Chương
“Tớ mới về tuần trước.” Trương Tề hưng phấn nói: “Bảo Ngọc, bây giờ cậu thế nào rồi? Lúc tớ trở về gọi điện thoại tới nhà cậu thì dì nghe máy, dì có nói cho cậu không?”
Bảo Ngọc lắc đầu, lập tức cười cười: “Trương Tề, bây giờ tớ đang đi làm, cho tớ số điện thoại của cậu, trở về tớ sẽ gọi cho cậu.”
Mặc dù Trương Tề khó nén được sự thất vọng nhưng vẫn còn nhiều thời gian, lần này trở về anh ta cũng đã chuẩn bị đánh lâu dài! Sau khi sảng khoái đem số điện thoại đưa cho cô anh ta còn dặn đi dặn lại cô phải nhớ gọi cho anh ta, Bảo Ngọc phải liên tục cam đoan mới rời đi được.
Ra khỏi cổng sớm đã không còn cái bóng của Tiêu Mặc Ngôn và Dương Châu Kiệt ở đây nữa, ngay cả xe của Thạch cũng không thấy đâu. Bảo Ngọc lấy điện thoại di động ra định gọi điện thoại cho Dương Châu Kiệt, vừa hay nhìn thấy tin nhắn anh ta gửi tới.
Cô cắn môi, yên lặng một mình đi ra cổng.
Tiêu Mặc Ngôn… Không thích cô sao?
Không hỏi nguyên nhân, không nghe giải thích, hoàn toàn coi cô như không tồn tại…
Lúc này lại đúng vào giờ cao điểm tan tầm nên rất khó bắt xe taxi, cộng thêm vị trí của Long Nghệ Hội ở chỗ khá hẻo lánh, xe qua lại vốn cũng rất ít, Bảo Ngọc đứng hơn nửa ngày vẫn không bắt được một chiếc xe nào nên chỉ có thể bất đắc dĩ đi dọc theo đường cái lên phía trước. Hôm nay cô đi một đôi giày mới, hai chân đã bị cọ xát rất đau nhức nhưng cô vẫn cắn răng nhịn xuống, đi hết hai con đường mới nhìn thấy Trạm xe buýt, sau đó miễn cưỡng chen lên xe buýt.
Dương Châu Kiệt đi theo Tiêu Mặc Ngôn trở lại công ty, dặn dò Tiểu Tống làm biên bản ghi chép, thỉnh thoảng anh ta lại ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường một chút rồi lặng lẽ gọi điện thoại cho Bảo Ngọc nhưng bên kia lại không kết nối được, anh ta vừa làm việc thỉnh thoảng lại đi vòng ra cửa ra vào, lo lắng không biết Bảo Ngọc bây giờ thế nào!
Lúc này, Tiêu Mặc Ngôn đẩy cửa ra, biết anh đã tan việc, Tiểu Tống và Dương Châu Kiệt đều đứng lên cúi chào: “Phó tổng đi thong thả.”
Lúc đi qua bàn làm việc của Bảo Ngọc, ánh mắt anh lạnh nhạt hững hờ đảo qua một cái rồi đi thẳng ra hướng thang máy.
Sau khi Tiêu Mặc Ngôn rời đi, Dương Châu Kiệt nhìn chằm chằm bóng lưng của anh nghĩ thầm, rốt cuộc Tiêu thiếu và Bảo Ngọc làm sao vậy? Sao đột nhiên Tiêu thiếu lại trở nên lạnh lùng như vậy, nhất là đối với Bảo Ngọc? !
Chuyện này không khoa học, tuyệt đối không khoa học!
Sau khi Tiểu Tống làm xong biên bản ghi chép thì cũng tan việc, Dương Châu Kiệt thì kiên trì muốn chờ Bảo Ngọc, thuận tiện chuẩn bị kỹ càng cho báo cáo ngày mai.
Ngay lúc anh ta vùi đầu chăm chú làm việc, một thân ảnh lướt qua trước người.
Anh ta khẽ giật mình: “Tiêu thiếu, sao anh…”
Tiêu Mặc Ngôn ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc qua, chỉ lạnh lùng bỏ lại hai chữ “Tăng ca” rồi đi vào văn phòng, đèn trong văn phòng lại sáng lên.
Dương Châu Kiệt khiếp sợ, Tiêu thiếu… Tăng ca?
Lúc Bảo Ngọc lê thân thể mỏi mệt trở lại công ty cũng đã sắp tám giờ, Dương Châu Kiệt vừa nhìn thấy cô lập tức chạy ra đón: “Bảo Ngọc, cô đi đâu vậy, sao bây giờ mới trở về?”
Bảo Ngọc khoát khoát tay, ngay cả nói chuyện cũng không còn đủ sức, đi trở về đến chỗ ngồi đem giày trên chân cởi ra đi chân đất giẫm trên mặt đất, đầu vô lực gục vào trên mặt bàn.
“Này, tôi đi rót cho cô cốc nước.” Dương Châu Kiệt rót một cốc nước nóng mang tới đặt ở bên cạnh cô.
“Cảm ơn.”Bảo Ngọc nhìn anh ta mệt mỏi cười cười.
Đột nhiên, cửa văn phòng của Tiêu Mặc Ngôn bị kéo ra, một chồng văn kiện quăng tới, Dương Châu Kiệt cuống quít tiếp được, ngẩng đầu liền đối đầu với ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Mặc Ngôn: “Viết lại.”