Chương 308 Đường Hằng Nguyên cách trung tâm thành phố khá xa, là kế hoạch xây dựng năm năm tới của thành phố A. Ở đây ba mặt bao vây bởi núi, một mặt hướng biển, không khí trong lành lại yên tĩnh, không có nhiều tòa nhà cao tầng, chỉ có ngoại lệ là tòa nhà 39 tầng như hạc giữa bầy gà. “Tiêu Mặc Ngôn, tại sao muốn xây nhà ở đây?” Bảo Ngọc tò mò hỏi. Cho dù cô không có mắt kinh doanh cũng biết, xây nhà ở nơi được chính phủ phê duyệt là quy hoạch xây dựng thành phố, tuyệt đối không phải hành động thông minh. Tiêu Mặc Ngôn cũng không giấu cô: “Định dời tổng đường của Hải Thiên Đường tới nơi này.” Bảo Ngọc sững sờ, ba cô là ủy viên thành phố A, nếu biết Tiêu Mặc Ngôn mang bang phái của mình dời đến đây, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng. Nhưng, Bảo Ngọc cũng không hỏi nhiều, Tiêu Mặc Ngôn làm việc tự có tính toán của mình. Xe rất nhanh đã tới tòa nhà cho chính trị gia, Tiêu Mặc Ngôn đỡ Bảo Ngọc xuống xe, cô cố ý đè thấp nón, không muốn mình đột nhiên xuất hiện như vậy dọa tới người quen. Trương Thịnh Hải cũng xuống xe, Ngọc Diệp nhảy tới, kéo tay anh, vui vẻ hỏi: “Tiểu Hải Tử, trong nhà anh có gì ngon không?” “Em muốn ăn gì, anh kêu thím Đỗ làm cho em ăn.” Trương Thịnh Hải quay mặt mỉm cười, vừa muốn vươn tay thói quen xoa đầu cô, lại nhớ tới thân phận “đàn chị” của cô, tay lại cứng ngắc trên không. Môn quy Hồng Môn nghiêm ngặt, tôn ti trật tự, đừng thấy Ngọc Diệp tuổi nhỏ, lại là người vào Đường sớm nhất trong số bọn họ, là “đàn chị” dạnh xứng với thực, mà cậu lại là người vao cửa trễ nhất!! Ngọc Diệp rũ cặp mắt tròn vo, cười khúc khích nắm tay cậu, đặt lên đầu mình. Sau đó, rụt vào lòng cậu, nũng nịu nói: “Thích Tiểu Hải Tử nhất!” Mặt Trương Thịnh Hải đỏ lên. Trước đây xem Đào Nhi là em gái, còn là một em gái nhỏ chỉ năm sáu tuổi. Cho nên, bất kể cô nhõng nhẽo thế nào cậu cũng cười, nhưng bây giờ không giống vậy, Trương Thịnh Hải lần đầu tiên nhận thức sâu sắc rằng người trong lòng không còn là cô bé nhỏ, mà là một cô gái đầu óc bình thường! “Ngọc, Ngọc Diệp… Chúng ta đi vào đi.” Gọi tên thật của cô, Trương Thịnh Hải có chút cứng ngắc. “Ừ!” Ngọc Diệp cười ngọt ngào với cậu, vẫn ở trong lòng cậu, gò má dán lên ngực cậu. Phù… Trương Thịnh Hải chỉ cảm thấy ngực buồn bực, hít thở cũng không thoải mái, cứng ngắc để Ngọc Diệp ôm, theo chị và Đường chủ vào cửa khu. Nhưng mới đi vài bước, Tiêu Mặc Ngôn lại lo lắng Bảo Ngọc mệt, không nói hai lời đã ôm ngang cô lên: “Ôm chặt anh.” Khuôn mặt trái xoan của Bảo Ngọc đỏ bừng, hai tay ôm chặt cổ anh, đè mũ càng thấp, che khuôn mặt. Ôm cô, Tiêu Mặc Ngôn nhíu nhíu mày: “Quá nhẹ rồi, sau này phải ăn cho mập một chút.” Bảo Ngọc cố ý chọc anh, không để ý nói: “Em cảm thấy bây giờ rất tốt, mập rồi lại phải giảm, rất vất vả!” Tiêu Mặc Ngôn nhíu mày càng sâu: “Mập thì mập thôi.” “Mập rồi sẽ không đẹp nữa.” Anh nhìn cô chăm chú, nói rất nghiêm túc: “Mập cũng đẹp.” Bảo Ngọc mím môi, ép lại nụ cười ở khóe môi, tiếp tục hỏi anh: “Đẹp ở đâu?” Anh thả chậm bước chân, nghĩ một lát, lắc đầu: “Tìm không ra, chỗ nào cũng đẹp.” Bảo Ngọc phì cười, ngón tay chọc chọc ngực anh: “Sau này không cho phép nói với người phụ nữ khác những lời này, lời hay, chỉ được nói với mình em, biết không?” Tiêu Mặc Ngôn cong đôi môi gợi cảm, gật đầu, hôn lên trán cô: “Ừ.”