Năm hai mươi lăm tuổi, Phương Mẫn và bạn trai của cô kết hôn.
Đối phương và cô đã yêu nhau hai năm, tính cách của anh ấy bao dung mà ấm áp, là đồng nghiệp cùng cơ quan với cô.
Năm thứ hai sau khi cưới bọn họ sinh được một cô con gái.
Cô bé theo họ của Phương Mẫn, tên là Phương An Ninh.
Sau khi An Ninh lớn hơn một chút, cô bé rất tò mò rằng tại sao trên bàn làm việc và trên tủ đầu giường của mẹ luôn đặt một tấm hình.
Mà người trong tấm hình đó bé cũng không hề quen biết.
Bé từng lén lút hỏi mẹ.
Lại chỉ nhận được một sự im lặng.
Ngay lúc Phương Mẫn nhìn tấm ảnh của Dư Thụy rất lâu vẫn chưa thể hồi phục tinh thần thì chồng cô đã ôm con gái đi.
Phương Mẫn nghe thấy chồng mình ở bên ngoài giáo dạy dỗ con gái: "Đó là người bạn tốt nhất thời đại học của mẹ con."
"Sau này cô ấy đã biến thành ngôi sao trên bầu trời."
"Nhưng mà khoảng cách của ngôi sao trên bầu trời và con người rất xa xôi, mẹ con và cô ấy rất khó gặp lại nhau. Nên về sau bé con không nên hỏi mẹ nữa, mẹ sẽ rất buồn."
Phương Mẫn vẫn đang ngẩn ngơ.
Cuộc sống của cô bây giờ hạnh phúc viên mãn, ai cũng hâm mộ.
Chồng cô ồn tồn lễ độ, khéo hiểu lòng người, cùng với Tưởng Chu nóng nảy dễ giận năm đó hoàn toàn là người của hai thế giới.
Phương An Ninh thông minh hiểu chuyện, thầy cô giáo ở nhà trẻ khi nào cũng khen không dứt miệng.
Nhưng tại sao đáy lòng của cô hình như có thứ gì đó thiếu mất một mảnh.
Lấp mãi không đầy.
Về sau Phương An Ninh trưởng thành, thuận lợi thi đậu vào trường đại học tốt nhất.
Với thu nhập của cô và chồng mình khi đó, muốn mua một căn hộ ở thành phố hạng nhất cho cô bé để ổn định cuộc sống cũng chẳng phải điều gì khó khăn.
Mỗi năm cô đều tới thăm Dư Thụy, ngồi trước mộ bia của cô ấy nói rất nhiều chuyện.
Cô nói bây giờ việc pha trà bằng bếp lò đang rất thịnh hành, Phương An Ninh kêu gào muốn làm thử ở nhà trước, mua bếp lò về nấu nhưng cuối cùng lại chẳng hề đụng vào.
Nếu cậu còn sống thì có thể tới nhà mình, hai chúng ta thử làm xem sao.
Cô nói con gái Phương An Ninh của mình kết hôn rồi, mới sinh một bé gái. Mình có đi thăm con bé, cô nhóc thật sự quá đáng yêu, giọng nói bi bô dễ thương lắm.
Cô nói bây giờ tình hình dịch bệnh đã ngày càng nhẹ nhàng, nói không chừng cũng sắp hoàn toàn kết thúc.
Nếu cậu còn sống thì bọn mình có thể đi du lịch vòng quanh thế giới.
Nói rất nhiều, rất nhiều.
Nhưng Dư Thụy vĩnh viễn chỉ nhìn cô cười, không lên tiếng.
Mãi đến ngày đó trời đổ tuyết lớn.
Lúc cô đi ra nghĩa trang thì có một con mèo lông cam sượt qua chân cô rồi chạy mất.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một đoạn trò chuyện.
"Mẹ ơi, ba quăng chết mèo của con rồi..."
"Nhụy Nhụy đừng khóc, mẹ cùng con đi chôn nó, sau này lớn lên chúng ta lại nuôi một con khác được không?"
Giọng nói đằng sau là của cô.
Nhưng một giọng nói trẻ con xa lạ khác là ai?
Nhụy Nhụy là ai?
Phương Mẫn đau đến nỗi đầu sắp vỡ ra, dường như có thứ gì đó đã bị che dấu ở trong cuộc sống thường ngày của cô.
Cô cố gắng tìm kiếm sự thật, lại luôn bị sương mù che phủ.
Thời gian trôi qua giống như nước chảy, Phương Mẫn qua đời vào năm cô thọ tám mươi chín tuổi.
Mỹ mãn hạnh phúc, vô bệnh vô tai.
Người quen đều nói đây là một đám tang vui vẻ.
Nhưng trước khi lâm chung cuối cùng cô cũng nhớ lại một người.
Nhụy Nhụy của cô, mang theo sứ mệnh liều lĩnh đến thời đại này cứu vớt cô.
Cái giá phải trả là con bé sẽ không được sinh ra.
Vĩnh viễn, biến mất trên cõi đời này.
Con gái của cô, yêu cô hơn bất cứ người nào trên thế gian.
Phương Mẫn khó khăn hé miệng ra.
Phương An Ninh vội vàng nhào tới: "Mẹ, mẹ còn muốn nói gì?"
"Nhụy Nhụy...."
Mẹ tới cứu con.
Lần này, đổi lại mẹ sẽ tới cứu con.