Chương
Coi như hòa sao?
Một đêm đó, cô nằm mơ cả đêm, trong mơ có vô số gương mặt xuất hiện, cô không phân biệt được ai với ai, giống như họ đang đeo mặt lạnh lùng vây quanh lấy cô, lạnh lùng nhìn cô…
Có lẽ là không ngủ ngon nên Bảo Ngọc dậy rất muộn, đầu có chút choáng váng nặng nề. Nhìn thời gian thì thấy sắp muộn giờ làm rồi, cô lắc lắc đầu, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt bằng nước lạnh vì muốn tỉnh táo hơn một chút. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy bản thân của mình trong gương, sắc mặt của cô tái nhợt, quầng mắt thâm đen, vẻ mặt rất hốc hác.
Bảo Ngọc nhíu mày, vỗ vỗ má cho đến lúc hồng hào, trang điểm đậm hơn bình thường một chút mới có thể xóa đi cảm giác bệnh tật.
Cô ra khỏi phòng, Đỗ Thu Nghi đang bưng sữa tới: “Bảo Ngọc, uống chút sữa rồi hãy đi đi.”
“Không cần đâu.” Bảo Ngọc nhìn cũng không nhìn, vội vàng ra ngoài.
Vừa rời khỏi cửa lớn, thì nhận được điện thoại của Tiêu Mặc Ngôn: “Em chưa tới.” Anh trầm giọng, mơ hồ có chút tủi thân
“Em lập tức tới ngay.” Cúp điện thoại, cô gọi taxi, lập tức tới Tiêu thị.
Đây là lần đầu tiên Bảo Ngọc tới trễ từ lúc đi làm mấy ngày nay, vừa ngồi xuống chỗ, Chiêm Gia Linh đã đi tới: “Cô Chương, hi vọng cô gia tăng quan niệm về thời gian một chút.” Lướt qua cô, trực tiếp chạy tới phòng làm việc của Tiêu Mặc Ngôn.
Bảo Ngọc ngồi trên ghế, bóp bóp thái dương, thấy tinh thần cô không tốt, Dương Châu Kiệt đi tới: “Này, cô không sao chứ?”
Bảo Ngọc lắc đầu: “Tối qua ngủ không ngon.”
Dương Châu Kiệt nhíu mày, ý tứ sâu xa ‘ồ’ một tiếng, cười tủm tỉm: “Hiểu mà, hiểu mà. Phó giám đốc trẻ tuổi cường tráng, một đêm với anh ấy mà nói, căn bản không phải vấn đề!”
Tiểu Tống bên cạnh cười hô hố, nháy nháy mắt.
Bảo Ngọc lười để ý với họ, đứng dậy pha cà phê, lúc đi qua văn phòng, Chiêm Gia Linh vừa khéo đẩy cửa ra, qua khe mở, Tiêu Mặc Ngôn lập tức nhìn thấy bóng dáng cô, đi tới kéo cô vào.
“Em tới trễ rồi.” Anh nói, trong mắt đều là trách cứ, giống như ánh mắt đầu tiên nhìn thấy khi bước vào văn phòng là cô đã trở thành thói quen, không nhìn thấy cô, lòng anh hoảng hốt.
Bảo Ngọc lè lưỡi: “Em dậy trễ.”
Đôi mắt mờ sương nhìn chằm chằm cô: “Sắc mặt em không tốt.”
Giọng Bảo Ngọc có chút oán hận: “Tối qua ngủ không ngon, sáng lại dậy không nổi, rất lâu rồi không như vậy.”
Ngón tay thon dài và ấm áp của anh lại lập tức xoa huyệt thái dương của cô, xoa bóp nhịp nhàng.
Rất thoải mái.
Bảo Ngọc dựa vào trước ngực anh, híp mắt lại, giống một con mèo đang phơi nắng, có lẽ là tác dụng tâm lý, sức lực trên tay anh vừa phải, ngón tay xoa bóp trên da sẽ sinh ra phản ứng hóa học khác nhau, cảm giác nặng nề thật sự được giải tỏa không ít.
“Bảo Ngọc.” Trên đỉnh đầu là âm thanh êm ái của anh.
Bảo Ngọc ừ một tiếng uể oải.
“Anh muốn giữ em bên mình tiếng.”
Cô thoáng chốc mở to đôi mắt phượng nhìn anh, đôi mắt kia chân thành tha thiết, tất cả đều là tình yêu nồng nàn không muốn xa rời cô, giống như sinh mệnh của anh tồn tại là vì cô.