64: Sương mù
Hoắc Kiệu biết con chó kia lại làm ra chuyện ngu ngốc nên Lý Cải lại được một đôi giày mới vừa chân.
Hắn xử lí xong chuyện này, quay đầu nhìn Ân Lâm Sơ, con chó biết mình vừa gây chuyện, ngồi xổm trên mặt đất, yên lặng như thú nhồi bông.
"Mày lại đây với tao."
Ân Lâm Sơ nói xong, xoay người về phòng.
Hoắc Kiệu vừa nhấc chân lên đã thấy con chó lon ton chạy theo, không biết nên đưa cái chân đang giơ lên về phía trước hay đặt xuống.
Lý Cải xách giày mới vừa đứng cười, anh ta sờ mũi rồi đi thẳng như không có chuyện gì xảy ra.
Đổng Nhuận Ngôn đang đứng ở cửa phòng ngó nghiêng, thấy Ân Lâm Sơ đi tới thì vội vàng nghiêng người nhường chỗ.
Ngay sau đó, con chó cũng đi theo Ân Lâm Sơ vào cửa, lúc đi qua cửa còn ngẩng đầu nhìn anh một cái, đôi mắt đen lúng liếng ngập nước lộ ra một tia thương hại.
Đổng Nhuận Ngôn không vừa lòng nhìn nó, khẽ lắc đầu: tự mình gây hoạ thì tự mình gánh, đây đã lần thứ ba rồi.
Vào phòng, nhìn xung quanh một vòng, bên trong phòng được Ân Lâm Sơ thu gọn rất sạch sẽ ngăn nắp, không dính một hạt bụi.
Ân Lâm Sơ ngồi xuống ghế, ánh mắt dừng ở lồ ng sắt không có cửa.
Trong doanh trại không có nhiều người lắm, khu vực sinh hoạt đầy đủ, ký túc xá dành cho hai người này lại càng rộng rãi, vậy nên Ân Lâm Sơ đã đặc biệt mua một cái lồ ng lớn, thừa sức chứa một người, đảm bảo bên trong có đủ không gian hoạt động.
Hàng ngày Đổng Nhuận Ngôn đều ở lại doanh trại, đúng giờ mang nó ra ngoài đi dạo, hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu vận động của nó.
Trong chưa đầy nửa tháng, con chó tăng động này đã phá hai cánh cửa.
Ánh mắt cậu chuyển từ cái lồ ng sang con chó, con chó vẫy đuôi cười toe toét, nhưng dưới cái nhìn chăm chú kia, tốc độ vẫy đuôi chậm lại, âm thanh r3n rỉ phát ra từ cổ họng, cuối cùng quay lại trốn sau chân Đổng Nhuận Ngôn phía sau.
Không khí hiện trường ngưng trọng, Đổng Nhuận Ngôn kiềm chế xúc động xin hộ con chó, tuy không thấy đại thiếu gia có khuynh hướng bạo lực, nhưng anh biết nếu đại thiếu gia ra tay thì sẽ rất tàn nhẫn.
Thật ra, ngoại trừ thói hay cắn đồ linh tinh, bình thường con chó này rất ngoan, cắn đồ chỉ là bản năng tự nhiên.
"Trốn có ích gì?" Ân Lâm Sơ nói, chỉ tay vào gạch lát nền trước mặt, "Ngồi xuống."
Con chó kia lộ ra vẻ mặt không tình nguyện, ngoại trừ chột dạ vẫn là chột dạ.
"Bọn tao thả mày, cho mày tự do, mày lại tự trở về, đúng không?"
Con chó nhìn người trước mặt, như không hiểu.
Lý Cải đứng ngoài cửa vươn cổ nhìn vào, người này thật thú vị, nói đạo lý gì với chó cơ chứ?
Ân Lâm Sơ tiếp tục nói: "Quá tam ba bận, mày ở ngoài muốn thế nào thì thế đấy, không ai quản mày, nhưng nếu muốn về đây, có phải nên tuân theo quy tắc ở đây không? Ngồi yên, cấm run."
Con chó đang hơi run rẩy lập tức bất động, khuỷu tay Ân Lâm Sơ chống vào hai đầu gối, hạ người xuống, gương mặt vô cảm dần dần đến gần.
"Tao biết mày có thể cắn hỏng kim loại, đưa mày vào lồ ng sắt này cũng không trông chờ nhốt được mày, nhưng tao hy vọng mày hiểu rằng đây là giới hạn cho mày.
Cho mày vào lồ ng, nghĩa là không muốn mày chạy loạn."
Người từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng nói: "Tao biết mày nghe hiểu, bây giờ biết nên làm gì chưa?"
Con chó cúi đầu, bò trở lại chiếc lồ ng bị mất cửa, đôi mắt nhỏ tủi thân đau đáu nhìn về phía Đổng Nhuận Ngôn.
Đổng Nhuận Ngôn chỉ có thể bày tỏ vẻ lực bất tòng tâm, anh còn chưa thấy bộ dáng nghiêm túc như vậy của đại thiếu gia bao giờ.
Ân Lâm Sơ ứng dậy, đi ra ngoài cửa, vỗ vai Lý Cải đang choáng váng, y như người hòa giải: "Tôi dạy dỗ nó cho anh rồi, chuyện này bỏ đi, đừng chấp chó làm gì."
Lý Cải ngơ ngác gật đầu, nhìn Ân Lâm Sơ và oắc Kiệu vào phòng đóng cửa lại, xách đôi giày mới, một chân trần một chân giày đi về.
Đi được nửa đường anh ta bỗng nhiên đứng lại, trợn to hai mắt.
Từ từ, không phải Ân Lâm Sơ ở cùng phòng với Đổng Nhuận Ngôn sao, cậu ta vừa vào phòng ai thế!
*
Tuần tra là một trong những nhiệm vụ hàng ngày, các doanh trại đóng quân ở đây thỉnh thoảng có nhiệm vụ khác, phần lớn thời gian đều là tuần tra đứng gác.
Ân Lâm Sơ sáng sớm thức dậy hơi thất thần, thất thần rất nhiều lần, Hoắc Kiệu thay xong đồ, kiểm tra các mối nối của quần áo bảo hộ nhẹ trên người, quay đầu lại thì thấy Ân Lâm Sơ đang ngồi ở mép giường mới đi xong một chiếc giày, xỏ chiếc còn lại vào chân, đôi tay kéo dây giày rồi lại ngồi đơ ra không làm gì tiếp.
Dây giày trong tay bị một đôi tay khác cầm lấy, Ân Lâm Sơ hoàn hồn nhìn Hoắc Kiệu đang ngồi xổm trước mặt, hắn đã thắt dây giày ngay ngắn cho cậu, cậu giơ tay sờ đỉnh đầu hắn, mỉm cười nói cảm ơn.
Hoắc Kiệu ngẩng đầu, quan tâm hỏi: "Dậy sớm quá sao, hôm nay có muốn ở lại doanh trại không?"
Bên ngoài trời còn chưa sáng, mới bốn giờ sáng, Hoắc Kiệu mấy tháng nay ngày nào cũng như vậy, đã quen rồi, Ân Lâm Sơ cứ cách hai tuần thì đi với hắn một lần, có lẽ chưa quen dậy sớm như vậy.
"Không sao, tôi ra ngoài cùng anh."
Ân Lâm Sơ đứng lên, cầm mũ của Hoắc Kiệu đội cho chàng trai trước mặt mình, cười giơ ngón tay cái lên, "Rất đẹp trai."
Hoắc Kiệu mím môi, nhưng khóe miệng không ngừng nhếch lên, Ân Lâm Sơ nói thêm: "Không liên quan đến mũ, chủ yếu là do người đẹp."
Lời khen không hề che giấu mà quang minh chính đại, không có từ ngữ nào hoa lệ khoa trương, có thể là thấy gì khen đấy.
Hoắc Kiệu cảm thấy nói gì cũng không thể đáp lại, chỉ hành động mới có thể bày tỏ tấm lòng, hắn cúi người về phía trước, hôn lên.
Dính vào hồi lâu, Hoắc Kiệu mới buông tay, hai người lần lượt ra ngoài, Ân Lâm Sơ nhìn về phía bảng nhắc nhở, nụ cười dần biến mất.
Bảng nhắc nhở không có tin gì mới, vẫn dừng ở nội dung hiển thị lần trước, vừa rồi nó nhấp nháy, dường như tín hiệu không ổn định.
Đây là lần thứ hai trong sáng nay.
Vị trí tuần tra không hoàn toàn cố định, đặc biệt là sau khi phát hiện sương mù bắt đầu di chuyển, có chuyên gia dựa trên dữ liệu giám sát hàng ngày đưa ra dự đoán và điều chỉnh lộ trình tuần tra cho ngày thứ hai dựa trên dữ liệu dự báo.
Lần này địa điểm xuống xe là nơi cây cối hơi thưa thớt, núi đá san sát, có vẻ càng thêm hoang vắng.
Nơi này cách doanh trại xa hơn, thời gian tuần tra cũng đã được điều chỉnh phù hợp, bọn họ sẽ về sớm hơn.
Ân Lâm Sơ giảm một nửa chỉ tiêu, chỉ cần tìm thêm hai loại thực vật là được.
Hoắc Kiệu đi theo Ân Lâm Sơ, mắt đảo không ngừng giúp cậu tìm kiếm mục tiêu.
Trong lòng hắn vẫn nghĩ về chuyện buổi sáng, lo Ân Lâm Sơ mệt, muốn cậu về xe nghỉ ngơi.
Tuy trên danh nghĩa Ân Lâm Sơ muốn tìm một ít thực vật, nhưng trong lòng Hoắc Kiệu biết rõ, không phải chỉ có mục đích này.
Ân Lâm Sơ lắc đầu từ chối hắn: "Chúng ta cùng nhau ra ngoài, mọi người đều nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ, tôi cũng không phải ngoại lệ.
Hơn nữa được ở bên nhau thêm một chút, cũng rất vui mà?" Cậu quay đầu nhìn về phía Hoắc Kiệu, giọng điệu thân mật.
Đây là mục đích chính của cậu, bọn họ luôn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, dù trước kia hay là bây giờ, địa điểm đã thay đổi, nhưng cách ở chung thì không.
Đã vậy chỉ có thể chủ động tùy cơ ứng biến, ít ra bây giờ còn có cái thân phận danh chính ngôn thuận để đi theo.
Ân Lâm Sơ nói như vậy, Hoắc Kiệu đành chịu.
Rốt cuộc, Hoắc Kiệu không thể dối lòng, đúng là hắn rất vui khi có Ân Lâm Sơ đi cùng.
Nhìn thời gian hiển thị trên máy truyền tin, năm tiếng đã trôi qua, sắc trời hơi u ám, trên mặt đất gần như không có bóng nắng.
Ánh mắt Hoắc Kiệu sắc bén: "Hướng gió thay đổi."
"Ừm."
Ân Lâm Sơ nhìn về hướng gió thổi, có thứ gì đó đang lao nhanh về phía bên này: "Hoắc Kiệu, anh xem đó là gì?"
Sinh vật đang di chuyển về phía họ không ngừng tiến lại gần, Ân Lâm Sơ cảnh giác, nắm chặt vũ khí trong tay — hôm nay cậu mang theo xẻng.
Sinh vật này càng ngày càng đến gần, ngoại hình của nó như là hươu kết hợp với thỏ, ước lượng bằng mắt là cao đến thắt lưng, bộ lông trắng tinh mềm mại khiến nó trông như một loài động vật ăn cỏ dịu ngoan.
Theo khoảng cách không ngừng ngắn lại, đôi mắt đỏ ngầu xuất hiện, theo sau là hàm răng sắc nhọn nhe ra.
Hoắc Kiệu phản ứng rất nhanh, chĩa khẩu súng có thể bắn bất cứ lúc nào vào nó, bắn một phát không chút do dự.
Phát súng này không bắn trúng, hắn chỉ định doạ nó sợ, không cần giết chóc vô nghĩa, nhưng hiển nhiên là phát súng này không có chút tác dụng nào.
"Đây là sinh vật Đại tá Khương bảo, lúc bọn anh tuần tra rất hay gặp, nhưng chúng nó rất hiếm khi tấn công người, dù mặt đối mặt vẫn lựa chọn chạy trốn, tình huống lần này rất bất thường."
Tốc độ nói của Hoắc Kiệu rất nhanh, lần nữa ngắm chuẩn họng súng.
Lần này, hắn sẽ bắn trúng não của nó.
"Từ từ."
Ân Lâm Sơ ngăn Hoắc Kiệu lại, tuy sinh vật này đang có cảm xúc cực đoan, hung ác điên cuồng, nhưng trực giác cậu mách bảo sự hung ác này không nhằm về phía bọn họ.
Ân Lâm Sơ kéo Hoắc Kiệu tránh ra bên cạnh, nhìn sinh vật kia lao qua mình.
Mục tiêu quả nhiên không phải bọn họ, Ân Lâm Sơ nhìn về phía sau không một bóng người, nếu phía sau không có mục tiêu khả nghi, vây nghĩa là..
Ân Lâm Sơ tay nhanh hơn não, kéo Hoắc Kiệu chạy về: "Mau quay lại đường cũ."
Cậu vừa dứt lời, một làn sương trắng dày đặc bốc lên từ hướng sinh vật đó xuất hiện.
Chân Ân Lâm Sơ không ngừng chạy, nhìn lại về phía sau, khắp tầm mắt đều là sương mù che trời lấp đất.
Sương mù trắng xoá dày đặc chạm vào cây cối, từ khi mờ ảo đến nuốt chửng hoàn toàn chỉ mất chưa đầy ba giây.
Hoắc Kiệu lấy máy truyền tin, thông báo cho mọi người lập tức lên xe trở về doanh trại.
Cứ xe nào đầy chỗ thì xe đó đi, không cần chờ mọi người tập hợp đông đủ.
Nói được mấy câu, Ân Lâm Sơ đã có thể cảm nhận rõ ràng rằng tầm nhìn xung quanh của cậu đã trở nên hơi mơ hồ, sương mù dường như trực tiếp bám vào mắt cậu.
Nhìn không rõ phía trước, bước chân Ân Lâm Sơ chậm lại, Hoắc Kiệu đứng cách vài bước nhận ra điều bất thường, quay đầu nhìn lại, ánh mắt kinh ngạc, quay người lại gần cậu.
Ân Lâm Sơ vươn tay về phía trước theo bản năng, bóng dáng Hoắc Kiệu bị sương mù dày đặc nuốt chửng, nuốt nốt cả đầu ngón tay đang vươn ra của Hoắc Kiệu.
Bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất, Ân Lâm Sơ chớp chớp mắt, nhưng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bàn tay đang duỗi ra của chính mình.
Tim cậu như ngừng đập trong chớp mắt, nhưng ngay sau đó, một bóng người xuyên qua sương mù, lao tới nắm chặt tay cậu.
Ngay cả trong sương mù dày đặc, câu vẫn có thể nhìn thấy vẻ hoảng sợ chưa dứt trên mặt Hoắc Kiệu, cùng sự may mắn trong mắt hắn.
Bắt được em rồi.
Hai người tự thử nghiệm, tầm nhìn trong sương mù chỉ có 1 mét.
Hoắc Kiệu cố gắng sử dụng máy liên lạc để liên lạc lại với những người khác, Ân Lâm Sơ lấy la bàn ra để xác định phương hướng, một lúc sau hai người đều có kết luận giống nhau, mấy thiết bị họ có đều bị vô hiệu hoá trong sương mù.
Họ chỉ có thể dựa vào trực giác để bước từng bước một - ngoại trừ việc họ có thể nhìn thấy nhau trong gang tấc, lúc này hai người không khác gì người mù.
Hoắc Kiệu hơi khó chịu: "Đáng lẽ sáng nay tôi nên để em ở lại doanh trại."
"Để rồi anh bị chìm trong sương mù một mình?" Ân Lâm Sơ hỏi lại, Hoắc Kiệu không nói nên lời, hắn hơi buồn cười, "Bây giờ không phải anh nên cảm thấy may mắn, vì chúng ta có nhau trong giờ phút này sao?"
"Cái này không tốt."
Hoắc Kiệu gắt gao nắm tay cậu, giọng nói rầu rĩ.
Cả hai không ngừng mò mẫm trong sương mù dày đặc, mượn vũ khí dò đường phía trước để tránh va phải thứ gì.
Ân Lâm Sơ chạm vào hòn đá bên cạnh, không biết nó to bao nhiêu, chỉ biết trong tầm mắt nhìn được vẫn chưa thấy điểm kết thúc.
Dưới chân rung lên, Ân Lâm Sơ dừng lại: "Hoắc Kiệu, cảm giác được rung động không?"
"Ừm."
Giọng nói của Hoắc Kiệu vừa vang lên được hai giây, rung chuyển dưới chân càng thêm dữ dội.
Bên cạnh có vật nhỏ rơi từ trên cao xuống, cọ vào quần áo phát ra tiếng sàn sạt.
Sắc mặt Ân Lâm Sơ bỗng nhiên đại biến, buông tay Hoắc Kiệu, dùng sức đẩy hắn ra, định chạy về phía trước.
Một tiếng ầm lớn vang lên, tảng đá khổng lồ bên cạnh cậu dường như bị thứ gì đó va vào, vỡ thành đống đổ nát rơi xuống, chuyện kinh sợ này chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Hoắc Kiệu đập lưng vào một cái cây rồi dừng lại, chưa kịp dừng lại đã chạy về phía trước, nhưng chỉ nhìn thấy một đống đá vụn.
Ở nơi gần hắn nhất một bàn tay nhợt nhạt lộ ra.
Bụi rơi vào bàn tay đó, có chút bẩn, cả bàn tay mất hết sức lực chống đỡ, buông thõng xuống.
"Lâm Sơ......!Lâm Sơ!" Hoắc Kiệu xông lên trước liều mạng cào đá vụn, không ngừng gọi tên Ân Lâm Sơ.
Máu khắp người như sôi lên, tiếng tim đập mạnh như sấm nổ trực tiếp truyền vào tai, đầu óc choáng váng.
Một lúc sau, tiếng ồn ào dần dần lắng xuống, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở, nhịp tim dồn dập quay trở lại khoang ngực.
Cả người Hoắc Kiệu cứng ngắc, hai tay liên tục cử động một cách máy móc, tứ chi tê dại.
Chỉ vài giây thôi.
Nếu Ân Lâm Sơ không buông tay rồi đẩy hắn ra, thứ bị đè dưới cục đá kia sẽ là hai người bọn họ.
Dường như nghe thấy giọng nói của hắn, bàn tay khẽ động, giọng nói của Ân Lâm Sơ từ trong khe đá truyền ra: "Tôi không sao."
Nghe không khác lắm, nhưng Hoắc Kiệu không dám chủ quan, dời đá khỏi chỗ cái tay kia càng nhanh hơn.
Rất nhanh đầu Ân Lâm Sơ lộ ra, dường như có một vài tảng đá lớn hơn chất lên một khoảng không gian nhỏ phía trên nên đầu cậu không có vết thương nào, tuy gò má dính đầy tro bụi, nhưng hai mắt vẫn sáng ngời như cũ.
Cậu còn có tâm trạng nở nụ cười: "Suýt chút nữa tôi có thể tránh được, nhưng tránh được một tay cũng không tệ rồi."
Hoắc Kiệu không trả lời, hắn còn đang hoảng sợ vì chuyện vừa rồi, không biết nên nói gì đáp lại.
"Hoắc Kiệu."
Ân Lâm Sơ gọi tên hắn.
Hoắc Kiệu chuyên tâm dỡ mấy cục đá còn lại trên người cậu, trầm giọng nói: "Ừ."
"Anh có mang theo chiếc xe lăn kia không?" Giọng nói Ân Lâm Sơ vẫn như thường, " có thể nó sẽ có ích đấy.".
Chương 65
"Đừng đùa như vậy."
Tay Hoắc Kiệu hơi run, tốc độ tay không ngừng, nhưng càng đến gần phần nửa người dưới của Ân Lâm Sơ, tay hắn càng run rẩy.
Ân Lâm Sơ nằm đó, sương mù bao phủ hết thảy, cậu ngẩng đầu, giọng điệu vẫn thoải mái: "Đúng vậy, thiết bị y tế trong doanh trại đều có đủ, vết thương như vậy có thể nhanh chóng lành lại, không cần thứ đó. —— Hoắc Kiệu, xong rồi sao?"
Cậu ngẩng đầu lên, thấy Hoắc Kiệu đang quỳ bên cạnh mình không hề cử động, tất cả đá trên người cậu đều đã được dọn đi hết.
Trên chân chỉ có một vết thương rõ ràng đang rỉ máu, ngoài ra không quá máu me, may là đã mất cảm giác nên không thấy đau.
Lồ ng ngực và khoang bụng truyền đến một cơn đau âm ỉ, Ân Lâm Sơ đoán lúc nãy chắc đã tổn thương tới nội tạng rội.
Tuy cậu biết là chưa bất tỉnh là chuyện tốt, nhưng cơn đau vẫn khiến người ta muốn bất tỉnh ngay lập tức, lập tức!
Hoắc Kiệu nhìn chằm chằm chân cậu, sắc mặt khó coi đến mức tim Ân Lâm Sơ đập thình thịch, giả vờ thở phào nhẹ nhõm nói: "Không sao, chưa đến nỗi."
"Cử động chân đi."
Hoắc Kiệu nói.
Ân Lâm Sơ miễn cưỡng chống đỡ phần thân trên của mình, bất mãn nhìn Hoắc Kiệu: "Nếu tôi cử động được thì đã đá anh rồi."
Cậu thấy mắt Hoắc Kiệu lập tức đỏ lên, cho dù ở trong sương mù mờ mịt cũng có chút chói mắt.
Cậu vội vàng sửa miệng: "Sao tôi lại đá anh được, đùa đấy."
Hoắc Kiệu không nói một lời bế cậu ra khỏi đống đổ nát, Ân Lâm Sơ vòng tay qua vai anh, đau đến th ở dốc.
Cả người Hoắc Kiệu cứng đờ trong giây lát, hắn nhanh chóng đặt Ân Lâm Sơ xuống mặt đất, Ân Lâm Sơ vừa định mở miệng bảo hắn ngồi xuống nghỉ một lát, hắn đã quay người lại cõng Ân Lâm Sơ lên.
"Như này sẽ ổn định hơn, em cố chịu một chút."
Hoắc Kiệu vừa nói vừa tiếp tục mò mẫm đi về phía trước, nhưng đôi tay lại dùng để cố định Ân Lâm Sơ trên người mình nên chỉ có thể di chuyển chậm rãi quanh tầm nhìn xung quanh một mét.
Không biểu lộ cảm xúc gì k1ch thích, nhưng Ân Lâm Sơ rõ ràng cảm thấy bây giờ hắn có gì đó không ổn, hơn nữa còn biết nguyên nhân sự bất ổn này là đến từ cậu.
Ân Lâm Sơ một tay vòng qua cổ hắn, tay kia vỗ nhẹ vai hắn: "Hoắc Kiệu, anh bình tĩnh một chút."
"Tôi rất bình tĩnh."
Giọng nói của Hoắc Kiệu quả thực rất bình tĩnh: "Trang thiết bị của chúng ta không nhạy, doanh trại cũng không phải là ngoại lệ, không thể cứu viện từ bên ngoài, chúng ta không thể dồn hết hy vọng mà chờ cứu viện được."
Câu trả lời bình tĩnh đến máy móc, không phải là không thể khống chế cảm xúc, mà là đã phong bế mọi thứ.
Cậu phải làm gì đó, gì cũng được.
Ân Lâm Sơ sờ sờ gò má của hắn an ủi: "Hoắc Kiệu, anh để tôi ở lại đi. Cõng theo tôi chỉ cản trở anh tìm đường ra, anh đặt tôi ở một chỗ nào đó an toàn, đi tìm được cứu viện, lại trở về tìm tôi sau."
"Không bao giờ."
Ba chữ đơn giản dứt khoát, tràn đầy khí phách, đủ để Ân Lâm Sơ hiểu chuyện này không thể thương lượng.
Cậu thậm chí còn nghĩ, chỉ cần cậu không chết, Hoắc Kiệu sẽ không dễ dàng buông tay.
"Tôi không thể để em lại, tôi sợ sẽ không tìm thấy em."
Giọng nói của Hoắc Kiệu vẫn không có cảm xúc gì như cũ, nhưng Ân Lâm Sơ lại cảm thấy ngực thắt lại, lục phủ ngũ tạng đột nhiên đau hơn nhiều.
[Giá trị chịu ngược +5, 61/100]
Bảng nhắc nhở nháy hai cái, số điểm thay đổi, nhưng được cộng điểm lúc này không hề khiến Ân Lâm Sơ vui vẻ.
Được cộng điểm thì cậu nên vui vẻ mới phải, nhưng lần này thì khác, thứ cảm xúc phức tạp khó gọi tên đang càng ngày càng mãnh liệt, cậu.. cậu đang khó chịu khi nghe lời của Hoắc Kiệu.
Chuyện này rất không ổn, từ trái tim đến khoang mũi cậu bắt đầu chua xót, khiến cơ thể đã khó chịu sẵn như giọt nước tràn ly.
Bây giờ cậu đang là một gánh nặng, nếu cứ khăng khăng muốn đưa cậu theo, có thể chính Hoắc Kiệu cũng không thoát được, cậu không muốn như vậy.
Tầm mắt Ân Lâm Sơ dừng ở đoản đao dắt trên người Hoắc Kiệu, cậu chưa thử cách này lần nào, không biết tự sát xong sẽ ra sao.
Với cậu mà nói, chết không phải chuyện gì đặc biệt, có rất nhiều vai ác đều làm chuyện bất khuất này, thà tự tay kết liễu bản thân cũng không muốn chết trong tay người khác.
Rất nhiều nhiệm vụ đều lấy tử vong làm kết cục, sau đó cậu sẽ trở lại cơ quan phân phối nhiệm vụ, hoặc là lập tức đi làm nhiệm vụ tiếp theo.
Là một vai ác chuyên nghiệp, tử vong không phải kết cục, mà chỉ là một cột mốc.
Chỉ là lần này chịu trừng phạt, không có yêu cầu hay quy định khắt khe gì về việc tự sát, tôn nghiêm của cậu không cho phép mình thực hiện hành vi trốn tránh hèn nhát như vậy.
Nhưng bây giờ lâm vào tình thế đặc biệt, thử một chút chắc cũng không sao, không biết chừng còn có thể lập tức kết thúc?
Tay cậu lặng lẽ duỗi về phía chuôi đao, lại bị giọng nói của Hoắc Kiệu chặn lại giữa đường.
"Em đừng tưởng..." Hoắc Kiệu cắn răng, chữ "chết" như rít ra từ kẽ răng, "Dù em chết tôi cũng không bỏ em lại. Em nhìn thấy người chết trông như thế nào chưa? Kể cả em biến thành bộ dạng đó sau lưng tôi, tay tôi cũng sẽ không buông ra."
Bảng nhắc nhở thay đổi lập loè liên tục, số điểm không ngừng tăng, dường như theo mỗi lời Hoắc Kiệu nói, Ân Lâm Sơ vốn đang bình tĩnh bắt đầu hoảng hốt.
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa."
Ân Lâm Sơ che miệng Hoắc Kiệu lại, lại sợ hắn khó thở, buông lỏng ra một chút.
Cậu chỉ nghĩ tí thôi, có định làm thật đâu.
Cậu tâm phiền ý loạn nhìn bảng nhắc nhở, hai mày nhíu chặt.
Chết tiệt! Đã không nói gì rồi mà? Sao lại cộng điểm!
Hoắc Kiệu cõng cậu không hề dừng lại, Ân Lâm Sơ định mở miệng bảo hắn dừng lại nghỉ ngơi, ăn uống chút gì đó.
Vừa mở miệng, ho vài tiếng, mùi máu tươi trong cổ họng khiến cậu ngậm miệng, lẳng lặng dựa vào vai Hoắc Kiệu, mí mắt ngày càng nặng trĩu
Điểm không tăng nữa, nhưng lập loè ngày càng nhiều, đôi lúc còn biến mất mấy giây.
Một giây trước khi Ân Lâm Sơ mất ý thức, nhìn thấy số điểm trên bảng nhắc nhở dừng lại ở con số 94.
Sắp đủ điểm rồi? Cậu sắp có thể rời đi rồi phải không, nhưng, cảm thấy hơi không nỡ.
Sương mù dày đặc làm Hoắc Kiệu mất cảm giác phương hướng, lại không rảnh tay để nhìn giờ trên máy truyền tin, dần dần mất đi cảm giác về thời gian, Hoắc Kiệu chỉ biết hắn không ngừng đi, mãi đến khi người sau lưng mất ý thức, thả lỏng trên lưng hắn.
Hơi thở và nhịp tim cậu hơi yếu, nhưng vẫn tiếp tục tồn tại, ngăn cản xúc động muốn đánh thức cậu của Hoắc Kiệu.
Hắn dừng lại tại chỗ, đặt Ân Lâm Sơ xuống một lúc, ăn một ít đồ ăn mang theo, bổ sung một ít nước rồi lại lên đường.
Không biết hắn tiếp tục đi bao lâu, phía trước trong sương mù xuất hiện một cái bóng nhỏ chuyển động, đầu bóng không lớn, Hoắc Kiệu nghi ngờ hắn gặp ảo giác.
Hắn nhanh chóng nhận ra đó không phải ảo giác, con chó xuất hiện trong làn sương mù dày đặc, âm thanh trong cổ họng nó to hơn bình thường rất nhiều, nôn nóng ra hiệu cho Hoắc Kiệu đi cùng nó.
Hoắc Kiệu bước nhanh đuổi kịp, bước ra khỏi sương mù ngay trước khi sức cùng lực kiệt, xe của doanh trại đang chờ bên cạnh, Đổng Nhuận Ngôn nôn nóng đi xuống, muốn đỡ Ân Lâm Sơ, lại bị Hoắc Kiệu từ chối.
Dẫn Hoắc Kiệu trở về, con chó lại chạy vào sương mù lần nữa.
Một số người khác đã được giải cứu, số còn lại đang được cứu hộ khẩn cấp — con chó là lực lượng chính trong cuộc giải cứu này, nó không hề sợ hãi khi đối mặt với sương mù dày đặc.
Hoắc Kiệu ôm Ân Lâm Sơ vào trong ngực, để cậu dựa vào vai hắn.
Xe bắt đầu lái về doanh trại, rung chuyển nhẹ tựa như đang dày vò người trong lòng, cậu vô thức nói mớ.
"Tôi chắc chắn sẽ cho nổ tung cái nơi chết tiệt này... chắc chắn."
"Dù trong sương mù có cái gì, tôi sẽ giết nó..."
Cậu lặp lại những lời nguy hiểm đó, làm Hoắc Kiệu đau lòng ôm cậu càng chặt.
"Hoắc Kiệu......"
Nghe thấy tên của mình, dù biết chỉ là nói mớ, Hoắc Kiệu vẫn ừ một tiếng theo thói quen.
"Hoắc Kiệu, anh bỏ tôi lại đi."
Khi Ân Lâm Sơ tỉnh lại, cậu đã nằm trong phòng y tế của doanh trại, cảm giác ở chân đã hồi phục, cử động bình thường, người cũng không còn đau nữa.
Cậu không nhịn được cảm thán, y tế tiên tiến đúng là đỉnh, làm gì có ai muốn bị bệnh tật hành hạ, ngủ một đêm, tỉnh dậy vết thương đã lành lại, quá hoàn hảo.
Cậu chăm chú nhìn phía trước, tầm nhìn rõ ràng, không còn làn sương trắng đó nữa.
Quả nhiên Hoắc Kiệu rất giỏi, tìm được cứu trợ cho hai người bọn họ.
Chỉ là, cậu có cảm giác có gì đó không ổn.
"Đại thiếu gia, ngài tỉnh rồi." Đổng Nhuận Ngôn vẫn luôn ngồi trông cậu trong phòng, phát hiện cậu tỉnh lại đầu tiên, tiến về phía trước hai bước rồi vội vàng lùi lại: "Tôi đi báo cho Hoắc thiếu gia!"
Đổng Nhuận Ngôn lao ra cửa, Ân Lâm Sơ chưa kịp nói chữ nào đã không thấy người đâu, đành kệ anh ta, lần nữa nhắm mắt lại.
Trong nháy mắt, cậu nghĩ ra thứ không ổn đó là gì, trợn mắt nhìn về phía trước.
Mẹ nó, bảng nhắc nhở đâu!