Chương 309 Sau lưng hai người, Trương Thịnh Hải rùng mình: “Chị, chị không phải cô nhóc mười bảy mười tám tuổi, cũng có tuổi rồi, đừng chua như vậy, em nghe thấy cũng sắp chịu không nổi rồi!” Nói xong, còn phối hợp chà chà cánh tay. Bên cạnh, Ngọc Diệp cũng cố hết sức theo: “Tiểu Hải Tử nói không sai, quá chua rồi!” Bảo Ngọc úp lên vai Tiêu Mặc Ngôn, làm mặt quỷ với em trai phía sau: “Tiêu Mặc Ngôn thích là được!” “Chị, chị bảo vệ một chút hình tượng lạnh lùng mê người của Đường chủ chúng em đi!” Bảo Ngọc quay mặt, cười tươi như hoa: “Tiêu Mặc Ngôn, anh thích không?” Tiêu Mặc Ngôn gật đầu: “Thích.” Bảo Ngọc hài lòng, Trương Thịnh Hải thở dài, hình tượng à, hình tượng của Đường chủ à! Bốn người lên lầu, dừng trước cửa Trương gia, Trương Thịnh Hải lấy chìa khóa ra mở cửa, Bảo Ngọc ra hiệu Tiêu Mặc Ngôn cho cô xuống. Trương Hồng Khánh và Nguyễn Thanh Mai đều ngồi trong phòng khách, nghe thấy tiếng mở cửa đứng bật dậy, hai mắt nhìn về phía cửa. Trương Thịnh Hải sợ sẽ dọa họ, cho nên trước khi đến đây, gọi điện thoại cho ba. Trương Hồng Khánh lúc đó còn đang chủ trì hội nghị, nhận điện thoại của con trai, ngồi ở đó mười lăm phút, sau đó không để ý gì, bỏ lại tất cả mọi người, vội vàng về nhà. Nhìn thấy người đi vào, Trương Hồng Khánh gọi to: “Bảo Ngọc!” Tiếp đó, chạy tới, ôm chặt con gái: “Bảo Ngọc, Bảo Ngọc à… con về rồi… ba thật sự… thật sự rất vui, rất mừng!! Ông trời phù hộ, tổ tiên phù hộ!” Trương Hồng Khánh lớn lên dưới lá cờ đỏ, là người theo thuyết vô thần, hôm nay nhìn thấy con gái chết mà sống lại, ông thật sự kích động nói năng lộn xộn, ôm Bảo Ngọc vừa khóc vừa cười. Nguyễn Thanh Mai đứng tại chỗ, sừng sờ không dám tin. Cô không phải chết rồi sao? Sao lại sống lại?! “Bảo Ngọc, Bảo Ngọc…” Thím Đỗ chạy ra khỏi nhà bếp, nhìn thấy Bảo Ngọc, kích động khóc: “Sao lại ốm thế này… Không sao là tốt, không sao là tốt…” Mặc dù nói bà là mẹ Đỗ Thu Nghi, Bảo Ngọc lại không vì chuyện của cô ta mà giận lây sang thím Đỗ, vẫn đối xử với bà như trước đây. Nhìn thấy Nguyễn Thanh Mai đứng ngây ở đó, Trương Thịnh Hải nhíu mày: “Mẹ, chị về rồi, em không vui sao?” “A?” Nguyễn Thanh Mai hồi hồn, vội nói: “Vui, đương nhiên vui rồi!” Đi lên, nặn ra khuôn mặt tươi cười: “Bảo Ngọc à, mẹ nhìn thấy con thật sự rất vui mừng!” Bảo Ngọc nhìn bà một cái, nhàn nhạt “dạ” một tiếng, tiếp đó đi vào phòng khách cùng ba, hai cha con giống như nói không hết lời. Trương Thịnh Hải vội mời Đường chủ ngồi, sau đó lại kéo tay Ngọc Diệp, hai người ngồi bên cạnh. “Bảo Ngọc à, mau nói với ba, chuyện này rốt cuộc là sao?” Trương Hồng Khánh không kịp đợi hỏi. Bảo Ngọc tránh nặng tìm nhẹ, đem câu chuyện sớm đã biên tập sẵn nói cho ba. Trương Hồng Khánh nghe xong, nhìn cô thật sâu, lại nhìn Tiêu Mặc Ngôn, cuối cùng ý tứ sâu xa nói: “Ba chuyện gì cũng không để ý, chỉ cần còn không sao là được.” Bảo Ngọc chui vào lòng ba, an ủi: “Ba, yên tâm đi, con không sao rồi.” Nguyễn Thanh Mai ở một bên, sắc mắt từ đầu tới cuối biến ảo, chen vài câu không liên quan. Không để ý dời ánh mắt, lúc nhìn thấy Ngọc Diệp bên cạnh Trương Thịnh Hải, bà nhướn mày: “Tiểu Hải, cô ta là ai?” Trương Thịnh Hải vội nói: “À, cô ấy là Đào Nhi.” “Chào dì!” Ngọc Diệp rất lễ phép. Nguyễn Thanh Mai đầu tiên trì trệ, sau đó sắc mặt càng khó coi, quay đầu không nói gì.