Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

chương 214

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Ngón tay dời xuống, ôm gò má cô: “Anh muốn lúc mở mắt thì có thể nhìn thấy em, lúc nhắm mắt vẫn có thể ngửi được mùi hương của em.” Dừng một chút, anh rũmắt: “Em…có thể cho phép anh lấy em không?”

Anh nói cẩn thận như vậy, dùng phương pháp đặc biệt của anh, có chút tự ti cầu hôn cô.

Bảo Ngọc kinh ngạc, đôi mắt long lanh có sự hoảng hốt thoáng qua, giống như không thể nào liên hệ việc kết hôn với Tiêu Mặc Ngôn.

Thấy cố không phản ứng, ánh mắt Tiêu Mặc Ngôn càng cụp xuống, giọng nói cũng trầm đi rất nhiều: “Anh…anh không xứng, phải không?”

Bảo Ngọc từ từ tìm lại giọng nói của mình: “Anh… anh đang cầu hôn em sao?”

Tiêu Mặc Ngôn mím chặt đôi môi diễm lệ, thật lâu mới nói: “Họ nói, chỉ cần cầu hôn, em sẽ không chạy mất.”

Bảo Ngọc không hợp thời cười phụt ra tiếng, không cần hỏi cũng biết lời này là ai nói, ngoại trừ Đinh Khiên, ai có gan bát quái như vậy?

Tiêu Mặc Ngôn rõ ràng có chút căng thẳng, cụp mắt xuống, từ đầu tới cuối nhìn chằm chằm mũi chân, dáng vẻ không biết làm sao, hoàn toàn không có chút phong thái thần bí của cậu Tiêu khi đứng trước mặt mọi người

Ánh mắt cô nhìn anh từ từ mềm mại, mang theo chút đau lòng.

Đi lên phía trước một bước nhỏ, dán sát hơn vào người anh, ngẩng đầu, cô nhẹ cười: “Em bằng lòng, em bằng lòng gả cho anh.”

Đời này kiếp này, cô bằng lòng gả cho người đàn ông làm cô đau lòng tới tận cốt tủy này.

Toàn thân Tiêu Mặc Ngôn chấn động, ngẩng mạnh đầu, nhìn vào đôi mắt phượng mang ý cười của cô, đôi môi mấp máy, muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì. Bảo Ngọc cười ôm eo anh, đùa: “Người ta cầu hôn đều có nhẫn kim cương, em cũng muốn có, ít nhất phải to như trứng bồ câu!”

Anh từ từ cúi mắt, chỉ nhìn cô, mấy giây sau, đột nhiên phản ứng lại, cầm điện thoại lên: “Thạch, mua kim cương! Phải to hơn trứng bồ câu!”

Bảo Ngọc đầu tiên sững sờ, sau đó phụt một tiếng cười ra: “Này, em chỉ là tiện miệng nói một chút!”

Tiêu Mặc Ngôn đặt điện thoại xuống, sắc thái kỳ lạ tán loạn trong đáy mắt, ngay cả khuôn mắt rạng ngời cũng trở nên hấp dẫn hơn. Bảo Ngọc bị anh nhìn có chút ngượng ngùng, dựa vào anh, thấp giọng nói: “Tiêu Mặc Ngôn, chuyện này, trước đó đừng nói cho người khác biết được không? Đây là chuyện của hai chúng ta, em không muốn bị người không liên quan làm phiền.”

“Ừ.” Anh không chút do dự gật đầu, bây giờ cho dù Bảo Ngọc nói muốn mạng của anh, anh tuyệt đối cũng không nói hai lời.

Bảo Ngọc cười, an tâm nép vào lòng anh.

Không lời thề non hẹn biển, không không lời ngọt tiếng ngọt ngấy chết người, anh cầu hôn rất đơn giản. Giờ khắc này, nhất định sẽ là giây phút khó quên trong cuộc đời cô.

Ngước mắt, nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, cô cảm kích ông trời, cho cô có thể trở về kiếp này lần nữa.

Cả buổi sáng, mấy người trong văn phòng đều nhìn thấy thay đổi của Tiêu Mặc Ngôn.

Dương Châu Kiệt cầm văn kiện đã ký, nghi hoặc đi ra, mày nhíu thật chặt: “Phó giám đốc, anh…” Nghĩ một lát, vẫn lắc lắc đầu, vừa nãy hẳn là ảo giác đi? Phó giám đốc sao sẽ nói với anh “vất vả rồi”? Nhất định là ảo giác!

Nghĩ vậy nên cũng thản nhiên.

Mà chốc lát sau, khi Tiểu Tống đi ra, sững sờ như mất hồn, ngồi lại trên ghế, thì thào tự nói: “Phó giám đốc… Phó giám đốc… Phó giám đốc gọi tên tôi…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio