Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 183: chuyển biến (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ta thấy sự biến hóa của nàng, nói:

“Thác Bạt Thọ Thiện đã có ý niệm đem tước vị Khả Hãn truyền cho Thác Bạt Thuần Chiếu, lần phát động chiến tranh với Đông Hồ này chính là điềm báo cho việc Thác Bạt Thuần Chiếu lên ngôi Khả Hãn.”

An Dung cười nói:

“Nếu như mẫu phi muội nghe thấy huynh khen Thác Bạt Thuần Chiếu tốt như vậy, thì chắc chắn sẽ chửi huynh một trận.”

Ta cười nói:

“Ta chỉ nói tình hình thực tế, nếu như muội không tin có thể hỏi những người khác.”

Ta thấp giọng nói:

“Nghe nói nương nương định gả muội cho tam hoàng tử của Hán quốc là Hạng Đạt Thăng?”

An Dung gật đầu nói:

“Chuyện hôn nhân là do phụ mẫu làm chủ, muội cũng chưa từng gặp mặt Hạng Đạt Thăng, nên không biết hắn như thế nào.”

Ta thở dài nói:

“Hắn là tam hoàng tử của Hán quốc, tướng mạo coi như không tệ, nhưng mà... Theo như ta biết, tính tình của hắn nhu nhược, không được phụ hoàng hắn yêu thích, huống hồ...”

“Sao vậy?”

An Dung vội vã hỏi.

Ta lắc đầu nói:

“Căn cứ vào cục diện của Hán quốc bây giờ, hắn không có hi vọng gì trong việc thừa kế ngôi vị hoàng đế.”

Trong mắt An Dung hiện lên sự mất mát.

Ta nhân cơ hội nói:

“Hoàng muội, người làm ca ca ta có một câu thật lòng muốn nói.”

An Dung khẽ gật đầu nói:

“Hoàng huynh xin cứ nói.”

Ta thấp giọng nói:

“Nếu như ta là muội, chắc chắn ta sẽ chọn Thác Bạt Thuần Chiếu chứ không chọn Hạng Đạt Thăng.”

Thân hình của An Dung chấn động, ánh mắt nhìn thẳng vào ta.

Ta tiếp tục nói:

“Nếu như nói về Thác Bạt Thuần Chiếu thì cho dù là mị lực hay dung mạo đều hơn nhiều so với Hạng Đạt Thăng mạnh hơn nhiều, huống chi, hắn chính là thái tử Bắc Hồ, sắp được phong làm Đại Hãn thống lĩnh Bắc Hồ. Trong khi đó Hạng Đạt Thăng chỉ là một tamg hoàng tử của Hán quốc, tối đa hắn cũng chỉ an toàn được làm một vương gia mà thôi”

An Dung im lặng không nói, lâm vào trầm tư.

Ta biết tâm ý của nàng ta đã chuyển biến, tiếp tục giới thiệu, nói:

“Lấy dung mạo và thân phận của muội, một khi được gả vào Bắc Hồ thì sẽ làm hoàng hậu, còn nếu như gả tới Hán quốc, sợ rằng... Cả đời này chỉ có thể làm một vương phi không quyền không thế.”

An Dung bỗng nhiên nở nụ cười, cắn môi nói:

“Muội chợt phát hiện hoàng huynh rất thích hợp làm bà mối.”

Ta ngẩn người, lập tức bật cười ha hả.

Sau khi ăn cơm trưa xong, ta và Dực vương đi tới thư phòng, ta mang lễ vật của Sở Nhi chuẩn bị cho hắn.

Trong mắt Dực vương hiện lên sự kích động, cẩn thận cất quà đi.

Ta cung kính nói:

“Hiện giờ Sở Nhi bận bịu chuyện của Tuyên Thành nên không có cách nào trở về được.”

Dực Vương gật đầu nói:

“Bây giờ Khang Đô đang rung chuyển, nó ở lại Tuyên Thành là tốt nhất.”

Hắn thở dài nói:

“Dận Thao và Dận Lễ hai tên này đang gây chiến không ngừng, Đại Khang quốc khố trống rỗng, phụ hoàng con hết lần này tới lần khác muốn xây dựng tân cung, sợ rằng cục diện yên bình của Đại Khang không duy trì được bao lâu nữa.”

Ta tràn đầy đồng cảm gật đầu.

Dực Vương nói:

“Chuyện cầu thân với Bắc Hồ đã giải thích với phụ hoàng con chưa?”

Ta cười nhạt nói:

“Đây cũng không phải là vấn đề mà người quan tâm, cái người thực sự chú ý là khoáng sản của Tuyên Thành, yêu cầu con đem toàn bộ khoáng sản nộp lên cho triều đình.”

Dực Vương nhíu mày nói:

“Tuyên Thành vừa mới có dấu hiệu khôi phục, bệ hạ làm như vậy chẳng phải là dồn nó là con đường chết hay sao?”

Ta thở dài nói:

“Con đã thuyết phục được người một chút, nhưng mà chắc chắn một nửa là phải chảy vào trong quốc khố rồi.”

Dực Vương cười lạnh nói:

“Chắc là người định dùng nó để xây dựng tân cung.”

Ta sầu lo nói:

“Phụ hoàng xây dựng tân cung sẽ tăng thu thuế má, bách tính lại cực khổ rồi.”

Dực Vương nói:

“Không chỉ có như vậy, ta đã xem bản thiết kế của tân cung, quy mô vô cùng khổng lồ, muốn xây dựng phải cần một nguồn nhân lực lớn, chi độc chuyện này không cũng đã khiến dân tình oán thán rồi.”

“Chẳng nhẽ lại không có ai khuyên can hay sao?”

Dực Vương gật đầu:

“Các triều thần đều đã khuyên can, nhưng mà bệ hạ khư khư cố chấp, không lọt tai bất cứ ý kiến của ai cả, chuyện xây dựng tân cung đã được định rồi.”

Ta cười nhạt nói:

“Nếu như khuyên can không được, thì tốt hơn hết là bảo trì im lặng.”

Dực Vương nói:

“Chuyện Bắc Hồ cầu hôn, phụ hoàng con nói như thế nào?”

Ta thấp giọng nói:

“Người cũng chưa cho con đáp án chính xác.”

Dực Vương thở dài nói:

“Nếu như nhìn từ đại cục, kết hôn với Bắc Hồ đúng là có lợi, nhưng mà...”

Hắn định nói gì đó lại thôi.

Hắn đương nhiên là biết chuyện ta sẽ cưới tiểu công chúa của Bắc Hồ, nên giải thích:

“Bắc Hồ Khả Hãn Thác Bạt Thọ Thiện đã ở trước mặt mọi người nhắc tới chuyện này, hài nhi cũng không đáp ứng, đang chuẩn bị một lý do thật tốt để cự tuyệt.”

Ánh mắt của Dực vương lóe sáng, hắn thấp giọng nói:

“Vì sao phải cự tuyệt?”

Ta hơi sững sờ, không biết hắn có ý gì đây.

Dực Vương nói:

“Cưới Bắc Hồ tiểu công chúa là một cơ hội để củng cố địa vị rất tốt của con, đối với công việc của Tuyên Thành lại càng thuận lợi, sẽ nhận được một cơ hội phát triển rất tốt.”

Ta đã sớm nghĩ tới chuyện này, nhưng chưa hề nói với bất kỳ ai.

Ta thở dài nói:

“Hài nhi là lo lắng cảm thụ của Sở Nhi...”

Dực Vương nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai ta nói:

“Dận Không, ta tin Sở Nhi sẽ không trách con, huống hồ con cưới tiểu công chúa kia cũng chỉ vì mục đích chính trị, chứ không có tình yêu thực sự, Sở Nhi sẽ lo lắng vì đại cục mà thôi.”

Trong lòng ta kích động, ta vẫn lo lắng Dực vương phản đối chuyện này, không ngờ tới là hắn lại có thể biểu thị đồng ý ở trước mặt của ta, chuyện cưới hỏi với Bắc Hồ đã không còn trở ngại gì rồi.

Dực Vương nói:

“Nếu như muốn trở thành người làm đại sự, đương nhiên phải nghĩ cho đại cục, con phải không ngừng nỗ lực vì mục tiêu cuối cùng, xây dựng tất cả những điều kiện cho sự thành công.”

Ta vái một cái thật sâu, biểu thị sự tôn trọng với Dực vương.

Dực Vương cười nói:

“Những chuyện ở Tuyên Thành của con đã làm cho ta tin tưởng, con mới là người có thể thống lĩnh Đại Khang, mọi người trong triều gần đây rất quan tâm tới con. Được lòng người đương nhiên là tốt, thế nhưng cũng sẽ khiến người khác cừu thị và cảnh giác.”

“Kính xin nhạc phụ thay con lưu ý chuyện ở Khang Đô.”

Dực Vương nói:

“Mấy ngày trước, Tả Trục Lưu dẫn đầu một đám người dâng tấu chương lên: Hâm Đức hoàng đế, yêu cầu sớm ngày định người kế thừa, nhưng mà ngẫu nhiên Dận Thao và Dận Lễ xảy ra chuyện, nên mới dẹp đi.”

Ta mỉm cười nói:

“Chuyện của bọn họ chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, chẳng lâu nữa sẽ qua mà thôi.”

Dực Vương nói:

“Bệ hạ trở nên vô cùng đa nghi, việc nhỏ trong lòng người cũng sẽ biến thành đại sự, theo sự suy đoán của ta, Dận Thao và Dận Lễ không rũ sạch mình dễ dàng tới như vậy.”

Ta lúc này mới nói chuyện của Trử Đại Tráng với Dực vương:

“Nhạc phụ, người thấy Trử Đại Tráng như thế nào?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio