Chương
“Dạ…” Dương Châu Kiệt lật xem một chút: “Nhưng mà Tiêu thiếu, hôm qua không phải anh nói được rồi sao?”
Tiêu Mặc Ngôn hơi cong môi cười lạnh lùng nhưng cũng rất đẹp khiến Dương Châu Kiệt không kìm lòng được rùng mình một cái, cúi đầu: “Tôi viết lại ngay đây.” Sau đó vội vàng trở lại trên chỗ ngồi, mở tài liệu ra sửa lại một lần nữa.
Biết anh đang đứng cách đó không xa nhưng Bảo Ngọc cũng không ngẩng đầu lên, chân đau đến mức kịch liệt, hai chân mỏi như nhưng cũng không nặng nề bằng lòng cô lúc này. Lúc cô giẫm lên giày cao gót đi hết hai con đường, lúc chen chúc trên xe buýt, ngay cả lúc tên khốn kiếp nào đó thừa cơ sờ mông cô mà cô không tìm được người, cô thật sự rất muốn khóc to lên, khóc đủ sảng khoái để cho người khác thương tâm mắng to một trận!
Lông mày xinh đẹp của Tiêu Mặc Ngôn hơi nhíu lại, quay người lại đi vào trong.
Nghe được tiếng cửa đóng lại, Bảo Ngọc chậm rãi nhắm mắt lại bật cười tự giễu, nếu như khóc có thể giải quyết được vấn đề, khi đó Tiêu Mặc Ngôn sao lại phải thống khổ chứ?
Dương Châu Kiệt đứng bên cạnh đang gọi điện thoại cho mẹ Dương: “Mẹ, con phải tăng ca… Ôi trời ơi, con không làm sai cái gì đâu! Chỉ là tăng ca bình thường thôi mà, ngay cả Phó tổng của bọn con cũng ở lại tăng ca mà mẹ, sao con có thể đi về trước được?”
Bảo Ngọc mặc giày vào, đứng lên: “Châu Kiệt, tôi đi về trước đây.”
“À” Dương Châu Kiệt cúp điện thoại: “Cô trở về nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Quẹt thẻ xong Bảo Ngọc mới rời khỏi công ty.
Ra cửa chính, cô loạng choạng ngồi xuống bậc thang bên cạnh, cởi giày, xoa bóp hai chân sưng đỏ, lông mày nhíu lại. Đột nhiên cô rất nhớ đôi giày thể thao mà Tiêu Mặc Ngôn mua cho cô kia.
Trước người bỗng nhiên có một cỗ xe dừng lại, người từ trong xe bước ra đi thẳng đến trước mặt cô.
Lúc Bảo Ngọc ngẩng đầu lên, đối diện với vẻ mặt căng cứng của người đang đi đến, anh ta cúi người xuống, nhíu mày rậm lại nhìn hai chân của cô một chút sau đó không nói hai lời liền đem cô ôm ngang lên, đi về phía chiếc xe.
“Bắc Khởi Hiên, thả tôi xuống!” Bảo Ngọc giận dữ mắng mỏ, người bây giờ cô không muốn gặp nhất chính là anh ta!
Bắc Khởi Hiên nhìn cô một bên khóe môi cong lên, nụ cười hung ác nham hiểm kia mơ hồ lộ ra một tia tức giận: “Em muốn ở đây cãi lộn để những người khác trong công ty đến xem à? Ha ha, vậy anh cũng không có ý kiến.”
Bảo Ngọc ngừng lại, nhìn anh ta chằm chằm, ánh mắt lạnh giống như đao.
Bắc Khởi Hiên không mấy dịu dàng ôm cô mang vào trong xe: “Không muốn chết thì thắt dây an toàn vào!” Giọng điệu của anh ta âm u giống như chứa đựng sự tức giận mãnh liệt, “Rầm” một tiếng đóng cửa xe lại, sau đó đi qua một bên khác, lúc Bảo Ngọc đang muốn đẩy cửa đi xuống, anh ta cười lạnh khóa cửa xe lại, quả quyết khởi động xe, mang theo lửa giận không rõ cấp tốc rời khỏi công ty.
Trong cửa lớn bằng kính, ánh mắt Tiêu Mặc Ngôn lạnh lùng nhìn hai người rời đi cho đến khi không còn nhìn thấy chiếc xe kia nữa…
Bắc Khởi Hiên chạy xe vô cùng nhanh, trong nội thành mà chạy với vận tốc một trăm kilomet trên giờ, Bảo Ngọc ngồi im trong xe không dám động đậy, nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ nguy hiểm trước mắt, cô sợ hãi kêu to: “Bắc Khởi Hiên, anh điên rồi? !”
“Ha ha, Trương Bảo Ngọc, em sợ sao?” Bắc Khởi Hiên nắm chặt tay lái phóng xe trên đường như một con bò điên, anh ta nghiêng đầu liếc cô một cái rồi xem thường cười một tiếng: “Sống ở đó cùng mấy loại người kia em cũng không cảm thấy sợ, sao vậy, bây giờ lại thấy sợ chết sao?”
Bảo Ngọc vô cùng tức giận chế giễu lại: “Tôi không sợ chết nhưng tôi sợ chết cùng chỗ với loại người như anh!”