Chương
Bảo Ngọc không có đáp lời, tâm tư đã bay tới chỗ nào đó, nghĩ tới ngày đó Tiêu Mặc Ngôn máu tươi đầy tay tim cô liền đập rộn lên, trong lòng bàn tay nắm chặt đều là mồ hôi.
Tâm tình của cô hết sức phức tạp, cô hận Bắc Khởi Hiên không sai nhưng vẫn còn chưa hận đến mức muốn lấy mạng của anh ta! Kiếp trước, cho dù Bắc Khởi Hiên là nguyên nhân dẫn đến cô phải tan cửa nát nhà nhưng người sai nhiều nhất cũng chính là cô, là sự không cam lòng và lòng tham của cô đã hủy hoại ba và em trai, chuyện này cô chưa từng phủ nhận, cho dù muốn trả thù, đó cũng là lấy nhân từ thu phục lòng người chứ không phải máu tanh giết chóc.
Nhất là không muốn anh ta bị Tiêu Mặc Ngôn giết chết.
Một đôi tay xinh đẹp như vậy, một đôi tay đã từng ấm áp như vậy không nên dính đầy máu tươi.
Thang máy đi thẳng tới tầng ba mươi chín tầng cao nhất của tòa nhà, thang máy vừa mở ra Đinh Khiêm cũng đã sớm chờ ở đó, nhìn thấy Bảo Ngọc anh ta liền nhỏ giọng nói: “Thạch bảo tôi ở chỗ này đợi cô.”
Bảo Ngọc vội hỏi: “Tiêu Mặc Ngôn đâu?”
Đinh Khiêm nhìn về phía cửa miệng lải nhải: “Ở trong phòng khách.”
Bảo Ngọc chịu đựng chân đau, lập tức đi tới.
“Chị, em đi cùng chị…” Trương Thịnh Hải sợ cô phải chịu thiệt thòi nên muốn đi theo sau nhưng lại bị Đinh Khiêm cản lại, giọng điệu từng trải nói: “Nhóc con, chuyện của người lớn cậu chớ nên xen vào.”
Trương Thịnh Hải cuống lên: “Nếu anh ta lại bắt nạt chị tôi thì làm sao bây giờ?”
“Tiểu Hải, em ở đây đợi chị, chị không sao.” Bảo Ngọc căn dặn một câu, đứng tại cửa cô hít sâu một hơi, đẩy cửa trực tiếp đi vào.
Tiêu Mặc Ngôn đang đứng trước cửa sổ sát đất lớn, ngoài trời tối đen như mực che đậy mọi thứ. Giữa trời đất này, anh một thân đơn bạc, kiêu căng, cuồng loạn, đỉnh đầu như là ngàn sao và ánh trăng đem anh bao quanh vây chặt lại.
Giờ phút này, sự cuồng loạn của anh không hề thu liễm, vẻn vẹn chỉ là một cái bóng lưng cũng có thể nhìn rõ sự cường thế của anh, khí phách của anh, vẻ duy ngã độc tôn cường đại của anh, đủ loại đều không hề che giấu, tất cả đều lộ rõ.
Đây mới là Tiêu Mặc Ngôn!
Tiêu Mặc Ngôn chân chính.
Bảo Ngọc đình trệ mất vài giây đồng hồ, mặc dù anh đang ở gần trong gang tấc nhưng cô lại lùi bước, anh trước mắt nhưng lại xa không thể chạm tới được.
Đúng lúc này, người đàn ông trước mặt chậm rãi quay người lại, ánh mắt rơi vào trên người cô khiến Bảo Ngọc chấn động, do dự vài giây, cô rốt cục mở miệng: “Tiêu Mặc Ngôn, đừng giết Bắc Khởi Hiên. . .”
Tiêu Mặc Ngôn hơi nheo đôi mắt lại, lúc nhìn về phía cô lại vô cùng ảm đạm, lạnh lùng. Nửa ngày sau anh mới cong môi, trên dung nhan như vẽ có một tia châm biếm: “Em đang cầu xin cho anh ta sao?”
Bảo Ngọc cắn cắn môi, gật đầu: “Vâng, em xin anh tha cho anh ta.”
Anh cười khẽ, tiếng cười lạnh lẽo chấn động không khí khiến nó càng thêm lạnh buốt. Đến gần cô, từng bước một đến gần chỗ cô, đứng ở trước mặt cô, con ngươi màu lưu ly đang kìm nén một loại cảm xúc cực hạn nào đó. Anh đưa tay xoa lên mặt cô, rất nhẹ, rất dịu dàng giống như sợ làm đau cô.
“Người đàn bà kia từng nói, cuối cùng tôi cũng sẽ bị bỏ rơi. . .” Anh ngừng lại cười một tiếng: “Bà ta đã sai, bởi vì, không ai có bản lĩnh này.”
Tay của anh trong phút chốc liền rút ra không còn chạm vào cô nữa. Quay lại đi tới trước cửa sổ, lạnh lùng nói: “Bao gồm cả em.”
Chỗ bị anh vuốt ve qua trong nháy mắt trở nên nhói nhói, xuyên qua làn da nhói nhói đến trái tim cô. Nhìn anh như càng trở nên ác nghiệt cường ngạnh, thật ra lại một lần nữa anh lại xây lên bốn bức tường cao mạnh mẽ bao lấy mình, không ai có thể vượt qua được, anh đem mình nhốt ở bên trong, ngăn cách với bên ngoài.
Không, đây không phải là điều anh muốn, càng không phải là điều cô muốn!