hi lại, người này bỗng nhiên nổi điên đạp chân ga, kết quả dây móc đâm thẳng vào xe mình!
Mắt của Khúc Quân nhìn tình cảnh trước mặt như muốn bốc lửa!
Thịnh Dĩnh Hi cũng được đi, không biết Sở Ngưng trên xe có bị dọa sợ hay không.
Cảm giác có xe phía sau chạy tới, một chiếc xe đen bắn một quả tên lửa tầm gần tới, cũng may kỹ thuật lái của tài xế Lăng Mặc không tồi, nhanh chóng né tránh. Cách một lớp kính xe Khúc Quân có thể cảm nhận được cú nổ kia lớn cỡ nào.
Mẹ cha chúng nó, lũ ngu kia không biết trong xe này có Lăng Mặc sao?
Khúc Quân híp mắt nhìn chiếc xe đen kia “Sức tông của xe Thịnh Dĩnh Hi có lớn không?”
“Hẳn bây giờ anh ta không để ý xe mình sắp hỏng đâu.”
Ý Lăng Mặc chính là chỉ cần cố sức hết mức thì sức tông chắc chắn không nhỏ.
“Vậy lái gần tới một chút, giật chết tên ngu si kia!”
Tài xế nhanh chóng chạy đến bên cạnh một chiếc xe đen, vì không để xe của Lăng Mặc lách vào, chiếc xe đen kia áp sát vào xe Lăng Mặc, Thịnh Dĩnh Hi tự nhiên biết ý đồ của Lăng Mặc, cậu ta bẻ lái dùng sức húc vào xe bên cạnh, khiến nó văng vào ven đường, bánh xe và mặt đất ma sát với nhau tạo thành tia lửa dữ dội.
Khúc Quân chuẩn bị kỹ càng, Tiểu Hẳng bị khẩn trương đến đòi mạng “Đừng hạ cửa kính xuống!”
Khúc Quân vốn không định hạ cửa kính xuống, mà là trực tiếp mở cửa xe ra, thành viên Hắc Tước ngồi trên xe đang định nổ súng, bỗng nhiên liếc thấy Lăng Mặc ngồi phía sau liền hết hồn, đành phải rút súng về.
Khúc Quân nhanh chóng bắn súng điện, chuẩn không cần chỉnh bắn trúng mặt của người kia, ngay cả khẩu súng trên tay gã cũng bốc khói nghi ngút.
“Quả nhiên là đồ tốt. Tập đoàn Cự Lực lại chẳng biết hưởng thụ gì cả!”
Tài xế nắm bắt thời cơ chen vào, lúc này biến thành bốn chiếc xe dàng hàng ngang chạy song song trên đường, nhiệt độ trong buồng xe cũng tăng cao.
Hai xe chạy song song, người Hắc Tước nổ súng về phía tài xế của Lăng Mặc, ai ngờ đạn không bắn trúng mà tài xế kia cũng không thèm nhíu mày.
Lúc này người của Hắc Tước thả máy bay tự động từ trong xe ra, bay lòng vòng trên xe Thịnh Dĩnh Hi, họng súng thò ra ngoài.
Hành động này rõ ràng là muốn lấy tính mạng của Thịnh Dĩnh Hi và Sở Ngưng để uy hiếp, buộc xe của Lăng Mặc không được truy đuổi nữa.
Nhưng Lăng Mặc nhanh chóng lấy máy tính xách tay ra gõ, không tới hai giây, hai chiếc máy bay tự động kia xoay đầu hướng xe của Hắc Tước xả đạn.
Khúc Quân nghiêng mặt nhìn Lăng Mặc “Tôi còn tưởng anh mang theo máy tính vào buổi họp mặt là để tiện nghiên cứu bất cứ lúc nào chứ!”
“Từ lần trước hệ thống tự lái của chúng ta bị hack, tôi cũng không để máy tính rời xa tầm tay nữa.” Lăng Mặc đáp.
Hắc Tước bị đánh cực kỳ chật vật, nhưng máy bay tự động rất nhanh hết đạn.
Khúc Quân nhân cơ hội mở cửa xe ra, trong hai chữ ‘cẩn thận’ của Lăng Mặc, một tay cầm lấy cửa xe của đối phương rồi nhấc chân đạp nát cửa kính, người của Hắc Tước định nổ súng bắn Khúc Quân, nhưng chưa kịp giơ súng lên là bị Khúc Quân thò tay vào giựt mất khẩu súng, tiện thể ăn thêm một cú đạp.
Cậu linh hoạt chui vào xe, nói với kẻ đang cầm lái “Anh tài xế, anh làm hư xe bạn tôi rồi, phiền anh có thể dừng lại được không?”
Đối phương chợt xoay người lại nổ hai phát súng về phía Khúc Quân, nhưng Khúc Quân đã sớm đề phòng nhấc lưng ghế chắn đạn, căn bản không trúng cậu.
Một giây kế tiếp, cổ tay của gã bị Khúc Quân vặn trật, đầu gối của cậu húc mạnh lên, rắc một tiếng, cổ tay hoàn toàn bị dập nát.
Khúc Quân không chút lưu tình nã cho gã hai phát súng, mắt thấy phía trước sắp quẹo cua, Khúc Quân vội vàng cầm vô lăng, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc nhanh chóc bẻ lái chuyển hướng.
Trên xe có rất nhiều nút bấm, Khúc Quân nhấn bừa một nút, bỗng mặt bên có họng súng thò ra, Khúc Quân bị dọa không dám bấm bậy nữa.
===Hết chương ===
Tác giả có lời muốn nói: DAY .
Khúc Quân: Có phải anh thật sự không muốn em biểu diễn nụ hôn nóng bỏng nên mới đi lên?
Lăng Mặc: Em suy nghĩ nhiều quá.
Khúc Quân: Anh biết rõ đầu em toàn nước, cho tới giờ chưa từng suy nghĩ nhiều mà!
Dưa Mập (tác giả): Nghe thoang thoảng đâu đây có mùi chua? Mau tắm sữa tắm thơm tho nào hì hì ~
Nguyên văn câu thơ tỏ tình trên của Lăng Mặc được dịch từ tiếng anh trong tập thơ:
I love three things in this world. Sun, Moon and You. Sun for morning, moon for night, you forever.
Cái câu Nhật vi triêu, nguyệt vi mộ, khanh vi triêu triêu mộ mộ ứng với câu Sun for morning, moon for night, you forever.
Có bạn Hoàng Anh góp ý thêm cho Cá là câu này có dịch theo kiểu cổ đại “Cuộc đời mênh mang, Trẫm yêu ba thứ: một là Mặt trời, hai là Mặt trăng, ba là Khanh. Mặt trời là ban ngày, Mặt trăng là ban đêm, Khanh là sớm sớm tối tối”
Cá: Chương sau có gặp lại bạn công Mặc Dạ nha, ai đọc “Dị thế chi vạn vật pháp” rồi thì biết =)))))))))