Chương 310 Nhìn thấy sự chán ghét của bà, Ngọc Diệp nhàn nhạt liếc nhìn, nếu không phải vì bà là mẹ của Tiểu Hải Tử, cô mới lười để ý. Ngược lại là Trương Hồng Khánh, nhìn thấy Đào Nhi, không ngừng gật đầu: “Là cô nhóc nghe lời.” Ngọc Diệp cười đáng yêu: “Chào chú.” Ngực Nguyễn Thanh Mai buồn bực, nói không thoải mái, đứng dậy về phòng. Trương Hồng Khánh chỉ liếc nhìn một cái, không nói gì, vào lúc vui vẻ như hôm nay, ông không muốn nói lời không vui. Lúc hai cha con nói chuyện, Tiêu Mặc Ngôn yên lặng ngồi bên cạnh Bảo Ngọc, từ đầu tới cuối đều nhìn cô chăm chú, khóe miệng cong cong, đáy mắt tràn ngập tình yêu thương, ưu nhã khiêm tốn. Thím Đỗ lúc này đã làm xong cơm tối, dọn thức ăn lên bàn: “Bảo Ngọc, mau đến ăn cơm đi, thấy con gầy, nhất định phải ăn nhiều một chút mới được.” Bảo Ngọc cười gật đầu, nhưng Tiêu Mặc Ngôn lại lên tiếng: “Cô ấy không ăn ở đây.” Trương Hồng Khánh nhướn mày, có chút không vui: “Con gái tôi về nhà, ngay cả bữa cơm cũng không thể ăn sao?” Thím Đỗ cũng ở một bên nói: “Đúng vậy, Bảo Ngọc thích ăn nhất món ăn tôi làm.” Tiêu Mặc Ngôn từ từ ngước mắt, liếc nhìn ánh mắt bà, lạnh như băng. Thím Đỗ chấn động, nhìn anh, lại nhìn Bảo Ngọc. Biết anh để ý chuyện gì, Bảo Ngọc nhẹ nhàng kéo anh, lắc lắc đầu: “Tiêu Mặc Ngôn ~” Tiêu Mặc Ngôn nhìn cô, không nói nhiều nữa, một tay ôm vai cô, nói với Trương Hồng Khánh: “Cô ấy là vợ con, đời này kiếp này, con vĩnh viễn sẽ bảo vệ cô ấy.” Trong lòng Bảo Ngọc ấm áp, nhẹ nhàng nắm tay anh. Trương Hồng Khánh mím môi, nhìn thấy ánh mắt dựa dẫm của con gái, ông khẽ thở dài: “Được rồi, tôi biết rồi, muốn thế nào thì tùy các người.” Sắc mặt ông càng nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Nhưng, nếu cậu dám để nó chịu chút tủi thân nào, tôi bất kể cậu là ai, tôi đều không bỏ qua cho cậu!” “Còn, còn có em…” Bên cạnh, Trương Thịnh Hải cẩn thận giơ tay, mặc dù nói vào Hồng Môn sâu như biển, nhưng Trương Thịnh Hải phân rất rõ, chị chỉ có một, cậu tuyệt đối không cho phép người khác bắt nạt chị! Nhìn hai người đàn ông một lớn một nhỏ đáng yêu nhà mình, mắt Bảo Ngọc đỏ lên, một tay kéo ba, một tay kéo em trai: “Có hai người yêu thương con như vậy, Tiêu Mặc Ngôn sao dám bắt nạt con a ~” Tiêu Mặc Ngôn rũ mắt, giương lên nụ cười khẽ hạnh phúc. Chỉ cần có cô bên cạnh, cho cô cả thể giới cũng không quá, bắt nạt cô còn khó chịu hơn giết anh. Trương Hồng Khánh thu lại ánh mắt cảnh cáo: “Vậy thì tốt.” Tiêu Mặc Ngôn đến trước mặt ông, ánh mắt nhìn thẳng, đó là lần đầu tiên Trương Hồng Khánh nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc như vậy của anh kể từ khi quen biết, không nhịn được nhướn mày, chờ đợi câu nói của anh. “Đợi cơ thể Bảo Ngọc hồi phục, con muốn tổ chức hôn lễ với cô ấy.” Tiếp đó, anh khẽ nói: “Chuyện này, cần phải được sự đồng ý của chú.” Bảo Ngọc cảm động, cô biết Tiêu Mặc Ngôn xem trọng mình bao nhiêu, mới sẽ trịnh trọng như vậy trước mặt ba. Trương Hồng Khánh đánh giá anh, cười hài lòng, giơ tay vỗ vỗ vai anh: “Tiêu Mặc Ngôn, nên sửa miệng gọi ba rồi.” Tiêu Mặc Ngôn sững sờ, dường như rất xa lạ với từ này, Bảo Ngọc thấy vậy, truyền ánh mắt cho ba: “Ba, ba gấp cái gì, sau này gọi cũng không muộn!” Trương Hồng Khánh biết ý, cười gật đầu.