Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 184: chuyển biến (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dực Vương nhìn ta một cái nói:

“Đại Tráng là do một tay ta nâng đỡ lên, hắn nói tuy rằng thiếu khả năng, thế nhưng là người trung thành, là bộ hạ có thể tin cậy được, có chuyện gì à?”

Ta dứt khoát nói:

“Hài nhi nghĩ người này rất bình thường, muốn thay thế hắn.”

Dực Vương trầm ngâm trong chốc lát, rồi nói:

“Nếu như con nhúng tay quá sớm vào quân vụ, sẽ khiến phụ hoàng con cảnh giác, có thể hoài nghi con có ý đồ mưu phản.”

Ta mỉm cười nói:

“Nhạc phụ yên tâm, hài nhi tự có chừng mực, chắc chắn sẽ không để lại bất kỳ kẽ hở nào cho phụ hoàng nghi ngờ.”

Dực Vương gật đầu nói:

“Nhưng con đã có người lựa chọn chưa?”

“Con có một bộ hạ là Tiêu Trấn Kỳ, cho dù bản lĩnh hay năng lực thống soái hắn đều có thể đảm nhiệm được chức vụ ấy.”

Dực Vương nói:

“Khi nào con trở lại Tuyên Thành thì bảo hắn tới tìm gặp ta, chuyện này phải có một khoảng thời gian, đồng thời không để lại kẽ hở nào cả, tất cả cứ để ta lo đi.”

Ta chậm xử lý tang vụ của An vương, là còn muốn đợi xem thái độ của Hâm Đức hoàng đế về việc cầu hôn, ta quay về Khang Đô đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người, ngày nào cũng có rất nhiều khách tới thăm, trong đó có cả một người là Tiền Tứ Hải.

Ta mỉm cười nói:

“Từ khi chia tay tới nay, Tứ Hải huynh vẫn khỏe chứ?”

Tiền Tứ Hải nhíu mày, đau khổ nói:

“Phúc tới thì ít, nhưng mà họa lại vô đơn chí, ta nói câu này chắc Bình vương cũng hiểu.”

Ta cười nói:

“Tứ Hải huynh không cần phải lo lắng, chờ chuyện của Hưng vương có manh mối, thì chuyện của huynh chắc chắn sẽ xong.”

Tiền Tứ Hải thở dài một hơi nói:

“Hàng hóa của ta vẫn bị giữ lại trên cảng, trong khi lại sắp tới kỳ hạn giao dịch với người ta rồi.”

Ta chậm rãi nhấp một ngụm trà, trong lòng nghĩ thầm, lần này hắn tới tìm ta để xin trợ giúp.

Tiền Tứ Hải thấy ta không có tỏ thái độ, nuốt nước bọt nói:

“Nếu như cứ kéo dài như thế này, ta chắc chắn sẽ tổn thất thảm trọng, Bình vương có biện pháp gì có thể cho hàng hóa chuyển đi trước hay không.”

Ta nhíu mày nói:

“Tứ Hải huynh, lần này là phụ hoàng tự mình hạ lệnh điều tra, nếu muốn hàng hóa được phép thông thương thì phải có lệnh của người mới được.”

Tiền Tứ Hải dùng vẻ mặt đau khổ nói:

“Ân tình ta sẽ báo đáp, nhưng cũng mong Bình vương nghĩ một biện pháp giúp ta.”

Ta gật đầu nói:

“Chuyện của Tứ Hải huynh, ta nhất định sẽ tận lực, nhưng mà sợ rằng chuyện này phải một hai ngày nữa, chờ lửa giận của phụ hoàng bớt đi, ta sẽ nói chuyện này với người.”

Tiền Tứ Hải nói:

“Tất cả đều xin nhờ cậy vào điện hạ.”

đọc truyện với //truyencuatui.net/

Hắn móc ra một tập ngân phiếu, nói:

“Chỗ này xin để cho điện hạ chi dùng.”

Ta cười nói:

“Tứ Hải huynh chẳng nhẽ lại coi ta và Hưng vương như nhau?”

Tiền Tứ Hải cười hắc hắc nói:

“Đâu có, đâu có, ta sao có thể dùng tiền làm loại chuyện đó.”

Ta cười to nói:

“Tứ Hải huynh là người mà ta luôn yên tâm.”

Ta thu lấy tập ngân phiếu, thì bên ngoài có thủ hạ vào thông báo, Ung vương Long Thiên Khải tới.

Tiền Tứ Hải đứng dậy cáo từ, ta cười nói:

“Dù sao có không có người lạ nào, ngươi lưu lại nghe một chút cũng tốt.”

Ung vương đi vào bên trong phòng thấy Tiền Tứ Hải, cũng giật mình ngơ ngác.

Gần đây đồn thổi chuyện Hưng vương nhận hối lộ, nên danh khí của Tiền Tứ Hải ở Khang Đô cũng rất là lớn.

Tiền Tứ Hải cuống quít cung kính thi lễ một cái.

Ta cười nói:

“Hoàng thúc, Tứ Hải là hảo bằng hữu của ta ở Đại Tần, có việc gì cứ nói thẳng.”

Ung vương gật đầu, ngồi xuống nói:

“Dận Không, bệ hạ bảo ta phụ trách việc xây dựng tân cung, nhưng lại chỉ định việc dùng” Mục Sơn thạch “làm móng. Loại đá này ở Đại Khang không nhiều lắm, ta tới đây là muốn ngươi nghĩ giúp ta biện pháp.”

Tiền Tứ Hải chen lời vào nói:

“Loại đá này chính là sản phẩm đặc biệt của Bặc Ấp ở Đại Tần.”

Ung vương nói:

“Ta đương nhiên biết, nhưng mà quan hệ giữa hai nước Khang Tần vẫn vô cùng căng thẳng, làm sao có thể điều loại đá đấy tới đây?”

Ta mỉm cười nói:

“Trên đời này không có chuyện gì mà mình không làm được, Tiền lão bản có thấy đúng không?”

Tiền Tứ Hải vội vàng gật đầu, hắn cười nói:

“Mục Sơn thạch cũng không đắt, hơn nữa trong dân gian cũng ít sử dụng, ta nghĩ là ta có biện pháp.”

Ung vương vui vẻ nói:

“Như vậy thì tốt rồi, chuyện này cứ giao cho ngươi vậy.”

Ta không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, xem ra vận khí của Tiền Tứ Hải đúng là không tệ.

Ta cười nói:

“Nếu như Tiền lão bản có thể hoàn thành việc này, ta đảm bảo chuyện thương vận sẽ khôi phục bình thường.”

Tiền Tứ Hải vui mừng vô cùng, liên tục gật đầu nói:

“Việc này không nên chậm trễ, ta phải đi sắp xếp nguồn cung cấp vật liệu.”

Ung vương tìm ta chắc chắn là có chuyện trọng yếu, đợi Tiền Tứ Hải đi, hắn mới thấp giọng nói:

“Nghe nói Tả Trục Lưu đã đề nghị khi Bắc Hồ phát động chiến tranh, với Đông Hồ, thì chúng ta tập trung binh lực công kích hậu phương của Bắc Hồ.”

“Cái gì?”

Ta thất kinh nói.

Ung vương nói:

“Hôm nay ở trong triều Dực Vương và Tả Trục Lưu đã cãi nhau một trận, suýt chút nữa thì động tay, động chân.”

“Phụ hoàng nói như thế nào?”

Ung vương cười nói:

“Bệ hạ không tỏ thái độ, nhưng mà ta phỏng đoán chuyện này sẽ không thành.”

“Sao lại nhận thấy như vậy?”

Ung vương nói:

“Hiện nay bệ hạ quan tâm nhất là chuyện xây dựng cung điện mới, nếu như phát động chiến tranh với Bắc Hồ, thì việc xây dựng chắc chắn sẽ bị trì hoãn lại, tài chính trong quốc khố không còn nhiều, nó không đủ để thực hiện đồng thời hai việc.”

Ta gật đầu nói:

“Hoàng thúc, nếu như Tiền Tứ Hải có thể tìm được Mục Sơn thạch, thì cũng coi như hắn lập công chuộc tội, người tâu với phụ hoàng là trả lại hàng hóa cho hắn.”

Ung vương nói:

“Chuyện này cũng không khó, ta có thể làm được.”

Ta lười biếng ngáp một cái nói:

“Chẳng hiểu tại sao sống cuộc sống an nhàn sung sướng ở Khang Đô, ta lại không thấy quen.”

Ung vương cười nói:

“Ở đây sao có thể tự tại như ở Tuyên Thành.”

Ta ha ha nở nụ cười:

“Chỉ tiếc là phụ hoàng còn chưa tỏ thái độ chuyện cầu thân, lúc này ta muốn trở về cũng không về được.”

Ở ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Trần Tử Tô ở ngoài cửa nói:

“Bình vương điện hạ, bệ hạ tuyên người vào cung.”

Ung vương và ta nhìn nhau một cái nói:

“Tám phần mười là vì chuyện này.”

Đi tới Dưỡng Tâm Điện cũng là lúc hoàng hôn, từ xa ta đã nhận thấy thiếp thân cung nữ của Tĩnh Đức phi đứng ở bên ngoài, trong lòng ta ngẩn ra, xem ra chuyện này nhất định có quan hệ với chuyện cầu hôn, nếu không thì Tĩnh Đức phi sẽ không xuất hiện ở đây.

Đi vào Dưỡng Tâm Điện, thấy Tĩnh Đức phi còn đang khóc, Hâm Đức hoàng đế đang nói gì đó với nàng.

Ta mới bước vào, Tĩnh Đức phi đã dùng đôi mắt sưng đỏ, trợn trừng nhìn ta nói:

“Long Dận Không ngươi thật giỏi, ngày ấy ngươi hạ bùa mê thuốc lú gì cho muội muội ngươi, mà làm nó thay đổi chủ ý?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio