Nhìn thi thể của Dư Thụy ngã xuống trước mắt, Tưởng Chu vội vàng chạy trốn khỏi hẻm nhỏ.
Không được mấy bước thì lại đụng vào người đi đường. Trên tay hắn còn vương đầy máu tươi, người qua đường báo cảnh sát.
Mãi cho đến khi cảnh sát gọi điện thoại tới, báo cho cô đi nhận dạng thi thể thì Phương Mẫn mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Lá thư của Dư Thụy không để lại sơ hở gì.
Không có ai biết rằng đó là lời từ biệt cuối cùng của cô ấy trước khi cô ấy quyết định dùng sinh mệnh của mình để tạo ra một nhà tù và khóa chặt Tưởng Chu ở trong đó mãi mãi.
Bọn họ chỉ cho rằng là do cô ấy đã phát hiện ra chuyện Tưởng Chu làm với bạn thân nên đi tới cảnh cáo, nhưng lại bị hắn thẹn quá thành giận thất thủ sát hại.
Cảnh sát chỉ hỏi Phương Mẫn: "Tưởng Chu từng nhiều lần áp dụng hành vi cưỡng ép gây rối với cô đúng không?"
Phương Mẫn gật đầu, cô suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Bà chủ của quán ăn và nhà trọ hôm đó có thể chứng minh, ngày đó tôi bị hắn chuốc rượu không có sức lực chống cự."
Sau đó quá trình dò hỏi kết thúc, cảnh sát chính thức đưa ra tố tụng với Tưởng Chu.
Tội c ư ỡ n g h i ế p cộng thêm tội cố ý giết người, gần như là chắc chắn sẽ lãnh án tử hình.
Mà Phương Mẫn dùng thành tích ưu tú thuận lợi tốt nghiệp, được phân tới một đơn vị công tác rất tốt.
Cô làm việc cẩn thận, năng lực xuất chúng, rất nhanh đã được lãnh đạo ưu ái.
Nhìn qua, dường như mọi thứ đều viên mãn.
Nhưng chỉ có Phương Mẫn tự mình biết, lá thư kia được cô cất giấu như trân bảo trong ngăn kéo ở tủ đầu giường, gần như mỗi khi trời tối đều sẽ cầm ra đọc một lần.
Trong thư, Dư Thụy nói với cô: "Đó không phải lỗi của cậu."
Từ đầu đến cuối đều là lỗi của kẻ phạm tội h i ế p d â m, cậu không cần cảm thấy xấu hổ.
Cái gọi là trinh tiết chẳng qua chỉ là một chiếc gông xiềng, thoát ra rồi sẽ đạt được tân sinh.
Tính mạng của mình không còn lại bao lâu, mình hy vọng cậu mọi chuyện đều tốt.
Bình an, hạnh phúc, sống thật viên mãn.
Nhưng....Đây không phải cô bạn Dư Thụy của cô.
Bạn thân Dư Thụy của cô, tính cách thiện lương mà nhu nhược.
Cậu ấy không có dũng khí quyết tuyệt được ăn cả ngã về không như vậy.
Vậy đó rốt cuộc là ai?
Phương Mẫn nhớ tới giấc mơ mà cô ấy dùng để ngăn cản mình và Tưởng Chu kia.
Nhớ đến thái độ căm thù và bất mãn lúc ban đầu của cô ấy với Tưởng Chu.
Cô bắt đầu thường xuyên mơ thấy Dư Thụy, hết lần này đến lần khác.
Nhưng lại không có kết quả.
Cuối năm kết quả tuyên án vủa tưởng Chu đã được phán quyết.
Tổng hợp tất cả các tội danh, hắn ta bị phán án tử hình lập tức thi hành.
Ngày hắn bị hành hình, Phương Mẫn ôm một bó hoa tới nghĩa trang.
Nhìn tuyết bay lả tả khắp đất trời.
Cô đứng trước mộ bia, trầm mặc nhìn chăm chú vào bức ảnh trên kia, mãi đến khi nước mắt đã rơi đầy mặt.
Cậu rốt cuộc là ai vậy, Dư Thụy?