: Tiểu Đoàn Trưởng, Lôi Kiếm Lapar (Góc Nhìn Của Lapar)
Nắm lấy ngọn giáo bằng đất, hắn lao tới.
Dường như hắn có năng lực nào đó, mặc dù chẳng hơn một tên chiến binh liều lĩnh.
So về sức mạnh và vũ khí, tôi vượt trội hơn hẳn.
Nhưng nếu trúng phải những đòn ma thuật của ả mắt đỏ kia sẽ rất phiền toái.
Bên tôi có nhiều người hơn.
Không nên trì hoãn lâu ở đây.
“Hai người các cậu, bỏ cung tên đi mà tới hỗ trợ tôi. Còn lại để mắt ả phù thủy.”
“Vâng!”
Hai trong số bảy cấp dưới cất cung tên rồi rút kiếm đến bên cạnh tôi.
Năm người còn lại thúc ngựa bao vây đứa con gái theo các hướng.
Nếu họ cùng bắn tên thì ả không thể nào chặn được hết cả.
Hai binh sĩ bên tôi xông lên.
Một người đỡ cú đánh, người kia nhắm vào thân thể hắn.
Hắn ta bỏ vũ khí lùi lại, rồi liền nhảy vào con ngựa của người bên phải.
Cô ấy đã thủ sẵn vũ khí rồi.
“Có lẽ không cần tôi phải ra tay nữa.”
Mặc dù hắn có thể chất hơn một chút so với cấp dưới của tôi.
Nhưng lợi thế là hai chọi một.
Đối với tôi hắn còn yếu lắm cơ, Lapar lôi kiếm.
Cô ấy vung kiếm.
Cứ ngỡ sẽ trúng, bỗng cây giáo bằng đất phát nổ làm tung bụi mù.
“Mu…”
Cô ta phải lấy tay che chắn.
“K- Khốn khϊếp! Raah!”
Không nhìn thấy gì, người lính của tôi vẫn tung cú đâm.
Chắc chắn thanh kiếm đã trúng thứ gì đó trong lớp bụi cát.
Vẻ mặt cô ấy đã bình tĩnh hơn, liền trở lại cau có.
Khi lớp bụi lắng xuống, hắn dùng vai đỡ lấy lưỡi kiếm, đứng vững vàng dù đang bị chảy máu.
Hắn giữ chặt thanh kiếm khiến cô ta không tài nào rút ra được.
“Uooooraah!”
Lấy tay trái giật thanh kiếm, hắn dùng tay phải tung cú đấm móc ngay vào vùng thái dương.
“Oboh!”
Cô ấy ngã ngựa rơi xuống đất, nôn thốc nôn tháo.
“Cách chiến đấu thô bạo…”
Cả hai chúng tôi trừng lấy nhau, hắn cầm lấy thanh kiếm đâm ở vai.
“Sao thế? Ngươi chỉ đứng đó nhìn à!?”
“Tên bẩn thỉu!”
Sự tự mãn của hắn thật khó chịu.
Tuy đã loại được một người, nhưng chúng tôi vẫn giữ lợi thế.
Nếu tôi nghiêm túc, những kẻ như hắn không đáng để bận tâm.
Việc gián đoạn khi nãy thật bực mình.
Tôi kiểm tra lại ả phù thủy khả nghi.
Ả vẫn đang tập trung đối phó với năm binh sĩ bên tôi.
Chống đỡ mọi hỏa lực bằng 〖Đất sét〗, nhưng rồi tới lúc ả sẽ hụt hơi thôi.
Xem ra ả không thể tiếp tục hỗ trợ tên này nữa.
Việc thi triển phong thuật và thổ thuật liên tục như thế hẳn phải có rất nhiều ma lực.
Nước da của ả đang xấu đi, gần tới giới hạn rồi.
“Đáng khen hai ngươi đã cầm cự được lâu đến thế trước đội hình ưu tú của ta.”
Tôi hội tụ ma thuật vào thanh kiếm biến nó trở lại thành tia sét.
Đối đầu trực tiếp sẽ ổn, tôi phải đảm bảo giành được phần thắng.
“Ta sẽ thực hiện theo yêu cầu của ngươi, tên mọi rợ. Này Marcus, chia ra hai bên.”
“Được!”
Người lính còn lại của tôi tách ra đi đến phía đối diện.
“......”
Hắn đảo mắt giữa hai người để giữ chúng tôi trong tầm quan sát.
Vô dụng thôi.
Càng chú ý cả hai thì càng bất cẩn.
Không nên tốn nhiều thời gian nữa.
Giải quyết trong một lần luôn.
“...Hmm?”
Màn sương lại dày lên.
Cùng chiêu thức khi ả phù thủy thực hiện.
Tôi thấy ả đang cúi gục yếu ớt giữa những bức tường đất.
Hai mũi tên cắm trên vai.
Rõ ràng ả đã sử dụng gần hết sinh khí và ma lực.
Chỉ là sự cố gắng cuối cùng vô nghĩa.
“Đủ rồi! Dùng kiếm kết liễu ả đi…”
Bỗng có cơn đau dữ dội đập lên vai tôi.
Tôi vội quay lại trông thấy một con nhện đen có mặt nạ trắng nham hiểm đậu trên vai.
Chắc chắn nó có độc vì cảm giác nóng bỏng đang lan truyền ra.
“G- Gì!”
Tôi vung tay hất nó ra, nó biến mất vào giữa lớp sương.
Không nhìn được, có thể nó đang treo người trên sợi tơ gần đây.
Tôi chưa từng nghĩ rằng lại có một đối thủ âm thầm đến từ phía trên.
Tiếng la hét từ binh sĩ của tôi vang lên.
Xem ra không chỉ có mỗi con nhện đó.
“B… Bình tĩnh! Quan sát cẩn thận, tập trung cả thính giác! Gϊếŧ ả phù thủy đó thì lớp sương sẽ tan thôi!”
Tôi nhắm mắt lại dựa vào trực giác.
Không hiểu tại sao mà ả lại phát ra sự hiện diện rất lạ.
So với những tên kia thì khác biệt.
Sau khi xác định được vị trí của ả, tôi thử tiếp cận khi chú ý xung quanh.
Tôi nghe thấy tiếng gào thét của một binh sĩ ở hướng đó.
“U… Uwaaaah! Aaaah!”
Lao tới nhanh hơn, tôi nhìn thấy người đó bị ả phù thủy ôm chặt từ phía sau.
Khi buông ra, anh ta đã ngã khụy xuống.
Tôi không thể nhìn rõ mặt anh ấy giữa lớp sương, cứ như sinh lực bị rút cạn vậy.
“Gì, gì thế kia…?
Hơn nữa khi nãy ả gần chết mà.
Cũng không thấy những mũi tên ghim trên người nữa.
Một đối thủ đáng sợ.
Tôi cứ xem ả như một phù thủy bình thường, nhưng có gì đó lạ lắm.
Vì ả chưa nhận ra tôi, cứ chém ả là được.
Lúc chuẩn bị kiếm, có thứ bám lấy chân phải của tôi.
Một cánh tay trồi lên từ mặt đất.
Rồi tiếp tục hai, ba cái tóm lấy.
“Chết-...”
Ả hướng mặt về tôi giơ cả hai tay.
“〖Gió lốc〗!”
Cơn cuồng phong dữ dội kéo đến, xé tan màn sương.
Không thể di chuyển được, tôi đón phải nó trực diện.
Cơn lốc thổi tung và quăng quật cơ thể tôi.
Tôi rơi mạnh xuống đất.
Ý thức choáng váng.
“Lũ thối tha, ta....”
Tôi tựa lên cái cây gần đó đứng dậy.
Nhặt thanh kiếm lên vung nhẹ để kiểm tra lại tình trạng.
Phần vai trúng độc không còn linh hoạt nữa.
Tôi đành dùng tới tay trái.
Quan sát xung quanh… để tìm xem binh sĩ nào còn chiến đấu được.
Ba người còn đứng vững.
Họ thở hối hả nhìn khắp nơi.
Những thứ trông như vụn tơ nhện bám trên người.
Vậy là không chỉ có một con nhện.
Tôi vẫn có thể cầm cự được.
Đã nắm được kỹ năng của bọn chúng.
Không tài nào tôi có thể thua trước một trận chiến thiếu yếu tố thủ đoạn thế này.
Phải nhanh tổ chức lại để tiến vào làng…
Chúng tôi đã tốn rất nhiều thời gian và bị chấn thương.
“Các ngươi khiến ta nổi nóng rồi. Kế sách hèn hạ đến đây là kết thúc…”
Ngay sau đó, tiếng còi hú vang ra khắp rừng.
Gã đàn ông chạy về làng đã quay lại, cùng mười lăm chiến binh khác bên cạnh.
Thêm một cái tù và dự phòng hắn mang theo.
Chúng tôi hết giờ rồi.
Tiếng động ấy sẽ kêu gọi con rồng hai đầu.
Ngôi làng cũng sẽ trong trạng thái cảnh giác cao độ.
Tệ hơn là đội hình của tôi gần như bị tiêu diệt, lại phải đối phó với con ả phù thủy ghê rợn và đám chiến binh mới.
Cơ hội chiến thắng quá mong manh.
Chuồn là thượng sách.
“...T- Ta, phải chịu thua trước lũ thấp kém…? Đáng ghét…”
“Đầu hàng đi! Các ngươi hết đường lui rồi!”
Một tên bên bọn chúng lên tiếng.
“...Ta mà hết đường lui ư?”
Nghe những lời đó, tôi bật cười.
Chúng không hiểu vị trí của mình rồi.
Mà thật tôi phải công nhận.
Tôi đã đánh giá thấp quân lực của kẻ thù nên không thể hoàn thành nhiệm vụ.
“L- Là sao!”
“Ta chấp nhận từ bỏ ngôi làng. Nhưng các ngươi sẽ xong đời. Chỉ còn mỗi ta sống sót mà thôi.”
Buồn thay… tôi muốn dùng nó để xóa sổ ngôi làng kìa.
“C- Chờ đã ngài Lapar! Sự chuẩn bị vẫn chưa…!”
“Không có thời gian. Tốt nhất các anh hãy rời khỏi đây thật nhanh.”
“Không thể nào…!”
Ba binh sĩ còn lại vội vã leo lên ngựa.
Lũ chiến binh Lithovar giương cung lùi lại.
Chúng không hiểu đâu, chỉ tốn công vô ích mà thôi.
: Tiểu Đoàn Trưởng Lapar Lôi Kiếm Góc Nhìn Của Lapar
“Một, hai, ba… Hừ, tổng cộng mười bảy tên hử?”
Tôi chỉ ngón tay đếm số lượng chiến binh.
Đây sẽ là màn phải rất hoành tráng, nhưng thương tích trên người tôi cũng không nhỏ.
Ở tình trạng hiện tại ít gì tôi vẫn chịu rủi ro.
Lượng ma lực sử dụng trong trận chiến cũng tiêu hao nhiều.
Tôi cũng có thể bị lũ quái thú tấn công trên đường rút lui, vì vậy để tiết kiệm được một phần ma lực, tôi sẽ giảm số lượng cần gọi ra.
Hai mươi chắc đủ để tôi tẩu thoát.
“Hắn là thủ lĩnh! Đừng do dự! Chặn lại trước khi hắn kịp làm gì đó!”
Bọn Lithovar dừng lại vì trông thấy tôi có dấu hiệu lạ, nhưng trước sự sốt ruột, một tên tổng lực lao tới.
Hừm, xem như hắn là vật hiến tế đầu tiên nhé.
“〖Triệu hồi diện rộng〗! Ra đây, bầy chuột Trell!”
Lấy tôi làm trung tâm, ánh sáng màu vàng mở rộng.
Bên trong, hai mươi con chuột cỡ lớn vàng tơ xuất hiện.
Trên chân và đuôi chúng không có lông, để lộ phần da thịt đỏ hồng.
Tia lửa điện chớp tắt giữa hai cái sừng lớn màu trắng trên trán.
“Chuuu” “Chuu”
“Chuu” “Chua” “Chuu”
Chúng là chuột mang thuộc tính lôi.
Kích cỡ tương đương em bé, tuy khả năng tấn công yếu nhưng bù lại rất nhanh nhẹn.
Khi nhận ra những mối nguy hiểm đe dọa mạng sống, chúng sẽ vào trạng thái vô cùng kích động và nhảy tới liều chết với bất kỳ đối tượng nào.
Lũ chuột lắt léo lên nhau xung quanh tôi.
“Chúng… là gì thế! ?”
Tên chiến binh đang lao tới chùn bước.
“Tiếp theo, 〖Điên dại〗.
”
Tôi niệm chú lên bầy chuột gần với hắn.
Biểu hiện của chúng hung hăng hơn rồi tấn công hắn.
“Ghừ! Bọn ma thú này…!”
Hắn cố đâm chết lũ chuột.
“Chịu tan xác đi nhé.
”
Tia lửa điện nhanh chóng hội tụ trên sừng của chúng.
“〖Đất sét〗!”
Ả phù thủy mắt đỏ ra tay.
Mặt đất trồi lên giữa hắn và bầy chuột.
Hừ… chán biết mấy.
Nhưng nó không phải 〖Tường đất〗, chỉ là 〖Đất sét〗thông thường.
Dù linh hoạt hơn khi sử dụng, nó lại tốn nhiều ma lực hơn, nên sức phòng thủ vẫn yếu hơn tính đặc thù của 〖Tường đất〗.
Nếu ả chỉ thi triển được mỗi kỹ năng đó thì nó không thể chống lại nổi cả bầy chuột đâu.
Lũ chuột cắm sừng vào khối đất.
Sừng chúng nóng đỏ lên và đầu phồng to ra, phát nổ thành những tia sét.
Phần than cháy vương vãi khi khối đất thổi tung hất bay tên chiến binh ở bên kia.
Khói đen bốc lên từ người hắn.
Hmm… chưa chết à?
Mà thôi chẳng sao.
Những tên khác hô lên chạy đến chỗ hắn.
“Đừng bất cẩn thế chứ! Đó là bẫy!”
Gã lớn tuổi hét, nhưng đã quá muộn.
Từng con chuột một đang hóa thành màu đỏ.
Chúng sẽ tự hủy khi cảm thấy nguy hiểm.
Hơn nữa khi chứng kiến đồng loại của mình đã chết, chúng biết có kẻ thù xung quanh và sẵn sàng tấn công.
Hay nói cách khác, chỉ cần khiến một con 〖Điên dại〗 là chuỗi phản ứng sẽ kích hoạt.
Bầy chuột Trell đi vòng qua tới chỗ bọn Lithovar.
Cũng có một số con nhắm tới tôi.
Dĩ nhiên tôi đã chuẩn bị sẵn biện pháp đối phó rồi.
Thế nên tôi mới gọi chúng ra.
Tôi giơ cao thanh kiếm rồi hội tụ ma thuật.
“〖Lôi xạ〗.
”
Tia sét từ thanh kiếm đánh xuống khắp khu vực.
Vì vậy mà khiến lũ chuột thay đổi mục tiêu sang bọn Lithovar.
Khi một con chuột trông thấy thứ gì đó giống chiếc sừng mang tia sét, chúng sẽ nghĩ là đồng loại và không tấn công.
“Khư khư… Món quà này ta phải dành cả trí tuệ dành tặng, để trả lại cái ơn khiến Lapar lôi kiếm ta phải rút lui.
Cố hết sức mà chạy nhé, lũ cặn bã.
”
“U, uu… Ngài Lapar… Cứu…”
Con chuột lao tới chỗ một binh sĩ bị hạ bởi lũ nhện.
Nó phát nổ, tay chân máu me gì bắn cả ra.
“Anh làm uổng phí một con chuột rồi… Giỏi thật.
”
Chứng kiến sức phá hoại trước mắt, bọn chúng tái mặt rời đi.
Tôi nhìn mà thấy mắc cười, rồi thông thả quay đi.
Nhưng một lát sau có tiếng chân hì hục, tôi vội rút kiếm.
“Ngươi đơn độc, ta sẽ không để thoát đâu!”
Gã cao to sắp vung mũi giáo về phía tôi.
Khi nãy hắn đã mất đi vũ khí nên chắc nhặt của ai đó làm rơi.
Có một con chuột đuổi theo phía sau.
“Hừm, ngươi định kéo ta cùng chết chung à…? Tuy nhiên-”
Tôi chặn mũi giáo rồi chém xuống.
Dù tránh được cú trực diện, vai phải của hắn cũng bị đứt khá sâu và một đường ở phần hông.
Hắn ngã xuống đất.
“Guu… gu, khốn…”
“Chúng ta đều đã bị thương, nhưng năng lực giữa cả hai rất chênh lệch.
Trước đó ngươi đã chiến đấu rất tốt chỉ vì nhờ có ma thuật hỗ trợ, đừng tự tin quá tên mọi.
”
Gương mặt hắn căm ghét, tôi nhìn con chuột ở phía sau rồi ung dung đi khỏi đó.
Nó đang đến chỗ hắn rất nhanh.
“〖Gió lốc〗!”
“Hơ.
”
Là giọng của ả phù thủy, tôi bắt đầu chạy nhưng vẫn ngoái lại nhìn.
Một cơn lốc nhỏ hiện ra cuốn lấy con chuột.
Nó ném con chuột qua khỏi người tên kia.
Tôi đã để ý từ xa nên có thể thoát dễ dàng.
Con chuột phát nổ trên không.
Thịt máu rơi vung vãi xuống đất.
“Hừ…”
Hắn tuy cũng chịu ảnh hưởng bởi cơn gió nhưng còn hơn là tan xương nát thịt.
Đó là mục đích từ ban đầu của ả.
“! Hở?”
Sao ả vẫn tung ma pháp được?
Nhìn sơ qua cứ như không bao giờ hết ma lực vậy.
Ả sử dụng bao nhiêu lần rồi nhỉ?
Tôi nhìn lại ả lần nữa trong sự bối rối.
Cả nguyên tố phong và thổ cuộn trào xung quanh ả.
Nhiều tên chiến binh bị thương bởi trận ma thuật nhưng không một ai chết do bị phát nổ.
“Không… K- Không thể nào, thật lố bịch… Đó là chuyện không thể…”
Chỉ mỗi một người mà đủ sức ngăn cản sự càn quét của hai mươi con chuột?
Lượng ma lực của ả ta quá kỳ quái.
Sao vậy chứ.
Tôi quan sát kỹ lại ngoại hình.
Màu da của ả tối lại và nứt vỡ, mái tóc khô cứng xơ rối.
Ả trông già đi hàng chục tuổi chỉ trong vài phút, chỉ có màu mắt đỏ vẫn thật dữ tợn.
“Kh- Không phải người!?”
Vốn nghĩ đã lạ.
Thảo nào ả có thể giữ lấy một binh sĩ và hút cạn sinh lực của anh ta.
Khả năng sử dụng ma thuật liên tục cũng đáng chú ý.
Làm thế nào mà ả tự chữa trị vết thương trên người mình ngay lập tức.
Trên người cũng tỏa ra tà khí nữa.
“Xác sống…! Chậc, phiền phức chết đi được!”
Nhưng rõ ràng là nó đã tới giới hạn.
Do thiếu hụt năng lượng, phần da chết bong ra và nó đang cố trụ vững.
Không có dấu hiệu nó có thể đuổi theo tôi.
Thật buồn là tôi không gϊếŧ được tên nào cả, chính con xác sống đó gây rắc rối, mà đến lúc tôi phải đi rồi.
“! Hm?”
“U… uu…”
Con chuột cuối cùng hướng thẳng tới một tên Lithovar đang nằm dưới đất.
Chính là tên đã chạy về làng gọi thêm sự giúp đỡ và mang tù và.
Nhớ lại thì hắn có nói chuyện với xác sống.
Giữa chúng có mối quan hệ nào đó.
Xét về độ tuổi có thể là hai cha con.
“Khư khư… tốt.
Ít ra ta cũng hả giận.
”
“Aa… VaAAAaH!”
Xác sống hét lên.
Tôi chỉ thấy cánh tay trái của nó to lên phủ bằng đất, sau đó lao người chắn ở giữa.
Nó dùng tay còn lại để che chở cho tên kia trong khi tay trái đưa ra chống đỡ.
“Chu…”
Con chuột đã nổ tung.
Xác sống đón nhận xung kích của vụ nổ, da thịt bằng đất vỡ nát để lộ cả xương.
Nó ngã nằm ngửa, xương hàm há to.
“! ! ”
Rời đi đủ xa, tôi dừng lại để ngó nghiêng.
“Aro! Con có ở đó không? Aro!”
“Aino! Aro đã bị hiến tế cho Manticore mà! Cô nhớ chứ! Cậu Tatark chắc đã nhầm lẫn! Làm ơn giữ bình tĩnh! Cô không ra đó được, Tatark đã nhắc rồi?”
“Đừng mà! Kiềm chế lại đi!”
Có thêm nhiều kẻ khác kéo đến.
Tổng cộng năm người.
Quân tiếp viện…
Nhưng chúng trông không phải chiến binh.
Tôi nhận ra mình phải nhanh rời đi càng sớm càng tốt.
“Kyaaaah! Quái thú!”
Một kẻ hét lên khi nhìn thấy xác sống.
“Đ… Đó là Aro?”
“Aino! Đừng lại gần! Nh- Nhanh trở về đi!”
Một người phụ nữ cố gắng chạy lại chỗ xác sống trong khi những người khác kéo tay lại.
Xác sống vươn cánh tay yếu ớt về phía bà ta nhưng bị một người đàn ông ngăn ở giữa.
Nó siết bàn tay lại, rồi chạm vào mắt cá chân của hắn.
Ngay sau đó, nó được bao trùm trong ánh sáng kỳ lạ, còn hắn ngã xuống đất.
“Nó… Nó đã hút gì đó khỏi tôi! Tôi không còn cảm giác ở tay nữa!”
“Xác sống! Gϊếŧ nó!”
“C- Cậu nhầm rồi! Con bé đã cứu chúng tôi…”
“Là Aro! Tôi chắc chắn! Sau khi bị hiến tế, con bé hóa thành oan hồn trở về để nguyền rủa chúng ta tới chết!”
Tôi lắc đầu rồi chạy đi mất.
“Hừm… đám ngu ngốc.
Tiếc là ta không tự ra tay được, nhưng ả rồi cũng sẽ chết thôi… Ơ?”
Tôi nghe thấy âm thanh như vũ bão từ xa.
Nó ngày một lớn dần hơn.
Một sinh vật đang di chuyển với tốc độ khủng khϊếp.
Cảm giác déjà vu vậy nè.
Hướng đi này tệ rồi.
Trong suy nghĩ, tôi định lái sang chiều khác.
Liền một khối cầu khổng lồ ló dạng đốn hạ nhiều hàng cây.
.