: Hồi Kết Cho Kiếm Vương (Góc Nhìn Của Tolman)
“...”
Tôi cảm thấy áy náy không yên khi đang trên đường rời đi cùng với tiểu đoàn.
Không biết liệu Azalea có đánh bại được con rồng chứ.
Nếu cậu ấy thất bại tôi sẽ bị thiên hạ cười nhạo vì dẫn cả đoàn tư quân đi chết một cách vô ích.
Bởi lẽ, tôi đã đầu tư một khoảng không ít cho 〖Thợ săn đói khát〗.
Không chỉ dùng tiền để thu nhận những thành viên mạnh trong Ardesia mà còn từ những vương quốc lân cận khác.
Không ngoa khi có thể so sánh lực lượng của tôi ngang hàng với đội quân hoàng gia.
Tôi đã cống hiến nửa đời mình cho nó, cũng như xem binh đoàn này là mục đích sống.
Vật sở hữu giá trị nhất của tôi.
Tôi đã vô số lần khoe mẽ nó với những giới quý tộc khác.
〖Thợ săn đói khát〗 bị một con rồng cản trở và phải rút lui trước lũ mọi rừng, thậm chí còn không đạt được thành quả gì.
Tôi chắc chắn sẽ trở thành một trò hề.
Giờ chuyện xảy ra trong lúc ngai vàng đang trống chỗ, dòng tộc của tôi sẽ ô danh mãi mãi.
Tôi đành giao lại hết cho Azalea.
Cậu ta mà chiến thắng thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.
Nhưng cậu ấy có thể làm gì chỉ với một vài người lính trong khi con rồng có thể dễ dàng tiêu diệt cả tiểu đoàn?
Tôi đã sợ hãi khi đối mặt với nó và làm theo ý Azalea nên rời đi…
Nhưng liệu đây có phải là sự lựa chọn tốt nhất?
Giờ như ngồi trên đống lửa.
Tình huống tôi đang đối mặt thật nghiệt ngã.
Cần phải bình tĩnh lại, những lo lắng ấy cứ dồn dập trong đầu mãi.
Trong lúc mệt mỏi, Grodel phi ngựa lên cùng chỗ tôi.
“Sao vậy Grodel?”
“...Ngài Tolman, thần nghĩ chúng ta không thể để hết cho Azalea được.
Ngài không nghĩ thế ư?”
“Ừm… Đúng là vậy, nhưng… quân lực hiện tại của chúng ta chẳng thể làm gì…”
“Ngài quên sao? Thần đã nắm được thông tin về Carbuncle từ bọn nhóc thổ dân mà.”
“...Nói ta xem.”
Tôi đáp lại sau một lúc suy xét.
Mục tiêu mà tôi theo đuổi bị quên mất do Azalea làm gián đoạn.
Thật ra tôi không nghĩ cách này có khả năng cao thành công.
Tuy có tiểu đoàn thứ tư bên cạnh, nhưng Azalea đã mang theo chỉ huy Nowell cũng như những cá nhân nổi trội khác.
Nếu phải đối mặt với lũ thổ dân, chúng tôi có thể bị áp đảo trước số lượng và lợi thế địa hình của chúng.
“Có vẻ con quái thú mang đá quý đã trở lại sau một trận hỏa hoạn lớn trong khu rừng.
Vậy nếu chúng ta đốt lửa lần nữa, nó sẽ tự tìm đến.
Khi nắm được chiến lợi phẩm trong tay, những tổn thất mà chúng ta đã chịu sẽ được bù đắp.”
“Nó sẽ mò đến đây nếu chúng ta đốt rừng ư? Chắc không?”
“Ai biết…? Bằng chứng cho việc đó chưa thể chứng thực.
Nó không chừng có nhiều hành vi mà chúng ta chưa rõ.
Nên làm thế nào? Ngài Tolman?”
“Hmm… Cũng đáng để thử.
Nếu chẳng mang lại kết quả gì, chúng ta vẫn có thể nhanh chóng thoát ra trước khi ngọn lửa quá lớn.”
Tôi trả lời, Grodel cười toe toét.
“Quả đúng là ngài.
Hêhê, kết thúc bằng cách chạy trốn thì chán lắm.
Thế này mới xứng.”
Tôi tạm dừng binh đoàn và tập hợp những người có thể sử dụng hỏa thuật rồi ra lệnh cho họ đốt lửa cùng một lúc.
Tôi thảo luận với Grodel về kế hoạch tẩu thoát, bao gồm đường rút lui và những người dùng được thủy thuật.
“Vậy chúng ta sẽ tái tổ chức đội hình thế này.
Cậu nghĩ sao Azal-...”
Tôi quên mất cậu ấy không có ở đây, rồi thở dài.
Cậu ta rất tài giỏi nên tôi luôn giao lại công tác kiểm tra lần cuối, thiếu vắng có hơi khó chịu.
Một người luôn hiểu ý tôi và dành nhiều lời tôn vinh, giải quyết những tình tiết diễn ra bất ngờ hoặc thiết lập sự đảm bảo khi mọi thứ vượt quá kiểm soát…
Không có cậu ấy, tôi không biết kế hoạch này có tin tưởng được hay không.
“Grodel, anh nghĩ thế nào?”
“Eh? Ah, ừm, chẳng phải ổn rồi ạ?”
“......”
Rõ ràng không có cậu ấy ở đây thật vô ích.
Tôi thở dài lần hai.
Bất chợt nhìn lên tôi thấy một sinh vật như đứa bé ngồi trên cành cây, tỏa ra ánh sáng nhạt.
Chúng không mặc quần áo, với đầu và cơ thể liền một khối tựa như đất sét.
“Nhìn dị thế… Chúng là cái gì vậy?”
“Được gọi là Raran chăng? Chúng thần đã từng thấy trong lúc đến đây.”
“Rồi như thế nào?”
“Eh? Chúng không gây nguy hiểm.
Với lại số lượng trong khu rừng này khá đông.”
Azalea chắc chắn sẽ nắm rõ hơn...
Vô dụng quá.
May mà chúng không phải mối đe dọa, nhưng nhìn chúng ghê chết đi mất.
“Ê nè, ai đó đuổi chúng đi đi.
Gớm quá.”
“Hah!”
Khi một người lính rút kiếm rồi tiếp cận, nó liền dời đi xa.
Thậm chí dùng ma thuật tấn công chúng sẽ thoáng biến mất.
Nhưng vì lý do nào đó mà số lượng của chúng dần tăng lên.
Lúc đầu chỉ khoảng mười, nhưng giờ đã có gần năm mươi con đeo bám chi chít trên những nhánh cây xung quanh như thể quan sát chúng tôi.
“Chúng định làm gì thế? Nhanh đuổi đi mau!”
“Xin lỗi ngài Tolman! Thần sẽ tức tốc sửa lại ngay!”
“Thật ra…”
Sau vài phút, một con Raran cuối cùng đã trúng tên.
Cơ thể bị đánh bật ra sau, tuôn chất lỏng màu xanh lục.
Những con khác lần lượt biến mất.
Khi tôi nghĩ mọi chuyện đã xong xuôi, lại nhiều con hơn xuất hiện thay thế.
Gần cả trăm ánh mắt hờn ghét nhìn lấy chúng tôi.
“Gϊếŧ chúng! Dùng cung tên đi! Nhắm mắt bắn cũng trúng nữa!”
Cũng như lần trước, phần lớn số tên bắn ra trượt, nhưng dần dần cũng nhiều con bị trúng tên.
Vậy mà cứ mười con bị gϊếŧ thì có năm mươi con lại hiện ra.
“Cá- Cái quái?! Chúng là thứ gì thế?!”
“K- Không sao.
Chúng vô hại…”
“Rõ ràng có thái độ thù địch mà!”
“...Dời địa điểm.
Tôi cảm thấy không ổn khi cứ trông thấy chúng thế này.”
Chúng tôi di chuyển, nhưng… chúng cứ liên tục nhân lên lan rộng ra các khu vực xung quanh.
Không ngờ khu rừng này lại chứa nhiều đến vậy.
Rất khó để ước tính số lượng chính xác.
Bất cứ nơi nào chúng tôi đi qua đều có nhiều Raran đậu trên nhánh cây cách đó không xa.
Đã bị gϊếŧ gần hơn cả trăm rồi mà còn không ảnh hưởng gì tới chúng.
“T- Tốt quá, trúng ba con.
Nhưng chúng ta tiêu diệt nhiều vậy rồi mà vẫn…”
Một cung thủ than phiền.
Liền sau đó, khoảng mười con hiện ra vây lấy anh ta.
“Eh…? Eh…?”
Chúng lao tới anh ấy nhanh chóng.
Anh ta gào thét, nhưng đồng đội xung quanh cũng kinh hoàng.
Họ hướng những mũi tên về phía đó.
“Đ- Đừng bắn! Khoan đã!”
Họ tung ra vô số đòn ma pháp và phóng tên.
Vài Raran bị hạ, nhưng phần đông chúng đã biến đi.
Người lính xấu số ở giữa chết vì dính nhiều mũi tên, nhưng cơ thể anh ta cũng có dấu hiệu khô héo và teo lại.
Lũ Raran liền vây lấy một người khác.
Anh ta la hét vùng vẫy cố trốn thoát nhưng bị chúng đổ dồn lên người ngay tức khắc.
Đợt tung đòn thứ hai cũng chết nhiều con kể cả anh ta.
Tôi kinh hãi khi tưởng tượng nếu mình bị trường hợp tương tự.
“S- Sao đây Grodel?! Thế mà là không nguy hiểm đó hả?”
“Th- Thần không hiểu, sao chúng…”
“Đ- Đốt khu rừng đi! Nhanh lên! Nếu là lửa, chúng có thể sẽ không dám đến gần!”
“V- Vâng!” “Rõ!”
Những pháp sư liên tục thổi lửa vào hàng cây, mặc dù những đơn vị của họ chưa hoàn thành việc sắp xếp.
Trong lúc vội vã, mọi người chuẩn bị đường thoát hiểm và những thủy pháp sư tập hợp.
Tôi cũng quyết định rời khỏi đây.
Khi bỏ chạy, tôi cảm thấy chúng vẫn tiếp tục gia tăng số lượng xung quanh.
Có một điềm báo khi chúng tụ tập lại và màu sắc những tán lá cây nhạt dần.
Không lâu sau, mấy chiếc lá rụng xuống.
Chưa kết thúc, những thân cây khô héo đổ ngã chặn đường lui của chúng tôi.
Lũ ngựa hoảng loạn dừng lại.
“Đừng ngưng chạy! Nhảy qua… hơ?”
Một lượng lớn Raran trèo lên chân con ngựa của tôi.
“Uooooh!”
Tôi vội nhảy xuống, rút kiếm lùi ra xa.
Chúng buông khỏi những nhánh cây như mưa rơi.
Thảm thực vật nơi chúng bước qua héo úa, ánh sáng của chúng ngày càng rực rỡ hơn.
Một cảnh tượng đáng sợ khó mà nhận ra chúng từng được xem là lũ sinh vật rừng vô hại..
: Hồi Kết Cho Kiếm Vương (Góc Nhìn Của Tolman)
Hàng loạt Raran có mặt thành khung cảnh màu xanh lá chói lọi.
Thảm thực vật xung quanh khô héo và chết đi, rồi chúng bị thiêu rụi bởi màu ngọn lửa lan rộng.
Cả hai ánh sáng lục và đỏ hòa trộn lẫn nhau.
Những đám Raran mất dần khi chúng chìm vào giữa con khác.
Mấy thân cây bị đổ bùng cháy chặn đường rút lui của chúng tôi.
Tôi không biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa.
Hay là tôi không còn ở trần gian mà đang ở hỏa ngục?
Chỉ có thể quan sát cảnh tượng đang diễn ra với thanh kiếm trên tay không biết làm gì.
Cảm thấy cơn nóng ở sau lưng, tôi vùng dập tắt ngọn lửa sắp chạm tới mình rồi hoàn hồn trở lại.
Đoàn binh sĩ hỗn loạn làm tôi nổi cơn giận.
“Kgh! Gϊếŧ chúng! Ta không biết tại sao chúng tụ lại một điểm! Nhưng gϊếŧ đi! Các ngươi đang làm gì thế hả?!”
Cả khi nghe thấy tôi chửi bới, chúng cũng ngại hành động.
Những gì chúng làm được chỉ là nhìn nhau ngơ ngác.
Lý do gì tôi thừa biết rõ.
Lũ Raran quả thật quá đáng sợ.
“Gϊếŧ chúng mau! Các ngươi cứ đứng đó là chết cả lũ đấy! Ai có công hạ được chúng sẽ có phần thưởng đặc biệt! Các ngươi biết ta không hề keo kiệt mà! Nhanh mà làm đi!”
Một cung thủ vươn tên khi nghe lời khích lệ.
Khi tôi nghĩ sẽ đủ tăng cường ý chí thì có mười con Raran bao vây lao lên người hắn.
Đám binh sĩ khác nhìn thấy khoảng khắc hãi hùng đó liền vứt vũ khí chạy tán loạn.
Một số cố trèo qua thân cây bị cháy khiến cơ thể chúng cũng bùng lửa lăn lóc quằn quại.
Nhiều Raran hơn kết thành một khối khổng lồ chất chồng.
“Mang ta theo với! Ai đó…!”
“Lối này! Ngài Tolman!”
Tôi nhìn thấy Grodel kéo cổ áo một pháp sư mang đi.
Đó là một người có thể dùng thủy thuật.
Tôi vội đuổi theo.
Ngọn lửa đã lan lên người tôi phần nào, nhưng giờ không còn lúc phải hoảng sợ điều đó nữa.
Khi đang chạy, tôi ngã lộn người và dập tắt được phần bị cháy một cách may mắn rồi theo kịp pháp sư của Grodel.
Phần lớn quần áo cháy rụi khiến tôi bán khỏa thân.
Sử dụng thanh kiếm của mình như một cây gậy chống, tôi lảo đảo về phía Grodel.
Tại sao, tại sao tôi lại chịu khổ sở và liều mạng thế này?
Tôi tóm lấy áo của Grodel, mắt không nhìn rõ vì máu chảy trên trán.
“......”
Hắn dừng bước.
“Ngươi làm gì vậy?! Đi đi chứ!”
“N- Ngài Tolman, đó là…
“H- Hở?”
Những binh sĩ gần đó gào thét tuyệt vọng.
Nghe từ phía sau tôi… rất có thể là lũ Raran.
Tôi chùi sạch máu lên áo của Grodel để quay lại nhìn.
Khối Raran khổng lồ trước đó nén lại thành kích cỡ một con voi.
Nó hóa thành quái thú với nét mặt thịnh nộ.
Phát ra ánh sáng màu xanh lục như bọn chúng, chỉ riêng đôi mắt là rực đỏ.
Con thú ấy hướng mặt lên trời.
“UOoooooooOOOOOOOH!”
Nó hú một tiếng chói tai.
Âm thanh vang khắp khu rừng, cùng một đám mây mưa dày đặc ngưng tụ bên trên như nghe theo hiệu lệnh.
Thời tiết thay đổi trong nháy mắt với cuồng phong nổi lên và mưa rơi xối xả.
Chính con thú ấy gọi ra sao?
Tôi vô thức khụy xuống.
Grodel cũng thể hiện hành động tương tự.
“K- Không thể nào, là Carbuncle ư…?”
Thật vậy, giống loài ấy được diễn tả với hào quang lấp lánh và viên đá quý đính trên trán.
Con thú trước mặt tôi khớp hoàn toàn.
Tôi không ngờ nó lại to lớn đến thế, lại còn tập hợp từ các Raran, thật sự ghi chép ban đầu về nó còn quá thiếu thốn.
Có thể đã từng có nhân chứng tận mắt nhìn thấy và nghĩ nó giống với ma thú rồi hóa thành lời đồn.
Nhưng chỉ có một sự thật quan trọng.
Nếu mang được nó về, tôi sẽ thành vua.
“A- Ai đó! Mau hạ nó đi! Cố đừng có làm rách da nó quá! Bao nhiêu tiền ta cũng cho! Bất cứ thứ gì các người muốn! Nhanh lênnnn!”
Số ít binh sĩ còn lại lao đến.
Sẽ thành công thôi.
Dù gì nó cũng chỉ là đám Raran yếu đuối tập hợp lại.
Tôi đã mắc sai lầm trước đó khi ném mọi người vào rắc rối, vì vậy mà họ bỏ chạy để không phải chịu chết, nhưng giờ chỉ một mục tiêu duy nhất, họ sẽ làm được...
“UOoooooooOOOOOOOH!”
Hú lên, con thú giơ cao cả hai chân trước rồi đập xuống đất.
Lực xung kích thậm chí lan tới cả vị trí của tôi.
Kết hợp với gió bão, cú sốc ném tôi ngã xuống vũng lầy lội.
Phun bùn ra, tôi thấy mặt đất bên dưới con thú ấy nứt toác, giữ chặt lấy đám binh lính.
Nó cắn vào đầu một người không thương tiếc.
Rồi dùng chân nghiền nát cái xác ứa máu và bước tới nạn nhân tiếp theo.
Bò lết giữa vũng bùn, tôi chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra.
Tiếng mưa gió ầm ĩ cùng với sỏi đá xào xạc.
Bộ thứ gì khác đang tới ư?
Tôi lồm cồm đứng dậy tới chỗ Grodel.
“G- Grodel! Hạ nó!”
“Không thể, ngài Tolman! Khi chúng ta còn có đội hình hoàn hảo thì được, nhưng nhìn hậu quả của đám lính ngu ngốc đó kìa…”
“Ta là người sẽ lên làm vua! Đừng chống lệnh ta! Hạ nó nhanh! Để ta còn lên ngôi! Nếu ngươi không làm được thì chết đi! Chết! Chếtttt!”
Tôi hét vào mặt Grodel đến mức rách cả khóe miệng.
Hắn tỏ ra giận dữ rồi đá vào bụng tôi.
“Gofuh!”
Không kịp phản ứng, thanh kiếm vụt khỏi tay khi tôi lộn nhào.
“Ta còn lâu mới chết, lão khốn! Đồ phiền phức! Bò dưới đất mà biến thành thức ăn cho con quái đó đi!”
“Ngươi! Phản bội!”
Hắn dần bỏ đi với người pháp sư bên cạnh.
Tôi chỉ có thể nhìn.
Cơn bão, tiếng hú của con thú kia và âm thanh không gian bị xáo trộn dữ dội…
Chúng inh ỏi đầy lỗ tai tôi.
Tôi không biết mình run rẩy vì mưa lạnh hay sợ hãi con thú đó.
“G- Grodel! Làm ơn quay lại! Cứu ta, Grodel!”
Lời cầu cứu của tôi liệu có bị tiếng ồn áp đi hay do họ không quan tâm mà chẳng một ai hồi đáp.
Cuối cùng, con dã thú ấy đã dằn xé xong một người lính và nhìn lấy tôi.
Nó từ từ tiếp cận.
“L- Làm ơn! Ai cũng được! Giúp với! Sao lại không ai tới?! Các người đang làm gì vậy?!”
Tôi nắm lấy thanh kiếm rồi bỏ chạy thục mạng.
Tiếng chân của nó đến gần hơn.
Tôi không thấy bất kỳ ai ở phía trước.
Bỏ qua mệnh lệnh của tôi, ai cũng tự tìm con đường chạy trốn cho mình.
“Hannibal! Lapar! Alan! Cứu tôi! Các anh ở đâu? Azalea, Azaleaah! Sao cậu không ở đây!? Giúp với, Azaleaaaah! Azaleaaah!”
Khi bị vấp ngã, tôi trông thấy Grodel và pháp sư ở đằng xa.
“Grodeeel! Chỉ mình ngươi thôi! Nếu ta còn sống trở về sẽ cho ngươi ném trải tất cả những hình thức tra tấn mà thế giới biết đến! Fuha, fuhaha, fuhahahahahah! Hahahahahaah!”
Có lẽ vì nỗi sợ và tức giận mà tôi bất giác cười to.
Nhưng tôi thấy tình huống của mình không đáng vui chút nào.
Tôi làm gì thế này?
Bản thân cũng chẳng hiểu nổi.
Và rồi, làm gãy đổ những hàng cây, một quả bóng bí ẩn xuất hiện, nó đè chết Grodel và pháp sư.
Tôi hoảng hốt lùi lại, nó bỗng chậm dần rồi dừng hẳn, đặt chân ngay trước tôi, hai cái cổ vươn ra.
“O- Ouroboros?! Azalea, cậu thất bại rồi! Đồ ngốc!”
Tôi bò qua một bên tránh khỏi nó.
Ở phía này, con dã thú đã trừng tôi bằng đôi mắt rực lửa.
Tôi co rúm người thất thần.
: Hồi Kết Cho Kiếm Vương
Khung cảnh khi tôi đến nơi thật hỗn độn.
Những thân cây bị thiêu cháy trơ trọi nghiêng theo gió bão.
Khác với những bóng người đang bỏ chạy, tôi thấy Tolman co rúm người sợ hãi.
Không… thứ khiến tôi chú ý hơn cả là con quái thú khổng lồ ở phía sau hắn.
Người nó tỏa ánh sáng màu xanh lục bảo, một viên đá quý rất lớn đính trên trán cùng gương mặt dữ tợn.
Ngoại hình tương tự loài chó hoặc sói.
Đây chắc chắn là mục tiêu của chúng.
Có vẻ chúng đã dụ được nó ra nhưng thất bại trong việc triệt hạ nên chạy tứ tán.
Con thú có liếc qua tôi nhưng tiếp tục trừng mắt với Tolman như không quan tâm.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Chủng loài: Sói Rarag
Trạng thái: Hợp thể, Phẫn nộ (mạnh)
Cấp độ: /
HP: /
MP: /
Tấn công:
Phòng thủ:
Ma thuật:
Nhanh nhẹn:
Hạng: B
Kỹ năng đặc trưng:
〖Vô hiệu nhận điểm kinh nghiệm: Cấp -〗 〖Sinh vật hợp nhất: Cấp -〗 〖Giảm thiểu trạng thái: Cấp 〗
〖Hồi phục HP tự động: Cấp 〗 〖Cảm quan: Cấp 〗
Kỹ năng kháng:
〖Kháng vật lý: Cấp 〗 〖Kháng ma thuật: Cấp 〗 〖Kháng độc: Cấp 〗
〖Kháng tê liệt: Cấp 〗 〖Kháng sợ hãi: Cấp 〗 〖Kháng buồn ngủ: Cấp 〗
〖Kháng nguyền rủa: Cấp 〗 〖Kháng hóa đá: Cấp 〗 〖Kháng chí mạng: Cấp 〗
〖Kháng bùa mê: Cấp 〗 〖Kháng thuộc tính hắc ám: Cấp 〗 〖Kháng suy yếu: Cấp 〗
Kỹ năng cơ bản:
〖Bào mòn sức lực: Cấp 〗 〖Bào mòn thể lực: Cấp 〗 〖Thần giao cách cảm: Cấp 〗
〖Cắn: Cấp 〗 〖Gầm: Cấp 〗 〖Tự tái tạo: Cấp 〗
〖Động thổ: Cấp 〗 〖Cầu mưa: Cấp MAX〗 〖Gió bão: Cấp MAX〗
Danh hiệu:
〖Vị thần dữ tợn: Cấp -〗 〖Vệ thần rừng xanh: Cấp -〗
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Sói Rarag?
Hợp nhất?
Chẳng lẽ là bầy R- Raran…?
【〖Sói Rarag〗: Quái thú hạng B】
【Loài Raran hấp thụ sinh lực của cây cối, thông thường không gì gϊếŧ được chúng】
【Nhưng khi có nguy hiểm kéo đến, chúng hút lượng ma lực lớn đến mức thực vật khô héo, sử dụng nguồn năng lượng đó để chuyển hóa thành sói Rarag, triệu hồi mưa gió để dập tắt hỏa hoạn và dùng cả sinh mạng để trừ khử kẻ thù bên ngoài】
【Do có thể hô giông bão gọi động đất, nó được ví như thần thú của thiên tai】
T- Thế ư?
Vậy là nó đã từng dùng hình thái này để phá hủy ngôi làng của tộc Lithovar trong quá khứ.
Một kiểu tự vệ vô thức khi bị chọc giận.
Tôi tăng mức độ dò chừng và để ý nó với ít thái độ thù địch nhất.
Thế mà nó không hề có phản ứng gì.
Nghĩ lại, tộc Lithovar có kể với tôi rằng ngôi làng bị chôn vùi mất một nửa.
Loài Raran có lẽ chỉ gọi mưa để dập lửa nhưng vô tình gây phá hoại.
“Azalea! Azalea! Cậu ở đâu?! Cứu tôi! Azalea! Làm ơn nhanh đến đây đi! Cậu đâu rồi, Azaleaaaah!”
Tôi nhìn xuống, tên Tolman đang gào khản cả tiếng.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
〖Tolman Dongonnof〗
Chủng loài: Con người
Trạng thái: Bình thường
Cấp độ: /
HP: /
MP: /
Tấn công: +
Phòng thủ: +
Ma thuật:
Nhanh nhẹn:
Trang bị:
Tay: 〖Thanh kiếm Grim: A-〗
Body: 〖Giáp ngực Mithril: B〗
Kỹ năng đặc trưng:
〖Ngôn ngữ Grisha: Cấp 〗 〖Thiên tài kiếm thuật: Cấp 〗
Kỹ năng kháng:
〖Kháng chém: Cấp 〗
Kỹ năng cơ bản:
〖Hồi sức: Cấp 〗 〖Múa kiếm: Cấp 〗
Danh hiệu:
〖Bá tước Dongonnof: Cấp -〗 〖Ăn bám lên cấp: Cấp 〗
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Tolman Dongonnof…
Bá tước hử?
Dẫu sao, không nhầm được hắn là kẻ chủ mưu.
Yếu xìu vậy mà đứng đầu tất cả, lại còn chức cao trọng vọng như thế.
Khi tôi từ từ đưa chân trước lên, mắt hắn mở to và tái mặt thảm khốc.
“H- Hức! Dừng, dừng lại! T- Ta không thể chết ở nơi quái quỷ này được! Azalea, gϊếŧ nó! Gϊếŧ chết con Ouroboros! Azaleaaah!”
Tôi chỉ giữ chân bên trên hắn.
Gương mặt hắn ướt đẫm cả nước mưa lẫn nước mắt lê lết dưới bãi lầy.
“Haaa! Haaa! Azalea, Azaleaah!”
Cô bạn ngó xiên tôi.
...Không phải.
Chỉ là, có điều tôi luôn tự hỏi.
Liệu bình yên có thật sự trở lại với tộc Lithovar dù tôi có gϊếŧ hắn đi không.
「......」
Có lẽ tưởng rằng đã thoát nạn khi thấy tôi nương tay, Tolman dùng mọi sức lực còn lại gào lên.
“Ph- Phải rồi! Nếu ngươi gϊếŧ ta, vương quốc Ardesia sẽ không để yên! Toàn thể đất nước, không, cả những vương triều khác sẽ săn đuổi ngươi tới cùng! Một con tà long cực kỳ nguy hiểm tiêu diệt toàn bộ tư quân của ta! Vấn đề nghiêm trọng này sẽ được biết tới! Ngươi có chạy đi đâu cũng vô dụng! Dù mạnh đến cỡ nào thì cũng sẽ có một người anh hùng hoặc vị thánh diệt trừ ngươi! Đó là chuyện không thể tránh khỏi!”
...Nếu hắn nhắc tới tên anh hùng ở Harenae thì tôi býe bye từ đời nào rồi.
Tôi đoán tin vui này hắn chưa kịp biết.
Có lẽ thông tin bị giấu giếm, đặc biệt là khi tên anh hùng ấy cho thấy bản chất thật của mình là loại người thế nào, họ chắc chắn không muốn nó bị lan truyền ra.
“N- Nhưng, nếu ngươi thả ta đi, ta sẽ giữ im lặng và nói dối rằng chỉ là vụ tai nạn! Ta không quan tâm chuyện ngươi đã gây ra với những binh sĩ! Họ có thể được thay thế! Riêng ta thì không thể chết được! Ta, ta sẽ là vị vua tương lai của Ardesia…!”
Hắn điên cuồng nói với tôi.
Chắc hắn sợ tôi không hiểu rõ ngôn ngữ loài người, vì vậy mà vung cử chỉ loạn xạ.
Hắn nói đúng những gì tôi đang lo ngại.
Vị thế của hắn càng cao, ảnh hưởng về sau càng lớn.
Sự việc về cái chết của hắn sẽ là tin tức sốt dẻo.
Không chỉ vấn đề một con rồng gϊếŧ chết hàng trăm người mà tình tiết của vụ án sẽ bị đồn thổi.
Chuyện nên gϊếŧ hắn hay không phụ thuộc về nhận thức của tôi.
Qua những lời hắn nói, tôi đã biết con đường mà mình nên chọn.
Một bước lùi thật xa.
Tolman run sợ dùng tay che đầu, nhưng khi rụt rè nhìn lên, gương mặt cứng đờ của hắn nở nụ cười.
Hắn nhìn về sói Rarag, rồi chạy tới chỗ tôi.
“P- Phải đó! O- Ouroboros, gϊếŧ thứ kia đi để giúp ta trở thà…!”
Tôi cuộn gió ở cánh, tung 〖Phong trảm〗 xuống phía trước.
“...Eh?”
Mọi món đồ ở trên cổ Tolman rơi ra.
Nét mặt thể hiện rõ sự bàng hoàng.
Và rồi đầu hắn rớt xuống.
Tôi lo sợ bộ tộc Lithovar sẽ bị xem là nguy hiểm rồi chịu cảnh tàn sát.
Nhưng có vẻ họ chẳng phải là mối quan tâm đối với hắn.
Vẫn tầm thường so với một con ác long.
Sự thật về lý do 〖Thợ săn đói khát〗 tấn công ngôi làng không phải vì trả thù hay loại trừ hiểm họa mà vì lợi ích cá nhân của Tolman.
Nếu con người biết tôi đã rời khỏi khu rừng này, họ sẽ không bị nhắm làm mục tiêu nữa.
Tôi từng nghĩ nên ở đây bảo vệ họ, nhưng sẽ chỉ càng thu hút thêm nhiều kẻ thù.
Sự kiện lần này quá tàn khốc rồi.
Vẫn còn nhiều kẻ trong binh đoàn sống sót.
Sự tồn tại của tôi rồi sẽ được biết đến rộng rãi.
Tôi hoàn toàn có thể ngăn chặn việc ngôi làng bị xóa sổ, thế nhưng để không gánh chịu thiệt hại là chuyện khó tin.
Không thể biến nơi đây hóa thành chiến trường chỉ vì tôi.
: Thu Xếp
Kẻ đứng đầu 〖Thợ săn đói khát〗 đã chết.
Gần như cả quân đoàn cũng bị tiêu diệt, những tên sống sót tìm đường rút lui.
Bộ tộc Lithovar cuối cùng đã được yên bình.
Tôi quan sát cơn mưa dập tắt từng ngọn lửa.
Lát nữa là sẽ xong thôi.
Hướng về phía ngôi làng tôi tỏ ra nhẹ nhõm.
Một lần nữa… tôi lại phải rời đi.
Không biết Aro sẽ chấp nhận thế nào đây.
Nếu biết tôi sắp chia tay, chắc chắn sẽ rất buồn và giận.
Cô nhóc vẫn còn chút vương vấn với quê nhà.
Tôi đoán con bé sẽ bỏ đi mà không giải quyết vấn đề này.
Chuẩn bị phải nói lời tạm biệt rồi.
Không biết cách nào để giải thích rõ với họ bây giờ, tôi nghĩ họ sẽ kiên quyết giữ tôi lại…
Hoặc ít nhất hãy nói với sư tế.
Tôi lại nhìn về phía ngôi làng, sói Rarag bước đến.
Nó đang chú ý tới những ngọn lửa đang lụi tàn rồi bỗng quay sang tôi.
「Ngươi định rời khỏi đây ư, rồng hai đầu?」
Ooh… Ra là loài sinh vật này có thể dùng 〖Thần giao cách cảm〗 khi hợp nhất.
Xin lỗi, khi nãy có lẽ tôi đã hơi quá cẩn trọng.
「Nếu không có ngươi ở đây, chúng chắc chắn sẽ thiêu cháy toàn bộ khu rừng. Bọn ta sẽ phải chết」
Dù được xem là Vị thần dữ tợn, tôi nghĩ họ sẽ hơi khó tính một chút, nhưng không phải.
Đã vậy tôi sẽ nhờ họ giúp đỡ.
Sau khi tôi đi khỏi khu rừng, hãy thay mặt bảo hộ cho tộc Lithovar.
Tôi không biết liệu chuyện gì khác sẽ đến.
「...Những gì bọn ta làm là loại trừ các tác nhân làm hại tới khu rừng. Họ rất ít quan tâm tới. Chỉ là một chủng loài yếu đuối và gán những cái tên kỳ lạ cho bọn ta」
Nhưng khi tôi gặp một trong số các người, không phải đã dẫn tôi tới chỗ ngôi làng kia đó sao.
Kết quả là tôi đã sớm triệt hạ Manticore, thấu hiểu được sự tình bên họ và đạt được thành quả trong việc hòa giải giữa hai ngôi làng, cơ mà…
Bộ chỉ là sự trùng hợp ư?
Hay là chú chỉ trông chừng họ?
「...Đừng quá mong đợi ở bọn ta. Nhiệm vụ hàng đầu là bảo vệ thảm thực vật ở đây. Hơn nữa với những con người quá mạnh bọn ta vẫn sẽ chịu chết」
Ồ, OK.
Dù thật ngắn ngũi nhưng cám ơn về tất cả nhá.
「Lòng biết ơn phải từ bọn ta. Vì nghĩ ngươi là một con ác long nên bọn ta theo dõi rất sát sao, nhưng cuối cùng lại được ngươi giúp đỡ」
...T- Theo dõi tôi.
À mà thôi kệ.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện nó nhìn về đống hỗn độn lúc tôi lăn tới đây.
Nguyên một hàng cây cối nằm bẹp lép.
Nó gãi cổ rồi nhìn tôi.
Đang vội… bởi vậy… Ehehe.
Thấy tôi cúi đầu xin lỗi, nó kêu lên như đang cười rồi quay đi biến vào khu rừng.
...Còn vài chuyện tôi cần phải giải quyết.
Những tội lỗi này nên để tôi gánh chịu thay vì tộc Lithovar.
Hướng về con đường tôi đã tạo nên, ngó lại chỗ sói Rarag vừa rời đi, tôi bắt đầu 〖Lăn〗...
Gãy đổ sẵn hết rồi nên chả sao.
Tôi đi tìm cậu kiếm sĩ nhân thú kia.
Cậu ta bất tỉnh ở đây nhưng giờ không thấy đâu.
Cứ tưởng những đứa trẻ mang cậu ấy theo, chợt thấy đang quỳ bên cạnh xác của Azalea.
Trông thấy tôi, cậu ta lấy tay áo lau mặt rồi cầm kiếm đứng dậy.
Có lẽ nghĩ tôi trở lại để gϊếŧ chết mình.
Dù đã nắm sẵn kiếm trên tay nhưng không có tý tinh thần chiến đấu nào.
Do vai bị đá rơi trúng nên máu thấm ra.
Máu cũng ướt cả bên mắt phải nên tầm nhìn bị hạn chế.
Cậu ta cố đứng vững là nổi thôi.
Tôi sử dụng 〖Hóa nhân thuật〗.
Cậu ấy tỏ ra kinh ngạc, nhưng nhìn lại xác của Azalea và xông lên vung kiếm.
Tôi hạ thấp người hất tay vào chuôi kiếm.
Cậu ta bị đẩy ngược lại đập lưng vào vách đá khụy xuống.
“Có thể cậu đã muốn liều chết, nhưng bình tĩnh đi, tôi sẽ không gϊếŧ cậu.”
Nell ngồi xuống, hít thở sâu mà không nói gì.
Chắc không ngờ là tôi nói được nên hơi ngạc nhiên.
“Cậu dùng chính cơ thể mình để bảo vệ lũ trẻ. Tôi không tin những kẻ khác ngoài cậu. Chỉ có một yêu cầu thôi. Khi trở về nơi cư trú của con người, tôi muốn cậu kể lại rằng bộ tộc Lithovar bắt những người lữ khách để hiến tế cho Ouroboros.”
Cậu ta há hốc mồm.
Tôi nhìn xung quanh và chỉ về ngọn núi phía xa.
“...Phải rồi. Nói rằng con rồng đi theo hướng đó, xa về phía bắc. Tôi dự định sẽ lại lên đường, ừm… tôi cũng định tiết lộ bản thân rồi nên không đáng bận tâm nữa.”
Nếu thuận lợi, mọi mối lo ngại về thiệt hại và cuộc xung đột này sẽ chỉ tập trung vào tôi.
Phần lớn những binh lính chạy thoát chỉ chứng kiến cảnh tôi gϊếŧ đồng đội của họ.
Cho nên dù sức ảnh hưởng của Nell không đáng kể thì lời của cậu ấy vẫn có sự tin tưởng.
“T- Tại sao? Anh là gì…”
Tâm trí rối loạn, cậu ta cố đứng dậy nhưng không thể.
“Tôi có bị công kích bao nhiêu lần thì cũng thoát nạn thôi. Vì vậy hãy sống sót mà trở về báo cáo lại.”
Tôi lùi lại hóa giải hình dạng.
Cơ thể trở lại kích thước cũ và cái đầu thứ hai vươn ra.
Trong chớp mắt tôi đã về trạng thái rồng hai đầu.
Tôi quay sang cô bạn khẽ gật đầu.
“Gaah!”
Cô ấy sử dụng 〖Hồi sức tăng cường〗 giúp vai của Nell lành lặn.
Khi trước chúng tôi không có đủ MP nhưng giờ ổn rồi.
Tình trạng của cậu ta đã tốt hơn.
Không có nhiều nguy hiểm nếu như chạm mặt quái thú trên đường trở về.
Nell nhìn chằm chằm từ phía sau, tôi quay lại ngôi làng.
: Tạm Biệt Bella
Sau khi đã nhắn nhủ cho Nell, tôi trở về làng.
Trên đường đi, tôi tình cờ nhìn thấy Bella đang chữa trị cho những chiến binh bị thương.
Cô ấy cùng một nhóm người mang họ về từ chỗ chiến trường.
Nhận ra tôi, họ mừng rỡ chạy lại.
Bella giúp họ bĩnh tĩnh lại, giao công việc cho người bên cạnh rồi nhanh chóng đến chỗ tôi.
Cô ấy nhắm mắt niệm chú 〖Thần giao cách cảm〗.
「Ngài Long thần! Tất cả lũ trẻ bình an rồi! Mọi chuyện đã kết thúc!」
Cô nàng khá hào hứng, trong khi lúc nãy còn ngăn những người khác muốn đến gần với tôi.
Một nụ cười mệt mỏi trên gương mặt đang nhắm của cô ấy.
Mới còn trẻ mà đã phải chịu áp lực làm sư tế giao tiếp với Long thần, hòa giải cả ngôi làng, lập kế hoạch đối phó với kẻ thù, chỉ huy thực chiến cũng như điều trị.
Nhưng bản tính trẻ trung vẫn không đổi.
Tôi nhìn cô ấy hiện giờ rất ra dáng.
Cuối cùng đã xong rồi.
Những tai họa đổ xuống bộ tộc Lithovar cũng qua.
Con Manticore, hiềm khích giữa hai ngôi làng, số lượng Abyss tăng lên kỳ lạ… cùng với đoàn tư quân của tên quý tộc ngớ ngẩn đó.
Khu rừng từng một thời nguy hiểm này sẽ dễ sống hơn một chút.
...Nhưng cũng thật đáng tiếc vì tôi sẽ rời đi.
Không có nghĩa là hoàn toàn vô nghĩa.
Tôi không nghĩ tới chuyện tiêu cực đâu.
Bình yên đã đến với bộ tộc và khu rừng.
“...Ngài Long thần?”
Không chắc tôi định làm gì, Bella hỏi.
Nhận ra mình vô tình mở miệng nói, cô ấy lại vội nhắm mắt…
Đừng lo, tôi hiểu được ngôn ngữ thông thường mà.
Nhưng hiện tại rất khó để giải thích.
“Gaa…”
Cô bạn nhắc tôi bằng một ánh nhìn chớp nhoáng.
Tôi đành lắc đầu, hít sâu một hơi rồi truyền ý nghĩ tới Bella.
Xin lỗi, tôi định sẽ rời bỏ ngôi làng.
Một số kẻ thù vẫn thoát được nên chúng biết rõ tôi ở đây.
Chắc chắn cả khu cư trú của con người bên ngoài rồi sẽ biết.
Nếu điều đó xảy ra, rất có thể cả khu rừng sẽ hóa thành hỏa ngục.
“Eh, eh…?”
Mắt cô ấy vẫn nhắm nhưng tỏ ra hoang mang.
Nhận ra bầu không khí giữa hai chúng tôi, những tràn cười nói vui vẻ của tộc Lithovar phía sau bỗng im bặt.
「K- Khi vẫn còn ngài bên cạnh với chúng thần, chẳng cần phải biết kẻ thù là ai, chúng thần cũng không sợ. Vậy nên...」
Nhìn hàng lệ ướt đẫm trên gương mặt, tôi lắc đầu từ chối.
Không thể biết về sau còn có chuyện gì.
Tôi không muốn tộc Lithovar chịu liên lụy.
Những lời cuối cùng của Tolman khắc sâu trong tâm trí tôi.
‘Ngươi có chạy đi đâu cũng vô dụng! Dù mạnh đến cỡ nào thì cũng sẽ có một người anh hùng hoặc vị thánh diệt trừ ngươi! Đó là chuyện không thể tránh khỏi!’
...Dựa vào câu nói đó, những đối thủ tầm cỡ như tên anh hùng hay con Slime vẫn tồn tại ở thế giới này.
Không chừng chúng còn được chống lưng bởi 〖Thần ngôn〗.
Từ đầu bộ truyện tới nay tác giả có cho đứa nào là người tốt đâu.
GIờ tôi nổi tiếng quá trời luôn rồi, không thể cứ trốn mãi.
Tôi vẫn chưa từng gặp quái thú nào mạnh tương đương ở hạng A.
Sự xuất hiện của tôi được xem là sự đe dọa đáng kể đến thế giới.
Với cái chết của tên anh hùng, chắc chắn sẽ có vị thánh hay ai đó tới xin chữ ký của tôi mất.
Nếu có người mạnh hơn cả tên anh hùng thì có bao nhiêu chiến binh Lithovar phản công cũng không phải là đối thủ.
Tôi chắc chắn không muốn họ bị cuốn vào trận chiến đó.
Bị thúc giục, tôi không còn sự lựa chọn nào khác, đó cũng là một quyết định khó khăn.
Nhận ra tôi không có ý định ở lại, Bella siết chặt đôi tay trước ngực.
Nước mắt tuôn trào khi vừa hé mở.
“K- Không có ngài Long thần bên cạnh… thần biết làm thế nào… cả bộ tộc phải làm sao…?”
Quyết tâm của tôi rung động.
Cô ấy bày tỏ thật lòng như thế, tôi tự hỏi liệu mình có nên tiếp tục hay không.
Thật sự, tôi có thể bổ sung những vòng tuyến phòng thủ bên ngoài, nhưng không thể chắc chắn những kẻ đã từng nhắm tới bộ tộc Lithovar chuyển hướng về tôi.
Từ đầu tôi cũng đã… làm việc rất chăm chỉ.
Thỉnh thoảng nên tự thưởng cho bản thân một chút.
Tôi lại hướng đến những vùng đất không xác định…
Và lần này không thể hòa nhập.
Một Ouroboros không phải là quái thú có thể sinh sống bên cạnh con người.
Họ hoàn toàn không chấp nhận sự tồn tại của tôi.
Sức mạnh lại quá vượt trội.
Qua cuộc chiến với binh đoàn của Tolman, tôi hiểu rõ điều đó.
Bất kỳ thứ gì có thể dễ dàng tiêu diệt hàng trăm chiến sĩ chỉ có thể là thần thánh hoặc quái vật.
Một khi đã rời khỏi đây, tôi sẽ không tiếp xúc với loài người cho tới khi giải quyết được long dạng của mình.
Không biết sẽ phải tốn bao lâu.
Có thể là một năm hay vài thập kỷ.
Tuổi đời của một con rồng không chừng mất cả thiên niên kỷ.
...Thế nên cho dù chưa ổn, liệu lâu lâu tôi có thể trở về đây thăm hỏi được không?
Tôi chăm chú Bella trong lúc suy nghĩ, đoán được tôi có chuyện muốn thổ lộ, cô ấy lấy vạt áo lau nước mắt rồi nghẹn ngùng nhắm lại.
Bella… tôi sẽ…
...Đã suy tính được nhiều thế cơ rồi, vậy mà tôi cứng họng.
Sâu trong ý thức, lóe lên hình ảnh nhiều người Lithovar chết rải rác khắp khu rừng, và một tên anh hùng đứng giữa cười lớn.
Tôi không chắc liệu bộ tộc có luôn được an toàn.
Nhưng nếu còn nán lại đây, chắc chắn kẻ thù sẽ đến.
Tôi có một dự cảm kỳ lạ cho chuyện đó.
Những kẻ xấu của 〖Thần ngôn〗 là biết cỡ nào rồi đấy.
Tôi không biết sẽ là đối thủ, đồng minh hay một thứ phải chống lại.
Nhưng cho tới khi tôi chết, không thể đảm bảo còn chuyện quái gì tác giả sẽ nghĩ ra xung quanh tôi.
Tôi tiếp tục với Bella đang chờ đợi.
Biểu cảm có chút căng thẳng.
Tôi sẽ trở lại… vào một ngày nào đó.
Có thể là mười năm… hay thậm chí một trăm năm.
Nhưng tôi chắc chắn sẽ quay về.
Sự im lặng kéo dài trong vài giây.
Bella khóc nấc lên.
「Hiểu rồi ạ… Chúng thần sẽ chờ đợi. Cho dù thần không còn sống nữa thì cả bộ tộc vẫn sẽ chào đón ngài Long thần」
...Nếu thêm nữa sẽ làm giảm ý chí quyết đoán của tôi mất.
Thông cảm, tôi đành nhờ Bella giải thích lại cho tập thể nhé.
Tiếp theo là nói chuyện với Aro, lũ nhện và Mộc quái…
Bỗng tôi nghe thấy tiếng hụ ở phía ngôi làng.
Theo tôi nhớ đó là tiếng của truga, công cụ làm từ xương Grafant để truyền tin ở khoảng cách xa.
Chắc là ai đó đùa giỡn để ăn mừng chiến thắng.
Tôi cười, nhưng cử chỉ đó tắt ngay khi nhìn biểu cảm của tộc Lithovar.
Ai cũng lo sợ.
Tôi nhận ra truga không phải là thứ dùng để chơi.
“K- Không thể nào, kẻ thù vẫn còn tấn công…”
Bella xôn xao.
Cho dù bị tôi hâm mộ dọa nhiều đến thế rồi… vậy mà vẫn còn một tên ngốc muốn bị nhét hành ngập mồm?
Tôi nhanh chóng lao về phía phát ra âm thanh.
: Tiểu Đoàn Trưởng, Lôi Kiếm Lapar (Góc Nhìn Của Lapar)
“Ngài chỉ huy Lapar… Quả thật chúng tôi không còn tìm thấy bất kỳ binh sĩ nào khác. Bọn họ đều đã đào ngũ rồi.”, cô gái cấp dưới tên Paige quỳ xuống báo cáo với tôi.
“Hmm, ta hiểu. Chẳng thể trông đợi gì nhiều. Cám ơn sự cố gắng của cô. Vậy thì tự chúng ta tấn công bọn Lithovar lần cuối theo kế hoạch đi.”
“Hah!”
Binh đoàn 〖Thợ săn đói khát〗 đang trong tình trạng tan rã.
Tôi nghe một trong những thành viên nói rằng ngài Tolman cũng đã rút lui.
Phần lớn đơn vị theo cùng ngài ấy, Azalea chỉ mang theo ít người với nỗ lực diệt trừ con rồng.
Thông thường hành động sẽ là hỗ trợ Azalea, hoặc rời đi an toàn với nhóm còn lại.
Nhưng thật không thể tha thứ khi chúng ta phải bỏ chạy khỏi lũ man rợ trong rừng.
Azalea có ý định mang chiến lợi phẩm từ con rồng về, tôi tin anh ta không được may mắn vậy đâu.
Tôi chỉ trông thấy nó thoáng qua nhưng cũng đủ biết không phải đối thủ dễ chơi.
Ngài Tolman đôi khi có hơi cố chấp, mặc dù Azalea sáng suốt như thế nhưng vẫn xem trọng mệnh lệnh của ngài ấy hơn quyết định của bản thân.
Trong số nhiều người hấp tấp nóng nảy của 〖Thợ săn đói khát〗, Azalea là người duy nhất tôi công nhận đứng ngang hàng về công tác chiến lược với mình, chắc tôi đã đánh giá anh ta hơi quá.
Không biết bạn có cảm nghĩ gì nhưng anh ta liều mạng lắm.
Cứ thấy có cơ hội chiến thắng là vẫn thử, với nhiều khả năng có thể chết vô ích.
Nếu điều đó diễn ra thật, ngài Tolman sẽ trở thành trò cười, và chắc chắn sẽ bị loại khỏi ứng cử viên tranh giành ngôi vương.
Thậm chí ngài ấy có thể bị thất sủng trước vai vế hoàng gia, phản ứng dựa trên cảm xúc là không tốt.
Khi biết Azalea đang trên đường chinh phạt con rồng, tôi đã nảy ra ý tưởng tấn công ngôi làng khi anh ta làm nó vướng chân.
Tất cả có thể thất bại trong cả việc tóm được Carbuncle lẫn con rồng, nhưng phá hủy ngôi làng cũng giúp ngài Tolman lấy được chút danh dự.
Chúng tôi cũng có thể mang về thông tin của con rồng đó.
Vẫn sẽ có ít cơ hội mong manh đưa ngài Tolman lên làm vua.
Tôi cũng sẽ có được vị trí kỵ sĩ hoàng gia.
Hơn nữa, một khi Azalea chết, quân hàm của tôi sẽ được thăng tiến, trở thành thủ lãnh kế nhiệm của 〖Thợ săn đói khát〗.
Ngài Tolman chắc sẽ khó xử lắm đây, đối với tôi thì lại tốt.
Lần đầu nhìn thấy con rồng đó tôi đã kinh ngạc.
Cơ thể siêu to bự chảng, hai cái đầu quái gở đung đưa.
Nó triệu hồi vô tận những lưỡi chém bằng gió với đôi cánh cực kỳ rộng, cái nào cũng xé con người ra thành từng mảnh.
Khi nó bay lên, lát sau lại có một vụ long trời lở đất ở địa điểm khác.
Chỉ cần quan sát nó từ xa, tôi đã nhận ra mối nguy không thể lường trước được nên nhanh chóng tháo lui.
Có thể nói một vài đơn vị khác trông thấy sẽ chê cười chúng tôi, thật ngớ ngẩn.
Đúng hơn là tôi đang giữ cái đầu lạnh.
Bởi chính con rồng mà 〖Thợ săn đói khát〗 tiêu tan, cắm đầu bỏ chạy.
Không muốn tham gia những trận chiến không cần thiết với tộc Lithovar, tôi đã lén tránh mặt.
Có lẽ do chúng không có thời gian nên không có kẻ truy đuổi nào theo chúng tôi.
Giúp cho hành động lần này khả thi.
Khi giả vờ rút quân, tôi đã cử vài toán binh dò xét xung quanh làng tìm sơ hở phòng thủ.
Cơ hội đã đến.
Không thể hoàn hảo hơn nữa.
Câu hỏi duy nhất là Azalea cầm cự được bao lâu mà thôi.
Những binh sĩ bên cạnh tôi chỉ có bảy người trực tiếp báo cáo từ đơn vị năm mươi mốt, chẳng thành vấn đề.
Họ là những thành viên ưu tú nhất mà tôi đã chọn.
Không có con rồng ở đây, đối phó với lũ man rợ dễ như bẻ chân bọn côn trùng.
“Tiến lên. Nếu các anh thấy tên nào định báo động thì trừ khử ngay.”
“Rõ!”
Tiếng còi hú có thể vang đi khá xa.
Cẩn tắc vô áy náy, để chúng gọi được con rồng về sẽ rất rắc rối.
“Một khi đã vào làng, gϊếŧ mọi thứ bắt gặp. Trong khi chúng đang trở nên hỗn loạn, tôi sẽ dùng con át chủ bài tận diệt trong một lần. Đừng bị để lại phía sau khi tới thời điểm rút quân đấy.”
“Ngài sẽ sử dụng nó ư?”
“Đúng. Do nó khá nguy hiểm nên tôi không thích, nhưng việc bị con rồng giới hạn thời gian, tôi không có sự lựa chọn. Sao cũng được, nhanh lên. Thu thập thông tin sẽ tốn ít lâu. Nếu chậm trễ là toi mất.”
Tôi đưa kiếm lên cao, đoàn cấp dưới cũng năng nổ hô hào.
Khẽ cười, và chúng tôi đi theo con đường ít bị bắt gặp nhất do các trinh sát tìm thấy.
Paige dùng phép ẩn thân lên nhóm, chúng tôi xông lên.
Ngay lập tức đã tới chỗ bọn cảnh vệ Lithovar.
Có năm tên.
Nhờ có ma thuật hỗ trợ mà chúng tôi thành công khiến chúng bất ngờ.
Một tên hối hả đưa tù và lên miệng, bốn tên còn lại dùng giáo phản công.
“Bắn.”
Tôi chỉ kiếm về trước.
Bốn binh sĩ phía sau tôi giương cung cùng lúc.
Một mũi trên trúng cạnh hông tên cầm tù và làm hắn ngã xuống.
Tù và cũng bị phá hủy bởi mũi tên thứ hai.
“Uguuh!”
“Cậu Tatark!”
Giờ mà còn lo lắng cho kẻ khác, hoặc là chúng đang quá rảnh rỗi hoặc không đủ thông minh để nhận ra tình hình hiện tại.
Tên kia vẫn còn thở, nhưng không thể cử động được.
Tạm thời chẳng sao.
Mục tiêu bắn tên nhanh chống đổi sang bọn cầm vũ khí.
Nhưng quả là thứ có kinh nghiệm sống trong khu rừng đầy rẫy quái thú, chúng đã né được tất cả khi xông lên.
Thế cơ những mũi tên do đội hình bắn ra lao tới chính xác các vị trí mà tôi chỉ bằng kiếm.
Tôi buộc chúng va phải nhau khi đang tránh những mũi tên, rồi bắn bồi thêm vài phát với những tên bất cẩn.
Một tên gục ngã, rồi lại đứa khác.
Lưng chúng xuyên đầy vết tên bắn.
Tôi cảm thấy mình như một nhạc trưởng của giàn giao hưởng.
Điều khiển những mũi tên, tôi khiến chúng phải nhảy theo ý của mình.
Tôi tự ngân nga lúc nào không hay.
Nhưng tên Lithovar trẻ tuổi tránh đòn mưa tiễn nhanh nhạy hơn những kẻ khác, luồn giữa hai bên khi tiếp cận tới tôi.
Nhìn trẻ mà cao ráo ra phết.
Chuyển động của hắn không thuần thục, nhưng vì thế mà khó dự đoán.
Cứ như cách của những con thú hoang.
“Hmm.”
“Ta đến đây bọn quỷ! Baron này sẽ chết, nhưng ta sẽ kéo các ngươi theo…”
Hắn vung mũi giáo một đường rộng.
Có thể là kết quả của hành động khi đó, hắn đang tức tối.
“Ngươi đầy điểm yếu, thằng súc vật.”
Tôi dùng kiếm chặn mũi giáo, sau đó xoay cổ tay hất nó đi.
Cây giáo uốn cong vụt khỏi tay hắn.
Tới cuối cùng, lũ mọi binh chẳng thể xứng tầm với kiếm thuật mà tôi được rèn luyện từ nhỏ khi còn trong gia tộc Ranpard danh giá.
Đây là điều tốt nhất hắn đã làm được.
Tôi cứ tiếp tục làm theo kế hoạch thôi.
“Grr, n- ngươi!”
Hắn do dự trong ít giây nhưng vẫn dùng tay trần lao tới, mặc cho tôi đang ở trên lưng ngựa và cầm kiếm.
Bộ tưởng làm tôi hết hồn được sao?
Chỉ là chút nỗ lực tầm thường.
Khả năng suy luận của hắn kém thật.
Đúng là đám người rừng mà.
“Ta sẽ cho ngươi thấy tại sao ta được mệnh danh là Lapar lôi kiếm.”
Tôi giơ kiếm lên trời tập trung ma lực.
“〖Lôi trảm〗!”
Thanh kiếm chói lòa trong tia sét, tôi tiếp cận tới hắn.
Bỗng nhiên không gian bao phủ trong sương mù.
“Hử?”
Tôi mở to mắt và đâm kiếm vào bóng hình phát hiện giữa màn sương.
Cảm nhận được lực tác động, tôi nhếc môi cười nhưng im bặt ngay.
Đó không phải con người.
Chỉ là đất.
Một khối đất thô thiển.
“Chậc! 〖Đất sét〗 nhỉ? Vậy là đối thủ có kỹ năng ma thuật đã xuất hiện. Nhưng đừng tưởng đánh lừa được ta!”
Tôi điều chỉnh nhịp thở và nâng cao phòng bị tìm kiếm.
Có một cảm giác yêu tà.
Nó cách không xa, có hình dáng con người.
Ở ngay vị trí tên cầm tù và ngã xuống.
“Kia! Phóng tên!”
Cấp dưới nghe theo mệnh lệnh giương cung đồng loạt.
“〖Gió lốc〗!”
Lượng lớn mũi tên bị cuốn bay bởi cơn gió dữ.
Đồng thời cũng phân tán sương mù mỏng lại.
Phía trước gã trúng tên là một đứa con gái Lithovar mắt đỏ.
Lượng ma tố thật lố bịch.
Tôi đoán ả có thể tiếp tục chặn những mũi tên vô số lần.
Không ngờ chúng còn một pháp sư mạnh mẽ đến thế.
“...Ai- Ai đây? A- Aro? Con là Aro đúng không?”
Gã được con bé đó cứu tỏ ra bất ngờ, há hốc sợ hãi nhìn chằm chằm vào mặt ả.
Ả bước lại gần vuốt lên vết thương trên bụng của hắn.
Sau một lúc nhăn nhó, ả rút mũi tên ra.
“Argh, aagh!”
Hắn kêu la đau đớn.
Ả hướng về cái cây cao chót vót phía sau.
Cái cây lắc lư nhẹ, nửa thân dưới bừng sáng, vết thương nhanh chóng liền lại…
Cái gì, ả vừa dùng 〖Hồi sức〗?
Tôi lấy tay dụi mắt.
“A- Aro… con là Aro?”
Khóc nức nở, hắn bước lại cô ả.
Biểu cảm của hắn vui mừng đến độ bạn không thể tin rằng trước đó hắn đang cận kề cửa tử.
Riêng ả lại có cảm xúc phức tạp, rồi nhìn về phía ngôi làng.
“...Hãy trở về làng thông báo.”
“...!”
Hắn ngạc nhiên.
Như chợt nhớ tới vai trò của mình.
“N- Nhưng, ta không thể để mặc con ở nơi nguy hiểm này được…! Ta sẽ yểm trợ, con hãy đi về làng…!”
Binh sĩ của tôi bắn một mũi tên về phía cô ta.
Ả giơ tay niệm chú 〖Đất sét〗.
Một khối đất trồi lên chặn lại.
“...”
Gã đàn ông nhận ra không thể trì trệ thời gian, nghiến chặt răng, hắn chạy về ngôi làng.
“Ta nhất định sẽ trở lại! Đừng chết!”
Ả thể hiện sự cô đơn khi nghe lời nói và như khẽ lẩm bẩm gì đó, rồi quay lại lườm lấy tôi.
Tôi lùi ngựa lại trong thoáng chốc, nhưng giữ kiếm sẵn sàng.
“Để xem một đứa con gái nhỏ nhắn biết tý ma thuật mà nghĩ gì dám chống lại Lapar lôi kiếm chứ…”
“Ngài Lapar cẩn thận!”
Tôi nghe thấy tiếng động phía sau nên vội nhìn lại.
“Không may ta vẫn còn ở đây!”
Là tên to con tự gọi là Baron khi nãy.
Như được làm từ ma thuật, hắn nhắm tới tôi với cây giáo bằng đất.
“Guuh!”
Tôi chặn lại khiến mũi giáo vỡ tung thành cát bụi.
Khuất tầm nhìn, hắn dùng hết sức lao lên.
Không thể phản ứng, tôi ngã khỏi ngựa.
“Ngươi… 〖Lôi xạ〗!” (Bức xạ sấm sét)
Tia sét từ thanh kiếm của tôi phân tán ra mọi hướng.
Hắn vội tránh ra.
Nhân cơ hội đó tôi lấy lại tư thế.
Hắn tiếp tục mất vũ khí, nhưng ả ta lại đưa tay lên và cây giáo mới xuất hiện bên cạnh hắn.
Hắn phủi vết trầy do lăn dưới đất rồi cầm giáo tiếp tục.
“...Tôi không biết cô là ai, nhưng cám ơn. Nhờ cô hỗ trợ phía sau nhé.”
“Lũ man rợ thấp hèn! Tốt lắm, hãy tan thành tro bụi trước lưỡi kiếm của ta!”