Chuông điện thoại vang lên làm tôi thức giấc …
“-alo
-Thiên hả? tôi nè!(tôi nòi lờ mờ)
-Duyên ư? Sao vậy
-Tôi muốn nói với bà cái này
-Sao? Nói đi
-Bà hãy ra nước ngoài một thời gian đc ko? (Duyên nói …giọng nói làm tôi)
-Tại sao? Ý bà là sao?
-Tôi nghe nói bà nằm trong danh sách được chọn đi du học nước ngoài của trường đúng ko?
-Ừ chỉ làm danh sách còn phải qua một đợt thi nữa nhưng chắc tôi ko thi đâu,…tôi còn chưa đủ kiên thức để qua bên đó
-Bà đi thi đi với khả năng của bà tôi nghĩ bà sẽ đậu, hãy đi và học đi (cách nói của Duyên cùa tôi lần này làm tôi tức giận
-Sao? Tại sao tôi phải làm vậy? đi du học ư? Tôi ko đi đâu…mẹ tôi thì sao, giờ bà muốn đủ tôi ra khỏi cái thế giới của mình ư? (tôi trả lời một cách nóng nảy, ko hỉu sao tôi lại thấy hụt hẫn đến vậy,…một người bạn mà tôi thân thiết giờ ko muốn gặp mặt tôi nữa ư?)
-Ko, tôi ko có ý cả…tôi chỉ muốn tốt cho bà và cả mọi người, bà nghĩ sao khi Hà tỉnh dậy và gặp Duy, bà nghĩ Duy sẽ từ bỏ bà để theo Hà khi bà vẫn đang ở bên cạnh ư? Rồi bà muốn thấy cảnh bạn mình một lần nữa lại rơi vào tuyệt vọng ư?...tôi đã suy nghĩ rất nhiều và tôi biết chỉ có cách này mới có thể giúp mọi việc
- Tôi …tôi ko làm gì sai nên cũng ko phải trốn chạy
-Tôi ko bảo bà trốn chạy, bà chỉ qua đó học để có thêm điều kiện phát huy tài năng,…
-Tôi sẽ nhưng chưa phải là lúc,…cuộc đời của tôi tôi sẽ tự quyết định, bà đừng lo cho tôi
Tôi cúp máy, người nóng bừng lên…những lời nói của Duyên làm tôi khó chịu có cái gì đó cứ quanh quẩn trong tâm trí tôi
“Ko,…mình sẽ ko đi đâu, ko và hắn ở đây…ko”
Mọi thứ trong tôi ngày càng vô vọng , mỗi bước đi của tôi giờ lại thêm một nặng nề. Từ khi Hà tự tử cuộc sống lại mất thăng bằng trong tôi,…lúc vui lúc buồn đế khó tả, mệt mỏi.
Tôi lê chân xuống bếp để tìm vai thứ ăn trước khi đi học
- Con dậy rồi àh!!! Nè ăn đi mẹ mới nấu đó- mẹ nói,…giờ nhìn mẹ tôi lại thấy thương mẹ làm sao đó
-mẹ ơi! Nếu con phải xa mẹ một thời gian thì sao?- tôi nói cũng ko ngờ những từ đó lại vụt ra từ miệng mình
Mẹ đứng đó và im lặng