Chương 62
Edit: Cas + Beta: Chloe
**
Ân Lâm Sơ và Hoắc Kiệu chiếm riêng một chiếc xe, không phải đặc quyền gì mà là không ai muốn ngồi chung xe với bọn họ.
Quản gia riêng phải ở lại doanh trại, Trần Khang Húc và Đái Thư thì dù phải ngồi lên nóc hay đu cửa vẫn muốn đi xe khác.
Lý Cải vốn không nghĩ gì nhiều, vừa vui tươi hớn hở đặt một chân lên xe, Hoắc Kiệu nhẹ nhàng liếc một cái, anh ta lập tức thu chân đứng nghiêm rồi rẽ trái, bước đều bước ra phía sau.
Ân Lâm Sơ ngẩng đều lên từ tập bút ký, nhận ra trong xe chỉ có hai người họ, hỏi những người khác đâu, Hoắc Kiệu bình tĩnh trả lời: "Bọn họ thích ngồi xe khác."
Ân Lâm Sơ hiểu được, dù sao Hoắc Kiệu cũng là trưởng quan, duy trì khoảng cách với nhân viên bình thường có thể tăng sự uy nghiêm.
Hồi trước lúc cậu đóng vai ác, bọn tay chân của cậu luôn cố gắng tránh cách xa cậu, nên đây cũng không phải chuyện gì lạ lắm.
Vấn đề lớn nhất trước mắt là, Ân Lâm Sơ vẫn nhớ thương hai đối tượng không có trên xe, dù chính tai cậu nghe Đái Thư nói ra ba chữ "Tôi hận anh", trong lòng cậu vẫn chưa thôi hi vọng.
Có lẽ để Hoắc Kiệu xin lỗi rồi hôn chụt một cái là lại được rồi?
Trần Khang Húc bên kia thì phức tạp hơn nhiều, tình cảm của anh ta với Hoắc Kiệu quá mong manh, nên mới dễ dàng thất vọng như vậy.
Vốn là tình yêu chưa thành hình, bây giờ mất đi về sau rất khó có thể có lại.
Ân Lâm Sơ thấy riêng ở điểm này cậu làm rất tốt, dù cho Hoắc Kiệu phá hỏng thêm bao nhiêu cơ hội ghi điểm, cậu đều chọn tha thứ, tích cực chờ đợi cơ hội tiếp theo xuất hiện.
Thời gian hành nghề lâu đã tạo cho cậu một thái độ tích cực lạc quan, một tinh thần kiên cường bất khuất, cậu hi vọng người khác có thể nhìn vào mà noi gương, không nên dễ dàng từ bỏ.
Vì tình yêu, nhịn một chút, nhịn một chút.
Sau khi xuống xe tập hợp, Ân Lâm Sơ dồn hết sức chú ý về hai đối tượng có tiềm năng phát triển trước kia.
Sau khi cẩn thận quan sát, Ân Lâm Sơ đi đến một kết luận vô cùng bi thương, có thể nói giữa Trần Khang Húc, Đái Thư và Hoắc Kiệu thật sự không tồn tại cái thứ gọi là tình yêu.
Thấy tình huống hơi bất ổn, Ân Lâm Sơ nghiêm túc tự hỏi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu sẽ ở đây với Hoắc Kiệu tối đa là ba năm, sau đó chờ Hoắc Kiệu chuyển đi nơi khác.
Hành tinh hoang này không có ai ở, ngoại trừ những người trong doanh trại, bọn họ rất hiếm khi nhìn thấy người ở ngoài.
Mà bảng nhắc nhở đã chứng thực rằng đối tượng phát triển rất ít, lúc trước còn có hai mống, bây giờ một mống cũng không còn, toàn quân bị diệt.
Cậu vốn vì muốn ghi thêm điểm mới theo tới đây, cho rằng đến một chỗ mới là có thể ghi thêm mẻ điểm mới, ai ngờ tới đây chưa được ba tháng, cậu đã bắt đầu phải chuẩn bị sống vô dụng trong gần ba năm tới.
Không biết còn có đối tượng mới xuất hiện không, thế giới trừng phạt này quá tàn khốc rồi.
"Lâm Sơ, cái này ăn được không?" Hoắc Kiệu cầm một cành cây có quả non màu xanh lủng lẳng, đến trước mặt Ân Lâm Sơ, hỏi: "Ăn như nào, ngon không?"
20 mét bán kính quanh bọn họ không có ai khác, Hoắc Kiệu không cần tỏ ra dáng vẻ ứng phó với người ngoài.
Lúc hỏi hai mắt hắn sáng lên, như một đứa trẻ tò mò.
Nhìn Hoắc Kiệu trước mặt, Ân Lâm Sơ bỗng nhiên nghĩ, ở đây ba năm cùng hắn chắc cũng không quá khổ sở.
Chẳng qua có hơi lâu một chút, cậu đợi được.
Ân Lâm Sơ lật cuốn vở trong tay, so sánh hình thái lá cây, hoa và quả với một hình trong bút ký, tầm mắt đảo qua ghi chú, lắc đầu: "Ở đây nói không thể ăn, có độc"
Hoắc Kiệu tiếc nuối vứt cành cây đi, đi nơi khác.
Một lúc lâu sau lại cầm một cành cây có quả khác đến gần: "Cái này thì sao? Ăn được không, ăn như nào, ngon không?"
Ân Lâm Sơ kiên nhẫn tìm trong bút ký, tiếc nuối lắc đầu, quả này cũng không ăn được.
Đến khi Hoắc Kiệu cầm loại quả thứ năm chạy lại, lại hỏi: Ăn được không?
Lúc này Ân Lâm Sơ mới thấy hơi sai sau, cậu nhận cành cây, cầm nhưng không lập tức lật xem bút ký mà hỏi: "Anh thích quả dại sao?"
Đúng là có rất nhiều người thấy trái cây bên đường sẽ muốn ăn, dù biết trái cây có thể có độc nhưng lại không thể kháng cự vỏ ngoài quyến rũ của nó.
Nhưng Ân Lâm Sơ không ngờ Hoắc Kiệu lại thích quả dại, ít nhất lần trước lúc dẫn đội ra ngoài cậu không nhận ra.
Hoắc Kiệu khựng lại, trong mắt có ý xin lỗi: "Có phải làm phiền em rồi không?"
"Sao có thể, tôi chỉ tò mò với hành động của anh thôi." Ân Lâm Sơ lật xem bút ký, tìm được loại quả trong tay hắn, cười cười, "Chúc mừng anh, có thể ăn được, nhưng sẽ hơi chua đó"
Hoắc Kiệu nhấp môi cười: "Vậy em mang về đi"
Ân Lâm Sơ im lặng chăm chú nhìn hắn, tai Hoắc Kiệu hơi phiếm hồng: "Tôi muốn tìm lại quả lần trước em đưa tôi."
Hắn vẫn nhớ rõ vị quả dại Ân Lâm Sơ cho hắn lần trước, ngọt bất ngờ.
Cây cỏ trưởng thành, nở hoa, kết quả, tất cả mọi người đều biết đây là quá trình nó sẽ trải qua, chỉ là không ai xác định được khi nào.
Hoa im lặng nở rộ, sau đó héo tàn, kết ra quả xanh, bị con người phát hiện giữa cành lá đan xen.
Không ai biết ngày nào quả sẽ chín, nhưng đều biết rằng ngày đó chắc chắn sẽ đến.
Đến khi người ta cho rằng sẽ phải đợi mãi, quả bỗng từ xanh chuyển chín, nhấm nháp quả vừa chín tới không chỉ vui vẻ mà còn mang hương vị tuyệt vời không sao tả được.
Lý do đơn giản trực tiếp, Hoắc Kiệu nói rất rõ ràng, chắc hắn đã nghĩ ra từ lâu.
Ân Lâm Sơ kéo cái túi đang mang, hào sảng nói: "Bỏ vào đi.".
Đam Mỹ Sắc
"Muốn nghỉ chân một lúc không?" Hoắc Kiệu hỏi.
Ân Lâm Sơ nhìn xung quanh, tuy không thấy mệt, nhưng Hoắc Kiệu đã hỏi thì chắc hắn đang lo cậu mệt, hoặc tự hắn thấy mệt, dù là nguyên nhân nào, câu trả lời của cậu cũng chỉ có một: "Muốn."
Ngồi xuống một thân cây đổ rạp, Ân Lâm Sơ định đưa bình nước cậu đã chuẩn bị cho Hoắc Kiệu, lại phát hiện đối phương cũng định giống như mình, bật cười, ăn ý trao đổi bình nước, uống xong thì trả lại cho đối phương.
Ân Lâm Sơ nhìn sương mù ở rừng cây phía xa: "Anh thấy sương mù ở đây thế nào?"
"Chưa thể xác định, nhưng sau một thời gian quan sát, có thể xác định là nó đang di chuyển chứ không phải đang mở rộng." Hoắc Kiệu không muốn Ân Lâm Sơ lo lắng những chuyện này, nói nhẹ nhàng bâng quơ.
Hắn lấy đồ ăn đóng hộp từ trong balo ra, Ân Lâm Sơ lắc đầu từ chối, chăm chú nhìn phiến sương mù xám trắng kia, trong lòng sinh ra vài phần quái dị.
Vừa đến thời gian tập hợp, Hoắc Kiệu lập tức đưa Ân Lâm Sơ trở lại nơi xuống xe kẻo chút nữa trời sẽ tối.
Ân Lâm Sơ tìm được mấy mẫu thực vật, vừa lòng hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, ngồi xe trở về doanh trại.
Ban ngày ở ngoài chỉ ăn cơm đơn giản, chuyện thứ nhất khi về doanh trai là trở về ký túc xá thay quần áo sau đó đi nhà ăn.
Ân Lâm Sơ bước nhanh về phía ký túc xá, không biết Đổng Nhuận Ngôn hôm nay thế nào, đây là lần đầu tiên anh ấy ở lại doanh trại một mình.
Vừa mới đi vào hành lang, trong lòng Ân Lâm Sơ bỗng nảy lên dự cảm xấu.
Cậu thả chậm bước chân, Hoắc Kiệu ở phía sau nắm lấy cổ tay cậu, hơi hơi dùng sức, ý bảo còn có hắn ở đây.
Ân Lâm Sơ nhìn căn ký túc xá của cậu và Đổng Nhuận Ngôn, bây giờ cánh cửa giống như đã bị phá hoại, thiếu mất một nửa, mảnh vụn hợp kim rơi đầy đất.
Mảnh cửa còn lại có một đoạn cạnh bên cạnh so le không đồng đều —— như bị chó gặm.
Đi đến trước cửa, bên trong cánh cửa là Đổng Nhuận Ngôn đang kinh hoảng ôm con chó lông dài, vừa thấy Ân Lâm Sơ là như gặp được người anh ta tin tưởng nhất: "Đại thiếu gia! Chó..
Tôi vừa về đã thấy nó như vậy!"
Con chó kia vẫn không nhúc nhích, nhắm hai mắt nằm ngửa, thân thể cứng còng, hình như không còn thở.
Mới ra ngoài một lát buổi sáng, sao lại biến thành như vậy, Ân Lâm Sơ khó xử quay sang Hoắc Kiệu, Hoắc Kiệu tiến lên bế con chó, xoay người đi ra ngoài: "Lâm Sơ, em đi với tôi."
Đi theo phía sau Hoắc Kiệu, qua nhà ăn đến một căn phòng nhỏ, Ân Lâm Sơ ôm chó trong lòng, cúi đầu xác nhận nó vẫn còn sống.
Hoắc Kiệu ấn chuông, rất nhanh có một chàng trai ngái ngủ, đôi mắt nhỏ mê mang trừng hai người bên ngoài, hơn nửa ngày mới nhận ra Hoắc Kiệu tới: "Trung giáo Hoắc."
Hoắc Kiệu nghiêng đầu giới thiệu người nọ với Ân Lâm Sơ: "Lâm Sơ, hắn là bác sĩ thú y ở đây, Thường Chinh Bình.
"Số một? Chuyện từ khi nào?" Ân Lâm Sơ hơi kinh ngạc ngẩng đầu.
(*) Chữ "y" trong thú ý đồng âm với "số một" nên bé Sơ hiểu lầm.
Cậu vừa cảm thán không biết có đối tượng mới xuất hiện hay không, thế mà đã có rồi!
Hoắc Kiệu mới tới đây được bao lâu, đã phát triển đến nước này sao? Đối tượng nhiều đến nỗi phải đánh số?
Nhưng nhìn bộ dáng người này, ừm, không tồi.
Sao bảng nhắc nhở lại không có động tĩnh gì! Ân Lâm Sơ phỉ nhổ bảng nhắc nhở, chuyện quan trọng như này cũng không thèm thông báo trước.
Thường Chinh Bình bị câu hỏi này làm đơ người, nhớ lại một lúc lâu, mới không xác định nói: "Chuyện mới đây thôi.
Đại tá Khương biết tôi có chút hiểu biết về phương diện này, nên sắp xếp công việc cho tôi.
Nhưng cũng không phải nhiệm vụ trọng yếu gì, phụ trách trong thời gian rảnh là được."
"Chuyện mới đây? Lại còn là do Đại tá Khương sắp xếp?" Đôi tay đang bế chó của Ân Lâm Sơ siết chặt vì kích động.
Làm đối tượng của Hoắc Kiệu còn phải cần am hiểu kĩ thuật cơ à? Bọn họ sắp xếp chuyên nghiệp thật!
Thường Chinh Bình bị ánh mắt vừa khiếp sợ vừa khâm phục của cậu nhìn đến mức không được tự nhiên, tiếng nói dần dần nhỏ lại: "Nghe theo sắp xếp của cấp trên là nhiệm vụ của chúng tôi.
Huống hồ tôi học chuyên ngành này ở trường, có thể dùng tới ở đây cũng coi như là không phí tiền học.."
Ân Lâm Sơ liên tục kinh ngạc cảm thán, chắc hôm nay cậu sẽ được mở mang đầu óc: "Đây vẫn là chuyên ngành có thể học ở trường sao?"
"Đúng vậy." Thường Chinh Bình ngượng ngùng che mặt, "Tuy rằng lúc ấy đó là khoa tốt nhất trường, nhưng tôi học thú y."
Học thú y...
Ân Lâm Sơ im lặng một lát: "Cho nên anh là...!bác sĩ thú y?"
"Ừm," Thường Chinh Bình nhìn về phía Hoắc Kiệu mang theo một chút không xác định, "Không phải đã giới thiệu ngay từ đầu sao?"
Được rồi, Ân Lâm Sơ thừa nhận, cậu nghĩ nhiều rồi..
63: Nhặt phải cục rắc rối
Edit: Cas & Beta: Chloe
--
"Ồ, tôi nghe thành số một, hoá ra anh là thú y à*." Mặt Ân Lâm Sơ không đổi sắc.
(*) đồng âm nha bà con.
Thường Chinh Bình định hỏi thêm hai cái này có gì khác nhau, Ân Lâm Sơ đưa con chó trong tay cho cậu ta, qua quýt: "Đều là tiểu tiết không quan trọng, mau khám cho nó đã, hình như sắp không xong rồi?"
Tạm thời bỏ qua hoang mang trong lòng, Thường Chinh Bình ôm chó vào lòng, đặt lên mặt bàn trong phòng, cậu ta nhíu mày, mở mí mắt, vạch răng, kiểm tra đầu lưỡi, xem xét các dấu hiệu sinh mệnh có bình thường không.
Nhìn qua, lúc sờ đến bụng nó, ngón tay cậu ta nhẹ nhàng cẩn thận sờ đi sờ lại, nghiêm túc ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt.
"Vấn đề của nó có vẻ nghiêm trọng, các anh phải chuẩn bị tốt tâm lý."
Câu nói này, không khác gì thông báo cho người nhà rằng bệnh tình rất nguy kịch. Hoắc Kiệu yên lặng nắm lấy bàn tay rũ bên người của Ân Lâm Sơ, Ân Lâm Sơ liếc hắn một cái, nắm lại, giọng nói trầm ổn: "Nói đi."
"Bụng nó phồng to khác thường, tôi nghĩ nó ăn phải cái gì lạ rồi."
Vừa nói, mặt Thường Chinh Bình càng thêm nghiêm trọng, một lát sau, cậu ta như làm ra một quyết định trọng đại, nói, "Các anh cho nó ăn chút thuốc xổ đi."
Hoắc Kiệu: "......"
Hắn không nên đưa Ân Lâm Sơ đến đây, tên này chắc chắn là lang băm.
Ân Lâm Sơ suy nghĩ, có vẻ đã nghe lọt tai. Tuy Thường Chinh Bình làm người khác có cảm giác không đáng tin cậy, nhưng nếu không nghe theo cậu ta thì cũng không có biện pháp nào khác.
Nếu không nữa thì kệ nó sống chết thế nào, cứ mổ bụng giải phẫu, vừa tiết kiệm được thời gian lại đỡ tốn sức.
Nhưng đột nhiên con chó lông dài bắt đầu giãy giụa, trong cổ họng phát ra tiếng kêu đứt quãng, mắt mở mắt nhắm, nhìn những người trước mặt, như đang nói: "Tôi còn có thể cứu chữa, tôi vẫn muốn sống tiếp."
Ân Lâm Sơ nhìn chằm chằm nó một hồi lâu, hình như nó cũng nhận ra người này đang nắm giữ quyền sinh sát của mình, cố gắng nhìn thẳng cậu.
Sau một lúc lâu, Ân Lâm Sơ nâng mắt, tùy ý hỏi: "Cần cho nó ăn bao nhiêu?"
Không cần giải phẫu cũng nhìn ra được, nó không hề giống một con chó bình thường.
Thường Chinh Bình nói tôi đi lấy cho anh, rồi xoay người lấy một lọ thuốc từ trong ngăn tủ, đưa cho Ân Lâm Sơ.
Mấy viên thuốc trôi theo nước xuống dạ dày, chờ hơn 10 phút, con chó mệt lả người, ngừng giãy giụa.
Hai người đứng im bên cạnh bàn nhìn chằm chằm con chó, động tác cực kỳ nhất trí, Thường Chinh Bình nhẹ nhàng trở lại bên ghế dựa, thong thả ngồi xuống. Con chó kia bỗng căng cứng người, bốn chân bắt đầu lắc qua lắc lại, Thường Chinh Bình bỗng chốc đứng lên: "Mau! Mau đem nó vào WC!"
Hoắc Kiệu định ra tay bắt, con chó lại cố gắng bò đi tránh tay hắn, tay ai đến gần cũng nhe răng gầm gừ dọa cắn. Ân Lâm Sơ giữ tay Hoắc Kiệu, kệ nó đi.
Con chó lông dài bò ra khỏi phòng, bước chân càng thêm nóng nảy, lúc nãy còn mang bộ dáng sắp chết đến nơi, bây giờ như có hồi quang phản chiếu vọt vào một lùm cây nhỏ.
Thường Chinh Bình cảm thán nói: "Còn biết ra ngoài giải quyết, con chó này đúng là hiểu chuyện...... Không đúng, trung giáo Hoắc, chó ở đâu ra vậy?"
Hoắc Kiệu ừ một tiếng: "Chỉ nhìn hơi giống chó thôi, thực ra còn chưa biết nó là thứ gì."
Ân Lâm Sơ hướng mắt ra ngoài cửa, thu hồi tầm mắt, thì thầm với Hoắc Kiệu: "Quả nhiên nuôi thứ còn sống phiền chết đi được."
Cậu đã từng nói không thích động vật, Hoắc Kiệu vẫn nhớ rõ.
Ngay từ đầu lúc cậu nhìn thấy con chó này rồi thấy hứng thú, Hoắc Kiệu còn tưởng rằng sẽ có gì khác, bây giờ xem ra, nó hiển nhiên vẫn không được Ân Lâm Sơ nhìn với con mắt khác.
"Tôi không phiền." Hoắc Kiệu đến gần một chút, giọng nói rất nhỏ, chỉ như tiếng gió lướt qua.
"Không sao, anh có phiền thì tôi vẫn nuôi." Ân Lâm Sơ không hề tự hỏi, nói ra như chuyện đương nhiên.
Hai mắt Hoắc Kiệu sáng lấp lánh, dường như trong mắt chỉ bao dung một người trước mắt.
Qua một hồi lâu, lùm cây lay động một trận, con chó kia tập tễnh chui ra. Chưa đi được hai bước, chân sau lại run lên, quay đầu vọt vào trở lại.
Cứ như vậy bốn năm lần, nó cũng bò được ra mặt đất trống, nằm im không nhúc nhích, xem ra đã khổ cực lắm.
"Muốn đi xem nó ăn phải cái gì không?" Thường Chinh Bình tốt tính hỏi.
"Không cần, anh đi xem xong nói cho chúng tôi biết là được." Ân Lâm Sơ duy trì nụ cười. Cậu có bị điên mới đi xem thứ "cảnh đẹp" này.
Thường Chinh Bình bịt mũi đi qua, ngồi xổm mân mê một trận, đứng dậy nói: "Nói ra có thể các anh không tin,ở đó có một đống sắt, lớn như này nè."
Cậu ta giơ ngón cái và ngón trỏ, cách một đoạn, lại thấy chưa đủ lớn, cách ra một tí nữa.
"Cái này có gì đâu mà không tin, ăn cả nửa cái cửa cơ mà." Ân Lâm Sơ quay sang Hoắc Kiệu, "Nếu ở đây có chuyên gia rồi, chúng ta giao chó cho anh ấy đi."
Hoắc Kiệu gật đầu: "Được.'
Hai người bọn họ một hỏi một đáp rồi quyết định, căn bản không hỏi cậu ta có tình nguyện đội cái nồi này không!
Thường Chinh Bình không biết làm sao, muốn từ chối rồi lại ngại thân phận cấp trên của Hoắc Kiệu, quýnh lên: "Các anh thật chẳng có trách nhiệm! Không yêu thì thôi đừng có tổn thương nhau! Nếu đã quyết định nuôi nó thì phải chịu trách nhiệm cho nó cả đời, thiếu một ngày, một giờ, một phút cũng không được!"
Quá chính nghĩa, quá nghiêm túc, hiệu quả tuyên truyền giác ngộ đánh thẳng vào linh hồn.
Ân Lâm Sơ cảm giác cậu đang bị giảng đạo lý, nhưng không quan trọng, chỉ cần cậu không có đạo đức, không ai có thể phán xét cậu.
Cho nên Ân Lâm Sơ kéo Hoắc Kiệu chạy trốn như bay.
Quay về ký túc xá, Đổng Nhuận Ngôn nôn nóng chờ đợi, nghe thấy Ân Lâm Sơ bảo con chó đã được giao cho chuyên gia điều trị mới yên lòng.
"Tôi không biết nên cho nó ăn gì, từ lúc bị mang về nó chưa được ăn cơm, tôi định đi nhà ăn xin ít cơm thừa, ai ngờ vừa về thì thấy tình cảnh như vậy. Rất xin lỗi, là do tôi không trông nó kỹ càng." Đổng Nhuận Ngôn nhìn cánh cửa bị thiếu mất một nửa, trong lòng khó tin.
Chỉ một lúc không để ý, đói đến mức gặm cả cửa cũng quá khó tin.
"Không phải do anh." Ân Lâm Sơ an ủi một câu, Đổng Nhuận Ngôn đáng thương, chắc gặp cú sốc không nhỏ rồi.
Hoắc Kiệu gọi người tới lắp cửa mới, định ra ngoài ăn cơm cùng Ân Lâm Sơ trước, vừa ra khỏi cửa đụng phải Lý Cải đang canh giữ, ánh mắt ý bảo anh ta có rắm mau thả.
Lý Cải giơ dây giày trong tay lên: "Cậu đoán vì sao tôi chỉ cầm theo một bên dây giày."
Hoắc Kiệu lạnh lùng nói: "Không đoán."
"Tôi nghĩ, nếu tìm được chó, hẳn là sẽ tìm được đôi giày cùng chiếc dây còn lại kia." Lý Cải hết sức nghiêm túc.
Ân Lâm Sơ tràn ngập đồng tình: "Tôi thấy anh không thể."
Đoán thử, con chó kia ăn cả cánh cửa làm bằng hợp kim, thêm một đôi giày da, một cái chân ghế. Ăn nhiều đồ thế này mà vẫn sống nhăn răng, xem như mạng lớn.
Tùy tiện đuổi Lý Cải đi, buổi tối Ân Lâm Sơ ngủ không yên, nghe thấy tiếng vang ngoài của lập tức bừng tỉnh, ngoài cửa sổ vẫn là một mảng đen kịt.
Mở cửa, con chó kia ngồi xổm trên mặt đất, đang định dùng răng phá cửa đi vào, vừa thấy cửa mở ra, liền vèo một cái chui vào gầm giường.
"......"
Ân Lâm Sơ đóng cửa trở lại trên giường, nói với Hoắc Kiệu tỉnh lại cùng lúc: "Hoắc Kiệu, anh nhặt phải cục rắc rối về rồi."
Hoắc Kiệu ôm eo cậu, áp trán vào vai cậu: "Ngày mai để tôi ném nó về chỗ cũ."
Ân Lâm Sơ sửa: "Này không gọi là ném, là phóng sinh."
**
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Kiệu như lời hứa mang con chó ra ngoài, nhưng lúc trở về nó lại biến thành cái đuôi nhỏ chạy theo phía sau đoàn xe.
Xong rồi, không ném được.
Đến đây, Ân Lâm Sơ đành giữ nó lại, còn mang đến một lồ ng sắt phòng ngừa nó chạy loạn.
Hoắc Kiệu hỏi có cần đặt tên cho nó không, Ân Lâm Sơ lắc đầu: "Không cần đặt tên, đặt xong sẽ có cảm tình."
Hoắc Kiệu nhìn gương mặt dường như không giấu được cảm xúc gì, lại như không thể nhìn thấu, ánh mắt trong suốt trước sau như một.
Cảm nhận được tầm mắt hắn, Ân Lâm Sơ nghiêng mặt, nở một nụ cười tươi rói.
Đổng Nhuận Ngôn dùng đồ ăn thừa ở nhà ăn nuôi con chó kia mấy tháng, con chó không có gì kì lạ, không gặm cửa lần nào nữa, thoạt nhìn không khác gì một con chó bình thường.
Nhưng Lý Cải sắp điên rồi.
"Ân đại thiếu gia! Nó lại ăn mất giày tôi rồi, đây là đôi cuối cùng của tôi, cậu không nhốt nó lại đươc à??" Lý Cải một chân mang giày một chân không đứng ở hành lang, gần như phát điên.
Ngày mai anh ta đến lịch đi tuần tra, mất công tắm rửa sạch sẽ, đôi giày để ở ngoài liền mất một chiếc, ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thì đi đâu tìm giày?
Ân Lâm Sơ tươi cười mơ hồ, thần bí nói: "Hay anh thử đoán xem, nếu tôi nhốt nó lại thì chuyện gì sẽ xảy ra?"
Lý Cải dẫm chân trần lên cái giày còn lại, chỉ vào con chó đang chạy như điên: "Chó hư! Mày là chó hư!"Đái Thư đúng lúc đi ngang qua cười lạnh một tiếng: "Người ta nói đánh chó phải nhìn mặt chủ, mắng chó cũng thế chứ? Anh tức giận với một con chó làm gì, có bản lĩnh thì mắng chủ nó ấy."
"Tôi không cho anh nói thế, mắng chó thì có thể, không được mắng tôi đâu." Ân Lâm Sơ nghiêm túc phân rõ giới hạn mình với con chó kia.