Hắn vào nhà tôi từ rất sớm và kéo tôi ra khỏi nhà mặc dù tôi ko muốn điều đó….
Trời hôm nay có vẻ đẹp nhưng trong tôi lại cứ man mác nỗi buồn,…một tuần rồi mà ko tin tức gì cũa Hà cả. Trong lòng tôi lại nao nao lo lắng,tôi ko muốn nghĩ về điều ko hay nhưng lại khó chịu một cách lạ lùng…có lẽ vì tôi đã mang một tội quá lớn trong mình
-Chị đang đi chơi với em- hắn nói tay nắm chặt tay…
Chính lời nói của hắn làm tôi nhận ra là dạo này tôi hắn nói nhiều hơn trước, ko phải nhìu nữa mà quá nhìu, vì tôi mà hắn thay đổi chăng?...chắc là vậy?
-Uh, chị biết mà- tôi nhìn hắn trả lời
-Tuần sau em đi học rồi, ko có nhiều thời gian bên chị nữa đâu- hắn lại nói,giọng nhắc nhở, tôi quen hắn đã ba tháng rồi ứ
-Đi học? tháng rồi hả! Nhanh dữ vậy-tôi lại nói
-Uhm, ba tháng thế là xong, một mùa hè đáng nhớ nhất trong đời- hắn mỉm cười nhưng nụ cười lại chợt tắt- em đã từng yêu mùa hè này và cũng đã ghét mùa hè này biết bao…
-Mùa hè của em bị chị phá hỏng ...- tôi nói nghĩ về những chuyện đã qua, có lẽ buồn nhiều hơn vui nhưng nó đã thật sự rất hạnh phúc
-Bởi vậy, …giờ đền lại cho em đi chị còn ngày nữa thôi đó- Hắn nói- chị chưa làm đc những gì mà chị đã hứa với em
Hắn lại đang nhắc tôi, từng lời nghe ngọt ngào nhưng lại có cái gì đó
-Uhm, hôm nay chị sẽ cố làm em vui- tôi nói rồi lại nghĩ, đúng là từ khi quen nhau tôi chỉ trao cho hắn quá nhìu những giọt nước mắt…chuyện tôi hứa với hắn đến giờ vẫn chưa làm đc
-Chỉ cần chị vui là đủ-hắn lại nói, lại vuốt nhẹ mái tóc tôi
-Uhm- tôi mỉm cười, nhìn người mà tôi đang yêu
………….
-Chúng ta đang ở đâu vậy?- tôi hỏi hắn khi chiếc xe đã dừng lại
-Nói sao giờ, hôm nay em và chị đi dã ngoại,…câu cá và leo núi làm một sở thích thú vị- hắn trả lời rồi chạy lại cốp xe lấy đồ đạc gì đó
-Chị ko biết câu cá, và chị ko nghĩ mình có đủ sức để leo núi nhưng thui em thik là đc rồi- tôi trả lời rồi chạy về phía hắn- cần chị phụ ko?
-Cần chứ…chả nhẽ em bê hết- hắn nói, vừa nói vừa đưa tôi một cái balo ko biết có gì trong đó nữa
-Xong rùi đi thui- nắm nhẹ tay tôi và kéo đi
Hôm nay một chuyến dã ngoại bắt đầu, ko biết tôi nên vui hay nên bùn nữa…nhưng chắc là phải vì hắn cười thật nhiều
-Cảnh đẹp đúng ko?- hắn nói
-Uh, thì nó đẹp mà trước giờ em chưa dẫn chị đi đâu mà xấu hết- tôi trả lời rồi lôi trong cái balo ra một bịt bánh
-Sao chị biết trong đó có bánh- hắn ngơ ngác hỏi
-Vì chị là trời mà- tôi vừa nói vừa cười- ko cho em ăn đâu vì cái tội giấu
-Ơ!!!! Em đâu có chỉ tại em định là lát sẽ ăn chung, như thế mới công bằng- hắn trả lời lại làm bộ ngây thơ- nè chạy đâu đó, bánh của em mà- hắn nói lớn
Tôi bước đi và hắn cũng bước dưới những hàng cây xanh mát, nhẹ nhàng bồng bềnh. Tôi cười và hắn cười, tay hắn nắm chặt tay tôi, đôi lúc lại vuốt nhẹ lên mái tóc của tôi, đôi lúc vo vo chúng…
……………
Chúng tôi đang ngồi trên một bãi cỏ, hành trình leo núi ko biết tới đâu chỉ biết là chúng tôi đang ngồi ăn…theo trí nhớ của tôi thì đây là lần thứ ba ngồi xuống, nghỉ ngơi và ăn
-Cái bánh đó của chị- tôi nói rồi giật trong tay hắn cái bánh mà theo tôi nó rất xinh
-Chị có ăn đâu mà giành,…-hắn lại trả lời
-Chị thấy nó đẹp cho em ăn uổng lắm- tôi nói rồi nhìn chăm chăm vào cái bánh, dễ thương thiệt mà
-Đẹp cỡ nào thì cũng ko bằng người yêu của em- hắn nói rồi nằm ngay xuống chân tôi
-Gì nữa nhox, em chưa leo hết núi đấy- tôi nói nhắc cho hắn nhớ việc hắn phải làm
-Em nghĩ lại rồi, như vậy sướng hơn…-hắn trả lời
-Uhm…. phút thôi đó
Trời xanh, gió lại thổi nhè nhẹ…ước gì thời gian ngừng lại
-Thiên…,em yêu chị
Hắn hôn tôi, ôm tôi vào người hắn, có cái cảm giác như muốn giữ ko muốn buôn ra, có lẽ là rất lâu…lâu lắm chỉ biết tôi giờ trong tôi vẫn còn cảm nhận từng hơi thở ấy
“Bạn tôi…một người bạn rất thân đang nằm bệnh viện đang cố gắng chống chọi với thần chết vì tôi…còn tôi giờ đang hạnh phúc, đang mỉm cười đang tận hưởng cái cuộc sống của mình. Tôi đang sai hay đúng”