Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

chương 399

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 399 Lúc này trời đã sáng trưng, Bảo Ngọc bình tĩnh nói: “Chuyện này, chúng ta phải đích thân nói chuyện với ba.” Vẻ mặt Trương Thịnh Hải hơi phức tạp: “Em biết.” Bảo Ngọc lại ngồi xuống trước mặt thằng bé kia, quan sát cậu từ trên xuống dưới. Không thể không nói, dáng vẻ của thằng bé thật sự rất giống Tiểu Hải, nhất là mũi và mắt cực kỳ giống, nhưng tính cách của hai người lại rất khác nhau. Từ nhỏ Tiểu Hải đã hiếu động, không rảnh rỗi dù là một khắc, mà tính cách của Mộc Mộc thì yên tĩnh hơn, lâu như vậy rồi vẫn chưa thấy cậu làm ầm ĩ. Một đứa bé mới bảy tuổi như cậu thật sự quá mức yên tĩnh. “Em tên Mộc Mộc sao?” Bảo Ngọc cố ý nói chuyện nhỏ nhẹ, sợ sẽ dọa cậu bé. Cha mẹ mất cùng một ngày, tuyệt đối là một đả kích với cậu bé này. Mộc Mộc chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Bảo Ngọc cười dịu dàng: “Chị là chị gái.” Cô không cứng nhắc giới thiệu tên, nhưng một câu “chị gái” vô cùng đơn giản đã vô hình kéo gần khoảng cách với bé trai này. Cô là chị gái cùng cha khác mẹ với Tiểu Hải, Mộc Mộc là em trai cùng mẹ khác cha với Tiểu Hải, mặc dù không có quan hệ huyết thống trực tiếp, nhưng theo Tiểu Hải, cậu cũng nên gọi mình một tiếng chị. Thân thể nhỏ nhắn của Mộc Mộc hơi chấn động, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Bảo Ngọc bằng đôi mắt to sưng đỏ, khi nhìn thấy khuôn mặt mang nụ cười dịu dàng của cô, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra, vẫn cố gắng nhịn không cho nước mắt rơi xuống. Sau đó cậu nhanh chóng cúi đầu, lên tiếng: “Vâng.” Bảo Ngọc đưa tay xoa đầu cậu, tùy ý nói một câu: “Sau này, em sẽ đi theo anh và chị nhé.” “Vâng.” Bảo Ngọc có thể thông cảm cho tâm trạng của cậu lúc này, cũng không nhiều lời nữa, sắp xếp ra một phòng ngủ nhỏ cho Mộc Mộc. Sau đó cô tính toán trở về nhà họ Trương với em trai, Tiêu Mặc Ngôn lo lắng, tự mình đưa bọn họ đến tòa nhà của người nhà. Lúc này Trương Hồng Khánh đang nôn nóng đi ra ngoài, tối hôm qua xảy ra vụ nổ mạnh trên đường Huyền Bắc, tuy nói không có nhân viên thương vong, nhưng ông cũng phải tự mình đến hiện trường xem tình hình mới được. Thấy con trai và con gái trở về cùng nhau, ông ngẩn người: “Bảo Ngọc, Tiểu Hải, sao hai đứa về đây?” Trương Thịnh Hải quay mặt đi, thật sự không biết nói với ba thế nào. Bảo Ngọc bước lên một bước, dịu dàng nói: “Ba, bọn con có chuyện muốn nói với ba.” “Chuyện gì?” Trương Hồng Khánh không khỏi trở nên nghiêm túc hơn. Bảo Ngọc kéo ba ngồi xuống, tránh nặng tìm nhẹ nói ra sự thật với ông, chỉ nói Nguyễn Thanh Mai và Mộc Duy cùng xảy ra tai nạn xe cộ, cũng không nhắc đến sự tồn tại của Mộc Mộc, cô biết, với lòng tự ái của ba, chắc chắn ông không có cách nào chấp nhận được. Trương Thịnh Hải cúi đầu ngồi bên cạnh, vẫn luôn không nói một lời. Sắc mặt Trương Hồng Khánh không ngừng thay đổi, yên lặng dựa vào trên sofa, ánh mắt khi thì đờ đẫn, khi thì lóe lên nước mắt. Mãi đến khi Bảo Ngọc nói xong, ông mới thở dài một tiếng: “Thật ra ba đã biết trước rồi.” Nguyễn Thanh Mai là người bên gối của ông, bà ta có thay đổi thế nào, sao ông lại không nhìn ra chứ? Chỉ là ông làm việc quá bận rộn, còn phải lo lắng cho con, Trương Hồng Khánh cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần bà ta đừng quá giới hạn, ông cũng sẽ không quan tâm quá nhiều. Nói cho cùng, tình cảm của ông và Nguyễn Thanh Mai cũng không sâu đậm như với mẹ của Bảo Ngọc, cái này cũng đã trực tiếp dẫn đến bi kịch sau này. Trương Hồng Khánh vô cùng tự trách, nếu ông có thể quan tâm bà ta nhiều hơn , nếu ông không bận rộn như vậy. Có lẽ kết quả sẽ khác, cũng không khiến Tiểu Hải mất đi mẹ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio