Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 227: trở thành sự thật (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ta thương tiếc hôn lên đôi môi anh đào của nàng, cố gắng kiềm chế dục vọng của mình.

Lục Châu ôm cổ ta, nói:

“Không nghĩ chuyện này lại đau đớn tới như vậy.”

Ta cười nói:

“Lần đầu tiên đều là như vậy, sau này nàng sẽ thích thú.”

Lục Châu khịt cái mũi khả ái, nhẹ giọng nói:

“Có vậy muội mới biết, huynh vẫn thương muội.”

Ta nở nụ cười, véo cái mũi nàng một cái, sở dĩ lần này ta đột nhiên hạ thủ với Lục Châu, nguyên nhân cũng ít nhiều bởi vì chuyện của Tiêu Tín, nếu như Lục Châu toàn tâm toàn ý với ta, thì Tiêu Tín cũng sớm ngày chấp nhận sự thực.

Ta mang theo hai hộp nhân sâm thượng đẳng vào trong cung gặp cô mẫu Trường Thi, Thác Bạt Lục Châu vốn muốn theo ta cùng đi, thế nhưng ta thương nàng còn đau đớn đi lại không tiện, cho nên bảo nàng ở lại dịch quán nghỉ ngơi, một mình đi đến Hán cung.

Cô mẫu Trường Thi tinh thần đã ổn định lại, đứng ở trên cầu vượt của Chiêu Dương cung, nhìn về phương xa.

Cung nữ dẫn ta tới trước mặt người, ta cung kính nói:

“Cô mẫu!”

Cô mẫu Trường Thi quay đầu, ánh mắt có vẻ trống rỗng:

“Dận Không...”

Ta đem hai hộp nhân sâm giao cho cung nữ, ân cần nói:

“Sức khỏe của cô mẫu đã khá hơn chưa?”

Cô mẫu Trường Thi thở dài một hơi, sâu xa nói:

“Ta mệt mỏi quá, giống như vừa trải qua một giấc mộng dài.”

Từ trong ánh mắt mệt mỏi của người, ta mơ hồ đoán được trong lòng người có cất giấu không ít bí mật. Có lẽ cuộc sống ở Đại Hán của người cũng không dễ dàng như bề ngoài.

Ta thấp giọng nói:

“Cô mẫu cần bảo trọng sức khỏe, ngàn vạn lần đừng quá độ.”

Cô mẫu Trường Thi gật đầu, nhìn về phía phía chân trời:

“Không biết lúc còn sống, ta có được trở lại Đại Khang nữa hay không?”

“Cô mẫu nói đùa, nếu như người nhớ cố hương, lúc nào cũng có thể trở về. Dận Không tin tưởng, phụ hoàng nhất định sẽ hai tay hoan nghênh.”

Cô mẫu Trường Thi chậm rãi lắc đầu nói:

“Bách tính đều ước ao cuộc sống của hoàng tộc chúng ta, nhưng đâu có biết chúng ta làm gì có tự do, cho dù làm một chuyện nhỏ cũng phải suy nghĩ trước sau...”

Người lại rơi lệ, ta rất sợ người lại kích động, cuống quít nói tránh đi:

“Mấy ngày gần đây, tại sao chất nhi không thấy biểu ca đâu?”

Cô mẫu Trường Thi nói:

“Nó giúp cô phụ ngươi an bài chuyện vũ nhạc, hài tử này chẳng có tiền đồ gì, nhưng phương diện này đúng là có sở trường.”

Trong lời nói của người có nhiều mất mác.

Ta âm thầm đoán rằng nói:

“Kỳ thực Cô mẫu Trường Thi và Tinh Hậu đều có chỗ tương đồng, chỉ là người thiếu thủ đoạn và kỳ ngộ như Tinh Hậu, không cách nào bồi dưỡng nhi tử của mình thành đế vương.”

Có một bạch y thiếu nữ đang đi dọc theo cầu vượt tới chỗ chúng ta, nàng là Đại Hán quốc sư Đoạn Tinh, ta thấy dung nhan tuyệt đại tao nhã của nàng, hô hấp không khỏi bị đóng băng lại.

Sự mỹ lệ của Hoàn Tiểu Trác khác hẳn với mấy nữ tử mà ta từng gặp, ở nàng có một sự lạnh lùng.

Ánh mắt nàng bình tĩnh như hồ thu, chẳng có chút ba động nào.

Cô mẫu Trường Thi cười nói:

“Đoạn cô nương tới rồi!”

Hoàn Tiểu Trác cười nhạt nói:

“Hoàng hậu hôm nay có được khỏe không?”

Cô mẫu Trường Thi nói:

“Đã tốt hơn rồi, đa tạ Đoạn cô nương quan tâm.”

Hoàn Tiểu Trác nói:

“Đây là chức trách của Đoạn Tinh, sao hoàng hậu lại khách khí với thần như vậy.”

Ánh mắt của nàng chẳng bao giờ nhìn vào mặt ta, ta thậm chí bắt đầu hoài nghi, những lời nói của Khinh Nhan có lẽ không phải là sự thật? Tại sao trong một thời gian ngắn, con người lại có biến hóa khổng lồ tới như vậy?

Đây là lần thứ hai ta tới thăm Cô mẫu Trường Thi, người trở lại trong cung, vừa vặn tạo cơ hội cho ta và Hoàn Tiểu Trác.

Hoàn Tiểu Trác dường như cũng không muốn nói chuyện với ta, xoay người muốn rời khỏi.

Ta thấy bốn phía vắng lặng, thấp giọng nói:

“Hoàn cô nương xin dừng bước!”

Hoàn Tiểu Trác chấn động, dừng bước chậm rãi xoay đầu lại, ánh mắt của nàng chỉ trong nháy mắt là khôi phục sự bình tĩnh thường ngày:

“Bình vương điện hạ hình như nhận lầm người.”

Ta mỉm cười nói:

“Dận Không rất có tự tin với trí nhớ của mình.”

Hoàn Tiểu Trác lạnh lùng nói:

“Bình thường người quá tự tin mới phạm phải sai lầm cấp thấp.”

Ta ha hả phá lên cười, bước lên phía trước, hai mắt sáng quắc nhìn thẳng vào đôi mắt băng lãnh của Hoàn Tiểu Trác, thấp giọng nói:

“Cho dù cô nương thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng được, có một số chuyện không cách nào quên được đâu.”

Ta ám chỉ mối thù sâu như biển của Hoàn thị.

Hoàn Tiểu Trác giật mình, ta nhạy cảm nắm chắc được biến hóa của nàng, lấy đó làm cơ hội đột phá, tiến sát từng bước nói:

“Cô nương không muốn Tần Hán liên minh, ở điểm này chúng ta giống nhau.”

Hoàn Tiểu Trác lạnh lùng lắc đầu:

“Long Dận Không, ngươi quá tự tin, cũng quá kiêu ngạo, ta có thể nói cho ngươi biết, ta chính là Đoạn Tinh, quốc sư Đại Hán quốc, những lời nói của ngươi hôm nay, ta sẽ nói toàn bộ cho bệ hạ!”

Ta lại đi về phía trước một bước, khoảng cách của ta và Hoàn Tiểu Trác không đầy một thước, ngay cả hơi thở cũng cảm nhặn được. Ta nói từng chữ một:

“Hoàn cô nương cứ thử một lần, nếu như Dận Không không có can đảm, sao dám nói ra những lời này?”

Chúng ta nhìn thẳng vào nhau, qua hồi lâu, ánh mắt Hoàn Tiểu Trác mới nhìn xuống dưới, nàng nhẹ giọng nói:

“Ta có thể quên những lời nói của ngươi ngày hôm nay, mong là Bình vương điện hạ tự xử lý cho tốt!”

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Ta ở sau lưng nàng nói:

“Lời nói đương nhiên có thể quên, nhưng cừu hận có quên được không?”

Hoàn Tiểu Trác không tự chủ được dừng bước, sau đó lại bước đi, không quay đầu lại.

Ta nhìn theo bóng lưng hoàn mỹ của Hoàn Tiểu Trác, khóe môi mỉm cười, ta dám khẳng định Hoàn Tiểu Trác sẽ không buông bỏ việc trả thù với Hạng Tinh, nàng sẽ dốc toàn lực phá hỏng liên minh Tần Hán.

Nếu như hai nước kết minh, thì Hạng Tinh lại có thêm một chỗ dựa, có được cơ hội thở dốc trong khi cục diện chính trị đang rung chuyển, sao Hoàn Tiểu Trác có thể cho nàng ta cơ hội như vậy được chứ?

“Nàng nhất định sẽ tới tìm ta.”

Ba ngày sau, khách quý của bốn nước cũng lục tục tới Hán đô.

Khi trời hoàng hôn, Hoàn Tiểu Trác sai người mời ta tới sơn trang của nàng gặp mặt. Ta đã sớm chuẩn bị lần này, trước khi Tinh Hậu tới Hán đô, Hoàn Tiểu Trác nhất định sẽ gặp ta.

Sơn trang của Hoàn Tiểu Trác ở phía Tây Hán đô, hai năm trước Hán Thành đế ban nơi đây cho nàng.

Hai ngày trước ta cũng tìm hiểu qua tình hình của Hán đô, nhưng mà chẳng có thu hoạch gì.

Tại sao Hoàn Tiểu Trác lại trở thành quốc sư Đại Hán, việc này giống như sương mù bao phủ trong lòng ta.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio