Chương
Ánh mắt Thạch khẽ biến, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng chỉ gật đầu: “Vâng.”
Đường chủ Hồng Môn Hải Thiên Đường ra chỉ thị, ông chủ đã ra lệnh, giết không tha!
“Tiêu thiếu! Thạch!”
Đinh Khiêm ở ven đường nhìn bọn họ mãnh liệt vẫy tay: “Yên tâm đi, cô Trương không sao, cô ấy đã về nhà rồi!”
Đinh Khiêm vừa nhận được điện thoại của Trương Thịnh Hải, cậu ta ở bên kia chửi ầm lên nói muốn đi qua tìm bọn họ trút giận thay cho chị! Thế nên anh ta mới biết Trương Bảo Ngọc vừa mới trở về nhà.
Đầu tiên thân thể Tiêu Mặc Ngôn chấn động, tiếp theo đột nhiên buông lỏng hai tay, cánh chim ác ma cũng chầm chậm thu hồi. Đôi mắt đỏ ngầu cũng dần dần nhạt đi, dần đân rủ xuống.
Mặc dù Trương Bảo Ngọc không sao, nhưng Thạch biết mạng của Bắc Khởi Hiên Tiêu thiếu chắc chắn phải lấy được.
Trương Thịnh Hải ngồi xổm trên mặt đất, đem chân chị mình ngâm vào trong nước ấm, cẩn thận giúp cô rửa vết thương.
Bảo Ngọc khép hờ hai mắt, suy nghĩ không biết lại bay tới nơi nào. Rõ ràng rất mệt mỏi nhưng lại không buồn ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại lsij tưởng tượng ra chuyện hôm nay.
Tiêu Mặc Ngôn lạnh lùng, Bắc Khởi Hiên điên cuồng, còn có. . . sự bất lực của cô.
Trương Thịnh Hải thoa thuốc lên vết thương cho cô sau đó lại dùng băng gạc quấn lên vài vòng lúc này mới nhẹ nhàng đem hai chân của cô đặt lên trên giường: “Chị, ngày mai chị xin nghỉ phép ở công ty, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày đi.”
Bảo Ngọc không nói gì, đúng lúc này điện thoại di động của cô vang lên.
Cô ngoái nhìn, sờ điện thoại trên mặt bàn: “Alo?”
“Cô Trương.” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Thạch, rất nặng nề, rất thấp: “Tiêu thiếu muốn giết Bắc Khởi Hiên, người bây giờ có thể cứu anh ta chỉ có cô mà thôi.”Đọc tại để ủng hộ chúng mình nhé!
Đại não trống không của Bảo Ngọc dần dần kết nối, phút chốc cô liền ngồi bật dậy: “Anh nói cái gì!”
Thạch không có thời gian giải thích, chỉ lạnh giọng nói: “Nếu Bắc Khởi Hiên lại xảy ra chuyện, người ngoài nhất định sẽ đem ánh mắt tập trung hết ở trên người Tiêu thiếu, như vậy rất bất lợi đối với anh ấy.”
Hồng môn là một trong tứ đại Ám Đường, Giải Trĩ đường chỉ thích hợp tồn tại ở trong bóng tối, có phải tuyệt đối không đụng vào được hay không! Thân là Tả phó đường chủ, tất cả động cơ của Thạch đều là muốn giữ gìn Giải Trĩ đường làm đầu. Bởi vì Bắc Khởi Hiên tổn thương Trương Bảo Ngọc, Tiêu thiếu liền muốn giết anh ta, làm như vậy là vô cùng không sáng suốt. Nhưng đường quy nghiêm minh, anh ta cũng không thể vi phạm lời đường chủ. Cho nên, anh ta chỉ có thể tìm tới Trương Bảo Ngọc.
Bảo Ngọc đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nắm chặt điện thoại, vội hỏi: “Bây giờ anh ấy đang ở đâu?”
Sau khi hỏi rõ cô lập tức cúp điện thoại: “Tiểu Hải, đưa chị đi tìm Tiêu Mặc Ngôn!”
“Chị, chị lại muốn ngả bài cùng tên đàn ông phụ bạc kia sao?” Trương Thịnh Hải tinh thần tỉnh táo: “Được, em cùng đi với chị!”
Bảo Ngọc không có thời gian giải thích vội vàng thay quần áo, nhịn đau để Tiêu Mặc Ngôn mặc đôi giày thể thao kia vào chân cô. Trương Thịnh Hải đau lòng chị mình không cho cô đi mà cõng cô lên đi ra cửa. Cũng may trong nhà chỉ có thím Đỗ, Trương Hồng Khánh đi họp ở tỉnh, Nguyễn Thanh Mai nói muốn về nhà mẹ đẻ ở vài ngày, bọn họ tùy tiện tìm một cái cớ nói với thím Đỗ là có thể thuận lợi đi ra.
Hai người đón xe đi tới tòa nhà cao nhất thành phố, ánh đèn ven đường suy yếu, bốn phía cũng không có người nào, trong bóng đêm tòa nhà cao tầng đen nhánh lộ ra phá lệ khiến cho người ta sợ hãi. Trương Thịnh Hải cả gan cùng chị đi vào thang máy, nhỏ giọng nói: “Chị. . . Chị nói, sao bọn họ lại thích ở nơi này vậy? Ngay cả cái bóng người cũng không có.”