Chương 400 Thấy trong mắt ba mang theo nước mắt, trong nháy mắt dường như già đi rất nhiều, tâm trạng của hai chị em đều khó chịu, nhất là Trương Thịnh Hải, từ một bé trai nhanh chóng trưởng thành, chuyện học được đầu tiên, chính là đối mặt với đau lòng. “Ba.” Cậu bình tĩnh nói: “Ba làm việc bận rộn, hậu sự của mẹ cứ giao cho con và chị đi.” Trương Hồng Khánh nhìn con trai, không còn chút uy nghiêm, chỉ còn lại đau lòng: “Tiểu Hải, con có hận ba không?” Trương Thịnh Hải nghiêm túc nói: “Ba, ba mãi mãi đều là người con kính trọng nhất!” Trương Hồng Khánh gục đầu xuống, lặng yên lau đi nước mắt, đau lòng vì vợ mất, cũng vui mừng vì sự trưởng thành của con trai. “Ba…ba muốn nhìn bà ấy lần cuối.” Ông đau đớn nói. “Ba, thi thể của mẹ…” Trương Thịnh Hải cắn chặt răng: “Đã hỏa táng rồi.” Việc giải quyết hậu quả của Hải Thiên Đường vẫn luôn sạch sẽ, không thể nào giữ lại chút nhược điểm, sau khi được Trương Thịnh Hải cho phép, đã hỏa táng thi thể của Nguyễn Thanh Mai rồi. “Đã…” Trương Hồng Khánh thở dài một hơi, làm vợ chồng nhiều năm như vậy, ngay cả nhìn mặt lần cuối cùng không thể, nói thế nào cũng là một tiếc nuối. Mặc dù trong lòng có khó chịu hơn nữa, nhưng công việc trong thành phố vẫn phải làm, tài xế đã đợi một lúc lâu, Trương Hồng Khánh đè nén tâm trạng cực kỳ phức tạp, dặn dò hai chị em phải chăm sóc tốt cho mình, sau đó lại đến đường Huyền Bắc theo kế hoạch. Trong lòng Bảo Ngọc chua xót, nếu ba biết Nguyễn Thanh Mai xảy ra chuyện ở đó, có lẽ sẽ càng đau lòng hơn. Tiêu Mặc Ngôn vẫn luôn đợi ở bên ngoài không đi vào cùng, chuyện như vậy vẫn nên để người nhà bọn họ đối mặt thì tốt hơn. Anh lẳng lặng ngồi trong xe, lúc này điện thoại reo lên. Tiêu Mặc Ngôn hơi nhíu mày. Anh vẫn luôn chán ghét thứ này, vì Bảo Ngọc nên anh mới dùng nó, ngoài cô, bất kỳ ai gọi điện thoại tới đều là làm phiền anh. Điện thoại liên tục reo, anh mất kiên nhẫn nghe máy, bên trong vang lên giọng nói nặng nề giận dữ: “Tiêu Mặc Ngôn! Ai cho cậu triệu tập Hải Thiên Đường?” Nghe thấy giọng nói này, anh không nói hai lời trực tiếp cúp máy. Không bao lâu, điện thoại lại gọi tới, sau khi reo mấy lần, anh lại nghe máy. “Thằng nhóc thối, cậu dám cúp máy tôi?! Cậu ăn gan hùm mật gấu có phải không…” Tiêu Mặc Ngôn lại cúp máy, động tác lần này có vẻ càng thành tHiên hơn. Điện thoại điên cuồng reo vang đến mấy phút, Tiêu Mặc Ngôn mới lười biếng nghe máy, đối phương đã hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Tiêu Mặc Ngôn!! Cậu đúng là coi trời bằng vung, cậu…” Dường như cảm thấy Tiêu Mặc Ngôn còn muốn cúp máy, khi anh vừa dời ra khỏi tai không phẩy mấy centimet, đối phương lập tức đổi thái độ: “Được được được, Đường chủ Tiêu, cậu cả Tiêu, chúng ta nói chuyện đàng hoàng!” Lúc này Tiêu Mặc Ngôn mới cầm chắc điện thoại, hờ hững đáp: “Nói.” Quan Mạc thật sự sắp ói máu: “Tiêu Mặc Ngôn, nói thế nào tôi cũng là Phó Môn chủ? Cậu cho tôi chút mặt mũi thì chết sao?” “Trọng điểm.” Tiêu Mặc Ngôn không có hứng thú kì kèo với anh ta, cái tên này giống như thái giám truyền ý chỉ của Môn chủ, anh ta ra mặt chính là ý của Môn chủ. Nếu không, ngay cả giọng nói của anh ta anh cũng không muốn nghe. Quá ồn ào.